Nghe âm thanh truyền đến từ trong văn phòng Lục Văn Chương, các công nhân của ngành khai thác mỏ Hoa Tân từng người một câm như hến, tránh ra xa xa, để tránh trở thành tai bay vạ gió dưới sự tức giận của Lục Văn Chương. Lúc này Lục Văn Chương đã đỏ hai mắt lên, giống như con trâu đực bị kích thích, điên cuồng đấm đá trong phòng làm việc.
Nghe được tin Lục Văn Hoa, vội đến, vừa mới mở cửa ra, nhận ngay một bình hoa, may mà Lục Văn Hoa mặc dù không ít tuổi nữa, nhưng vẫn chú trọng đến rèn luyện thân thể, thân thủ nhanh nhẹn, vội vàng thấp người xuống, tránh được. Chỉ có điều đứng sau lưng anh ta, nữ thư kí bên cạnh Lục Văn Chương lại không có may mắn như vậy, bị bình hoa đập trúng mặt, lúc đó máu mũi bay tứ tung, cả người loáng choáng, ngã lăn quay trên mặt đất.
-Văn Chương! Chú nổi điên gì chứ!
Lục Văn Hoa giận dữ quát lớn. Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ, phú quý khởi lai, thời gian dài cũng chưa trải qua từng trải qua thời khắc nguy hiểm như vậy.
Lục Văn Chương bị huynh trưởng hét cho, dường như lúc này thần trí mới tỉnh lại một chút, thở hổn hển nhìn Lục Văn Hoa, nhưng không nói một câu.
Lúc này Lục Văn Hoa mới quay đầu lại nhìn cô thư kí luôn đi bên cạnh Lục Văn Chương ngã nằm trên mặt đất, tuy nói trên mặt đất trải thảm, nhưng người đã hôn mê bất tỉnh. Máu mũi vẫn không ngừng chảy ra, đỏ cả vạt áo của cô ta.
Lục Văn Hoa gọi hai nhân viên nữ nói:
-Đỡ thư kí Lâm đến phòng y tế chữa trị. Đợi cô ta tỉnh lại, bảo cô ta đến phòng tài chính nhận 10 nghìn tệ, xem như tiền thuốc của cô ta!
Hai nhân viên nữ đó khúm núm đỡ thư kí Lâm vẫn chưa tỉnh đi, lúc này Lục Văn Hoa bình tĩnh bước vào văn phòng của Lục Văn Chương.
Lúc này sắc mặt Lục Văn Chương đã rất mệt đến không chịu nổi ngồi lên ghế ông chủ, ngẩng đầu lên nhìn trời đất quay cuồng, ngơ người ra.
Trong mắt Lục Văn Hoa đã lóe lên ánh mắt chán ghét trộn lẫn với sự phẫn nộ, ông ta bước nhanh đến trước bàn, một tay kéo cổ áo của Lục Văn Chương, kéo y đến trước mặt, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt vô thần của y, trợn mắt nói:
-Văn Chương, trời còn chưa sụp xuống đâu! Coi bộ dáng khó coi của chú bây giờ, quả thực quả thực như…
Lục Văn Hoa phẫn nộ, trong lúc nhất thời không tìm ra lời nói thích hợp để biểu đạt.
-Một con chó chết chủ!
Lục Văn Hoa rất khó khăn mới suy nghĩ từ trong đầu ông ta, ngậm theo ngụm nước, cùng lúc phun ra!
-Đại ca, Philip đã thông báo tin tức rồi,đó là người họ Phương khốn kiếp, không những đã cự tuyệt điều kiện của cúng ta, còn đưa ra điều kiện mới!
Những lời của Lục Văn Chương khiến Lục Văn Hoa trầm tư, xem ra, kết quả tồi tệ nhất đã xảy ra rồi!
-Điều kiện gì?
Lục Văn Hoa trầm giọng nói.
-Điều kiện như thế nào mà khiến em bộ dạng như vậy? Trời chưa sụp xuống đâu, ngay cả sụp xuống, cũng là anh đi gánh trước!
-5 trăm triệu đô la Mỹ! Anh đã nghe rõ chưa, điều kiện 5 trăm triệu đô la Mỹ tên họ Phương đó đã đưa ra!
Lục Văn Chương loạng choạng dơ năm ngón tay ra, vẻ mặt thê thảm nói:
-Hắn ta rõ ràng là muốn mạng của Thiên Hữu mà!
Lục Thiên Hữu rốt cuộc đã làm gì ở Anh, thông qua Tần Khả bọn họ, ít nhiều Lục Văn Chương cũng biết chút ít, nhưng những gì y biết cũng đủ để khiến Lục Thiên Hữu ở trong tù 30, 50 năm ở Anh.
-5 trăm triệu đô la Mỹ!
Lục Văn Hoa cũng kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, trong nhất thời ngừng thở. 5 trăm triệu đô la Mỹ, anh em nhà họ Lục có bán hết của cải cũng không thể có được, Phương Minh Viễn rõ ràng là không muốn bỏ qua cho Lục Thiên Hãu mà!
-Văn Chương, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Một lúc lâu sau, Lục Văn Hoa thở dài một hơi, ép mình điềm tĩnh lại, trầm giọng hỏi:
-Philip rốt cuộc đã nói gì, em nói lại nguyên văn một lần cho anh!
-Năm trăm triệu đô la Mỹ! Năm trăm triệu đô la Mỹ à!
Lục Văn Chương cơ bản không phản ứng với ông ta, chỉ có điều bắt đầu loạng choạng, tiếng nói than thở, giống như tiếng kêu của chim quyên.
Lục Văn Hoa nhíu nhíu mày,Lục Thiên Hữu là con độc đinh của Lục Văn Chương, có thể nói từ nhỏ được nâng niu như hòn ngọc quý trong tay, ngậm trong miệng sợ hóa, nắm trong tay sợ rớt. Lục Văn Hoa vẫn có chút không quen, nhưng do bốn đứa con của ông ta đều là nữ, cho nên với Lục Thiên Hữu, cũng là khá cưng chiều. Dù sao hai người cơ bản đều là người nông thôn kiếm ăn trong đất, trong nhà rất xem trọng đối với việc nối dõi tông đường.
Chỉ có điều Lục Thiên Hữu tuy thông minh, học hành cũng không tồi, nhưng từ nhỏ thừa hưởng thói hư tật xấu của Lục Văn Chương, đó là háo sắc!
Sau khi vào trung học, Lục Thiên Hữu luôn không ngừng gây chuyện thị phi liên quan đến phụ nữ, từ Trung học lên cấp ba, đến Đại học, y thay đổi bạn gái, không tám mươi thì cũng năm mươi người, còn những người chơi bời vẫn chưa tính. Về vấn đề này, Lục Văn Hoa cũng không biết đã nói bao nhiêu lần với Lục Văn Chương, nhưng đều không có hiệu quả. Lục Thiên Hữu nhiều nhất cũng chỉ kiềm chế mấy ngày.
Thì lại phóng tóng như cũ!
Sở dĩ gửi y đến Anh học, là để y mở rộng tầm mắt, tìm hiểu thế giới có nền tảng về ngành khai thác mỏ sau này, mặt khác, cũng bởi vì trong thời gian y học đại học đã trêu chọc không ít nữ giới, để y ra ngoài tránh gặp rắc rối, nhưng Lục Văn Hoa không ngờ được, đến nước Anh, Lục Thiên Hữu vẫn không hề tiếp nhận sự giáo dục, lần này đã gây ra tai họalớn!
-Bốp!
Lục Văn Hoa hung hăng tát cho Lục Văn Chương một cái nhớ đời, thanh âm cực lớn, ngoài cửa đều có thể nghe thấy.
Lục Văn Chương bị một cái tát của ông ta, choáng cả mặt mày, hai má có thể thấy nhanh chóng đỏ lên, năm nón tay in trên má.
Tuy nhiên cái tát này, cũng khiến Lục Văn Chương tỉnh ra một chút!
-Nói đi, Philip rốt cuộc là nói như thế nào với em?
Lục Văn Hoa nói.
-Philip gọi điện điện thoại đọc...
Theo lời kể của Lục Văn Chương, Lục Văn Hoa cũng càng nghe càng giật mình! Lúc này, ông ta mới coi như thật sự hiểu rõ, vì sao lúc này Lục Văn Chương sẽ mất tinh thần như vậy.
Một Phương Minh Viễn đã khiến anh em Lục Văn Hoa đâu đầu đau óc, 5 triệu bảng Anh, đối với anh em bọn họ đã là một số tiền rất lớn. Mặc dù mấy năm nay, dựa vào việc ngầm bán trộm tài nguyên đất hiếm, khiến anh em bọn họ trở thành người giàu nhất Châu thị. Nhưng những tài sản này đa số đều là tài sản cố định, vốn lưu động vẫn có hạn, gần 50 triệu RMB, đã gần như là tất cả vốn có thể lưu động trong tay bọn họ.
Nhưng bọn họ lại không ngờ đến, trong những người mà Lục Thiên Hữu trêu chọc còn có Vũ Điền Quang Ly và người thừa kế ngành vàng bạc châu báu Chu Đại Phúc Hồng Kông, đây đều là chủ không thiếu tiền!
Chính là những gì Phương Minh Viễn đã nói, một hai triệu bảng Anh cơ bản không được bọn họ để ý, và cầm số tiền này, còn không bằng thở một hơi dài.
-Bọn họ là muốn Thiên Hữu chết à!
Lục hậu đã nhiều năm tung hành.
Tuy nói, y không biết nước Anh rốt cuộc có tử hình không, nhưng nếu bị giam trên 30, 50 năm, Lục Thiên Hữu ra ngoài cũng là người trung lão, cuộc đời này có thể nói hoàn toàn bị hủy hoại rồi! Còn việc nối dõi tông đường nhà họ Lục, thì càng không cần phải nói nữa!
Lục Văn Hoa cũng suy sụp ngồi xuống trên ghế sofa bên cạnh.
5 trăm triệu đô la Mỹ, chính là bán hết sạch sản nghiệp khai thác mỏ Hoa Tân, cũng không thể có giá tiền này.
Phương Minh Viễn rõ ràng là đã cự tuyệt yêu cầu anh em của chính mình!
-Bọn họ muốn Thiên Hữu chết! Tôi cũng tuyệt đối không thể để bọn họ sống tốt!
Lục Văn Chương đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn Lụ Văn Hoa nói:
-Anh trai, cái mà hắn dựa vào không phải siêu thị Carrefour sao, chúng ta làm siêu thị Carrefour tồi tệ cho hắn xem!
Lục Văn Hoa cơ thể không khỏi run lên, ý của Lục Văn Hoa ông ta hiểu, thủ đoạn như vậy trong quá trình phát triển của ngành khai thác mỏ Hoa Tân, bọn họ đã làm không phải chỉ một hai lần. Nhưng, đối thủ trước giờ của bọn họ, cũng chẳng qua chính là những người đồng đạo trong thành phố Chương Châu, mà lần này, bọn họ lại đối mặt với một chi nhánh trải rộng cả nước, sức ảnh hưởng rất lớn trong ngành nghề này.
Làm như vậy hậu quả ít nhất các cán bộ của những địa phương trong thành phố Chương Châu đều không thể giúp được bao nhiêu.
-Em điên rồi sao? Làm như vậy sẽ kéo cả nhà họ Lục vào hoàn cảnh nguy hiểm!
Lục Văn Hoa nhíu mày nói.
-Không có Thiên Hữu, anh cảm thấy nhà họ Lục còn có tương lai không?
Lục Văn Chương nói một cách lạnh lùng:
-Kiếm thêm nhiều tiền, nếu không có nữa, lại có tác dụng gì?
Lục Văn Hoa trầm ngâm một lúc lâu, lúc này mới nói:
-Văn Chương, đầu tiên, sự việc này còn chưa tới mức cùng, vẫn chưa có kết quả, có lẽ sự việc vẫn sẽ có khả năng xoay chuyển; Thứ hai, cho dù Thiên Hữu đứng không vững, em cũng phải vì cho tương lai của người khác!
Lục Văn Hoa trong lòng rất rõ, nếu thật sự dựa vào những lời Lục Văn Chương đã nói để xử lý, vậy thì một khi Tập đoàn Carrefour điều tra, kết quả mà bọn họ sắp phải đối mặt!
Mà đến lúc đó, người khác của nhà họ Lục, khẳng định sẽ vì thế mà bị liên lụy! Tuy nói, xã hội hiện giờ không diệt hết đường sống của con người, nhưng ngèo thì dễ mà giàu thì khó
Một số người nhà họ Lục, mấy năm nay đã quen cuộc sống sung túc, một khi Công ty khai thác mỏ sập xuống, bọn họ e ràng ngay cả duy trì cuộc sống bình thường cũng khó!
Hơn nữa, điều càng quan trọng hơn là, những năm gần đây nhà họ Lục ở Chương Châu có thể nói là kiêu ngạo vênh váo, đúng ra là đã kết không ít kẻ thù, một khi nhà họ Lục rớt thế, cho dù là Tập đoàn Carrefour không tàn nhẫn cự tuyệt, những đối thủ từ lâu mong muốn nhà họ Lục bị hủy hoại cũng sẽ mượn cơ hội đá họ xuống giếng! Lục Văn Hoa hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, đến lúc đó những người của nhà họ Lục sẽ đối mặt với kết thúc như thế nào! Chết! Đối với bọn họ, có lẽ đều là điều hạnh phúc!
-Những người khác? Không có Thiên Hữu, cũng không có nhà họ Lục, những người khác lại coi như không tính?
Lục Văn Chương cười một cách thê thảm nói:
-Đước rồi, em đợi, đợi kết quả cuối cùng! Nhưng, đến lúc đó, anh trai, anh đừng cản em!