Tô Ái Quân vừa lái xe, vừa lớn tiếng mắng mỏ. Quãng đường từ trên tầng đến xe, anh ta đã xem sơ qua cái hợp đồng. Trong hợp đồng, nghĩa vụ của Phương Viễn Minh nhiều hơn - phải nộp bản thảo đúng hạn đã giao, bản thảo phải theo tiêu chuẩn Nhật Bản, phải phục tùng yêu cầu về báo chí tuyên truyền của nhà xuất bản, hơn nữa quyền cải biên tác phẩm, bản quyền hình tượng của nhân vật và toàn bộ quyền lợi vật phẩm quanh tác phẩm đều thuộc về “Tuần san thiếu niên”, còn cái mà hắn được hưởng lại chỉ là thu nhập bốn trăm nhân dân tệ mỗi tuần, lại là thu nhập trước thuế.
Mà phía “Tuần san thiếu niên” lại có rất nhiều quyền lợi, không chỉ là những điều vừa mới nhắc tới, bên trong còn liệt kê ra rất nhiều điều khoản phạt khi Phương Minh Viễn không thỏa mãn được yêu cầu, ví như: nếu hai lần không giao bản thảo đúng hẹn hoặc là bản thảo không đạt đến tiêu chuẩn Nhật Bản thì sẽ bị trừ mười phần trăm tiền nhuận bút, mức cao nhất có thể sẽ bị trừ tới một nửa tổng số tiền nhuận bút. Hơn thế nữa, một khi vi phạm hợp đồng, Phương Minh Viễn sẽ phải đối mặt với ít nhất là số tiền bồi thường lên tới trên một triệu Yên Nhật.
Vẻ mặt Phương Minh Viễn điềm tĩnh thuận tay lật xem hợp đồng, nói:
- Trong này còn qui định, một khi phát sinh tranh chấp hợp đồng, trọng tài hoặc là tòa án xử kiện đều phải trong phạm vi lãnh thổ Nhật Bản. Chưa nói đến chuyện tòa án Nhật Bản phán quyết có công minh hay không, chỉ là nếu cháu muốn theo kiện, cháu phải đi Nhật Bản, thêm vào đó chi phí tố tụng và chi phí luật sư, cho dù có được chút tiền này thì cũng còn chưa đủ bù vào chỗ đó.
Bản hợp đồng này quả thật ngặt nghèo quá, ngặt nghèo tới mức Phương Minh Viễn có chút cảm thấy bất ngờ.
Tuy nói rằng, mình là một tác giả mới, lại là người ngoại quốc. Muốn có được sự đãi ngộ như với các tác giả trong nước quả thật cũng có chút thiếu thực tế, thế nhưng bản hợp đồng trước mặt khó tránh cũng có chút chèn ép mình. Trích số vốn còn dư là không sai, xét cho cùng nhà tư bản muốn kiếm tiền, thế nhưng kiểu này là bóc lột, lại có phần hiềm nghi đây là kiểu “mổ gà lấy trứng”, hơn nữa trong lòng Phương Minh Viễn biết rất rõ tương lai của “ U du bạch thư” hết sức sáng lạng, không chỉ là hoạt hình, truyện tranh, trò chơi, mà cả lợi nhuận được thụ hưởng từ các sản phẩm xoay quanh đó đem lại cũng hết sức khả quan. “Tuần san thiếu niên” lại muốn rằng chỉ dựa vào một bản hợp đồng mà muốn chiếm đoạt hết tất cả. Thật là lòng tham không đáy!
- Minh Viễn, không thể ký bản hợp đồng này được, có khác gì khế ước bán thân? Hiện nay cháu mỗi tuần mà vẫn còn thiếu bốn trăm đồng sao? Thời gian này cháu làm cái gì mà chẳng được!
Phương Bân nổi giận đùng đùng nói. Thằng quỷ này cũng có chút xem thường người khác quá rồi, nhà họ Phương được như ngày hôm nay tuy cũng chưa thể coi là nhà đại phú, thế nhưng thu nhập một tháng cũng lên tới vài nghìn tệ, đấy là còn chưa kể đến số tiền tem trong tay đứa cháu trai. Vì bốn trăm đồng này mà phải liều mạng hay sao? Đây mới là đồ đầu đất!
- Ừ, Phương Bân nói đúng, bản hợp đồng này không ký cũng được!
Tô Ái Quân căm giận nói. Anh ta cũng không phải là kẻ không biết tí gì về tình hình Nhật Bản. Mức thu nhập mỗi tháng này e rằng còn không bằng ngay cả với người làm công ở Nhật Bản!
- Tôn Lam, điều khoản hợp đồng hà khắc như vậy, liệu bọn họ có thể chấp nhận sao?
Keiji Koizumi có phần lo lắng hỏi. Lần này nhà xuất bản cử y đến bàn bạc trước với Phương Minh Viễn. Chủ yếu là do các vị lãnh đạo nhà xuất bản đã thấy được viễn cảnh khả quan của “U du bạch thư”, cảm nhận được có thể bộ hoạt hình này sẽ là cơ hội tái hiện lại huy hoàng của “Tuần san thiếu niên”.
Ở Nhật Bản hiện nay, cạnh tranh trong giới truyện tranh rất căng thẳng quyết liệt. Tuy nói rằng “Tuần san thiếu niên” là nhà xuất bản bậc nhất, dưới chướng có biết bao nhiêu là tác giả truyện tranh danh tiếng, thế nhưng tâm lý trong thời bình nghĩ đến thời loạn đã ăn sâu vào nếp nghĩ các nhà lãnh đạo cấp cao của nhà xuất bản. Các tác phẩm xuất sắc không ngừng xuất hiện và máu mới kịp thời bổ sung vào chỗ thiếu, không còn nghi ngờ gì chính là đạo lý đảm bảo nền tảng cho sự phát triển thịnh vượng của “Tuần san thiếu niên”.
Tuy Keiji Koizumi vừa vào làm ở nhà xuất bản này ba năm, nhưng cũng không phải biên tập bình thường, chú của y là ông Koizumi - Phó chủ tịch của ‘tuần san thiếu niên’. Hiện nay, sở dĩ Koizumi phái Keiji Koizumi đến chính là muốn cho y một cơ hội lập công. Nếu nói tương lai của “U Du Bạch Thư’ sau này sẽ tốt đẹp thì Keiji Koizumi làm biên tập ký kết thì tự nhiên công lao sẽ thật lớn, cứ như vậy, có thể đề bạt công lao để lên bậc cán bộ cấp trung ở nhà xuất bản, sau này cũng có thể chuẩn bị để tiếp nối ông Koizumi.
Lúc Tôn Lam còn đi làm công ở “Tuần san thiếu niên”, đã kết bạn được với Keiji Koizumi. Bởi vì Tôn Lam này không những có tài ăn nói, lại tương đối có con mắt nhìn, lại cố ý nịnh bợ Keiji Koizumi cho nên mối quan hệ giữa hai người khá tốt. Sau này khi Tôn Lam về nước, hai người thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nhau. Lần này trước khi đến Trung Quốc, vì cần thiết có một phiên dịch cho nên Keiji Koizumi liền nghĩ ngay đến Tôn Lam.
Lúc này, sau khi về nước Tôn Lam đã đi làm, thông qua người nhà sắp đặt, cũng tham gia vào Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ. Vì anh ta quen thuộc Nhật Bản, lại có thể nói tiếng Nhật lưu loát, cho nên nhà xuất bản sắp xếp anh ta ở bộ phận nghiệp vụ đối ngoại với Nhật. Lần này nghe nói Keiji Koizumi đến Hoa Hạ làm việc, tự nhiên là không chút do dự xin công ty nghỉ phép, toàn bộ hành trình đi cùng Keiji Koizumi.
Mà bản hợp đồng này hiển nhiên cũng không phải là điều khoản nguyên bản của “Tuần san thiếu niên”, mà đã qua chỉnh sửa theo đề nghị của Tôn Lam.
- Keiji, anh có thể yên tâm. Thu nhập từ nhuận bút này, tuy rằng trong con mắt anh quả thực cũng không là gì cả, ngay cả mức lương thời vụ của Quý nhà xuất bản cũng còn hơn, thế nhưng anh lại không biết rằng, hiện nay ở Hoa Hạ, mức thu nhập hàng tháng lên tới hơn nghìn, mặc dù là ở thủ đô, cũng chỉ là một bộ phận cực nhỏ. Huống hồ là kẻ nhà quê ở khu Tây Bắc như hắn ta? Được món tiền này, chắc chắn hắn ta mừng rỡ, van khóc cũng muốn ký hợp đồng với nhà xuất bản, như thế cũng là giúp cho nhà xuất bản hạ thấp giá thành hay sao? Lúc đó Keiji đem hợp đồng về nước, các vị lãnh đạo của Quý nhà xuất bản chắc chắn sẽ nhìn anh bằng con mắt khác. Chủ tịch Koizumi cũng sẽ thấy tự hào về anh.
Tôn Lam tự tin nói.
- Vậy đương nhiên không còn gì tốt hơn được nữa!
Keiji Koizumi gật đầu cười nói:
- Trung Quốc các anh tuy rằng đất nước rộng lớn, của cải dồi dào, người dân đông đúc, thế nhưng lại rất nghèo khó. Nếu so sánh với Nhật Bản chúng tôi, khoảng cách cũng phải hơn chục năm. Nếu như lần này anh giúp được mọi chuyện tốt đẹp, khi về nước tôi có thể được lên chức cán bộ cấp trung. Vậy thì sau này khi anh xin gia nhập quốc tịch nước tôi, tôi có thể bảo đảm cho anh được.
Tôn Lam ngay lập tức mở cờ trong bụng, mặt mày hớn hở. Y nịnh bợ Keiji Koizumi như thế, chính là vì muốn sau khi di cư sang Nhật, có thể lợi dụng thế lực gia tộc Koizumi, nếu như có được một lời đảm bảo của gia tộc Koizumi, việc thông qua đơn xin di cư của y xác suất chí ít cũng có đến bốn mươi phần trăm!
- Như vậy thì tốt quá! Công lao của Keiji, Tôn Lam tôi mãi mãi ghi tạc trong lòng!
Tôn Lam quả thực cảm kích rơi nước mắt nói.
- Được rồi, Tôn Lam, bây giờ chúng ta có phải nên đi tìm chỗ nào đó ăn cơm thôi? Để tôi được thưởng thức cao lương mĩ vị của Trung Quốc các anh!
Thấy Tôn Lam một mực khẳng định như thế, Keiji Koizumi liền yên tâm hơn một chút - người hiểu rõ người Trung Quốc nhất vẫn là người Trung Quốc phải không?