-Bí thư Quý, năm mươi hai tòa cao ốc của bến Thượng Hải này, cứ xử lý như vậy, tôi sợ rằng chủ tịch Tôn bên kia sẽ có ý kiến.
Người nói những lời này là cục trưởng cục quản lý tài sản quốc hữu khu Hoàng Phố Trì Trung Hưng.
Năm mươi hai tòa lầu này, quyền tài sản tuy thuộc về thành phố, nhưng chúng ở chỗ đó, cũng vẫn là thuộc sự quản lý của quận Hoàng Phố. Mà chi phí tu sửa bảo trì hàng năm, 80% cũng là do cục quản lý tài sản quốc hữu quận Hoàng Phố cung cấp.
Đó là lí do việc xử trí những vật tư kiến trúc ở đây, cục quản lý tài sản quốc hữu quận Hoàng Phố vẫn có quyền phát ngôn rất lớn.
Khi nhận được thông báo từ thành phố, Trì Trung Hưng lúc đó thở phào một hơi thật dài, tòa cao ốc số mười tám ngoài bến, nếu có người mua, đối với cục mà nói, đúng là bớt đi được một gánh nặng lớn.
Tài chính thành phố Thượng Hải tuy rằng so với các tỉnh thành khác mà nói thì khá dư dả, nhưng Ủy ban nhân dân thành phố lúc này cũng đang gặp phải vấn đề vô cùng khó khăn. Là một trong những khu vực có kế hoạch kinh tế phát triển nhất đất nước, vào lúc này, các doanh nghiệp nhà nước trong thành phố cũng đang phải đối mặt với những khó khăn chuyển hình. Rất nhiều công nhân bị thất nghiệp, hàng loạt xí nghiệp bị phá sản. Những thu nhập tài chính hàng năm đó của thành phố cũng là do lấy chỗ này lấp vào chỗ kia, đâu đâu cũng cảm thấy như lấy trứng chọi đá vậy.
Là cơ quan của chính phủ, cục quản lý tài sản quốc hữu quận Hoàng Phố cũng không tránh khỏi việc gặp phải quẫn cảnh tương tự.
Chút tiền hàng năm thành phố chi ra này cũng chỉ có thể đạt được bảy, tám mươi phần trăm yêu cầu của bọn họ, cho nên, mấy năm qua, đối với những công trình kiến trúc ngoài bến này, chi phí tu sửa bảo trì không thể cung ứng đúng lúc đúng chỗ được, đây cũng chính là nguyên nhân những công trình kiến trúc này hiện tại cũ kỹ, mục nát nghiêm trọng đến như vậy.
Nhưng sự hưng phấn của Trì Trung Hưng vẫn còn chưa kịp hết thì Bí thư quận ủy Quý Lễ lại đưa ra một loạt các yêu cầu.
Giống như các yêu cầu chuyển bán cho thuê, tuy số tiền cho thuê cũng chỉ ba đến bảy triệu tệ một năm hoặc ít hơn, nhưng dù sao đối tác cũng vẫn còn muốn chịu trách nhiệm tu sửa và giữ gìn, phí chi trả hàng năm sợ rằng cũng đáng kinh ngạc, nhưng mà vẫn có thể thương lượng được. Nếu có thể đàm phán thành công, như vậy mặc dù giảm đi một phần trong thành phố, nhưng cục quản lý tài sản quốc hữu hàng năm cũng có thể bớt được không ít gánh nặng. Trì Trung Hưng đương nhiên sẽ không phản đối. Nhưng Quý Lễ yêu cầu đối phương phải thuê toàn bộ ba mươi sáu tòa lầu, việc này làm người khác cảm thấy hơi bất ngờ, có chút khó tin.
Trì Trung Hưng lại không phải họ hàng của Quý Lễ, trước quyết định này của ông ta, hiển nhiên cũng sẽ không giải thích quá cụ thể. Thế nhưng sau này muốn tiến hành đàm phán với Tôn Chiếu Luân, cũng không thể thiếu một điều, vậy thì việc làm rõ ý đồ của lãnh đạo là điều vô cùng cần thiết.
Thành thật mà nói, khi Trì Trung Hưng biết được tin này, phản ứng đầu tiên chính là không ủng hộ việc làm này của Quý Lễ, đưa ra yêu cầu như vậy, khả năng tạo trở ngại ngáng chân càng lớn.
Nếu bên mua là người bình thường, vậy thì không nói làm gì, lãnh đạo chính phủ đưa ra quyết định, dù nghĩ thông hay không cũng phải chấp hành theo. Nhưng bên mua lại là Tôn Chiếu Luân! Là Chủ tịch tập đoàn Carrefour!
Sau khi văn phòng chính tập đoàn Carrefour đặt tại thành phố Thượng Hải, nhanh chóng trở thành xí nghiệp đặc biệt của thành phố, Tôn Chiếu Luân cũng trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới thương mại thành phố, thậm chí là trong toàn đất nước, rất nhiều lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Thượng Hải cũng đã nhiều lần đến muốn gặp người này. Nếu ông ta không hiểu rõ ý đồ của lãnh đạo, nếu chẳng may chọc giận Tôn Chiếu Luân, vậy chẳng phải là tự rước lấy họa vào thân hay sao!
Ông ta đúng là đã cử người qua bên đó báo tin cho Tôn Chiếu Luân, người đưa tin quay về nói, tuy đối phương không đến nỗi giận tím mặt, nhưng trong lòng không vui, cho rằng quận càn quấy hồ đồ!
Quý Lễ sao lại không biết trong lòng ông ta đang tính toán điều gì, không khỏi thầm cười nhạt Trì Trung Hưng không có trách nhiệm! Sở dĩ Quý Lễ đưa ra yêu cầu như vậy, chính là vì muốn Tôn Chiếu Luân biết khó mà lui! Nhưng theo như ông ta thấy, tuy không biết Tôn Chiếu Luân rốt cuộc là coi trọng điểm nào ở tòa cao ốc số mười tám bến Thượng Hải, nhưng mà chẳng phải người này đang chặn đường tài lộc của ông ta hay sao, vậy nên ông ta không thể dễ dàng để y có được tòa cao ốc số mười tám này.
- Đồng chí Trung Hưng, năm mươi hai công trình xây dựng thời kỳ xã hội ở bến Thượng Hải, hện tại ngoại trừ những bộ phận còn có đơn vị sử dụng ra, hơn ba mươi tòa lầu còn lại, đã không thể tạo ra thêm lợi nhuận gì cho quốc gia, ngược lại, hàng năm còn cần quốc gia chi thêm một khoản tài chính để tu sửa và bảo trì.
-Mà hiện giờ tài chính ở quận cũng hết sức eo hẹp, rất nhiều lĩnh vực cần đến chi phí mà chưa có được sự cam đoan chắc chắn. Về điểm này, nói vậy chắc anh cũng đã được tự mình chứng kiến.
Quý Lễ trầm giọng nói.
-Những công trình kiến trúc này, bây giờ đã trở thành chướng ngại vật cản trở sự phát triển kinh tế của quận!
Trì Trung Hưng giống như gà ăn thóc, gật đầu lia lịa.
- Tuy quận đã sớm có ý kiến thiết lại những công trình bị đổ ngã, nhưng rất nhiều người ở thành phố bức thiết yêu cầu phải giữ lại những công trình xây dựng này. Bọn họ không phải lo việc nhà nên không biết củi gạo quý. Họ mồm năm miệng mười, nói nghe rất dễ dàng, nhưng những người thực tế đến thực hiện với chúng ta nơi đây, tài chính tu sửa và giữ gìn đến từ đâu? Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến! Khéo thổi cũng khó mà nhen được bếp!
Những lời Quý Lễ nói lại lập tức được Trì Trung Hưng liên tục gật đầu tán đồng nói:
- Bí thư Quý thật là biết nhìn xa trông rộng, thấy rõ mọi việc, hiểu được chỗ khó xử của những người trong cuộc như chúng ta. Tài chính hàng năm thành phố phát xuống dưới nhiều như vậy, cố làm được điều này thì lại không thể làm được điều kia. Những công trình xây dựng cũ này, dù có tu sửa hay bảo trì, cũng vẫn đều cần đến nhân lực và vật lực. Ở trong loại tình huống như hiện nay, trong cục quả thật là không thể có được nhiều tiền cho nó đến như vậy!
- Lần này, Chủ tịch Tôn Chiếu Luân đột nhiên đề xuất, muốn thu mua tòa lầu số mười tám, đây là một chuyện tốt! Cũng là một cơ hội cho các anh! Chủ tịch Tôn là người Hồng Kông, tôi nghe nói người Hồng Kông luôn lo lắng về những công trình kiến trúc trong quá khứ như thế này, cho nên các anh cần nắm chắc cơ hội này, cố gắng hết sức để Chủ tịch Tôn thuê với giá cao một chút, đồng thời một mặt có thể giảm bớt một chút áp lực tài chính, một mặt cũng là để những công trình này được xây dựng mới lại! Những công trình cũ kỹ này, một đống mục nát đứng lặng bên bờ sông, xem ra thực tại cũng đúng là có chút khó coi. Người qua lại mỗi ngày bên sông Hoàng Phố, còn có lượng lớn các du khách ngoại quốc, thật sự là có hơi mất thể diện. Nhưng ở thành phố lại không được dỡ bỏ hoàn toàn, nếu Chủ tịch Tôn có thể tu sửa lại, đổi mới hoàn toàn, cũng là chuyện có lợi cho quận.
Trì Trung Hưng chần chừ một chút mới nói:
-Bí thư Quý nói quả thực là rất đúng! Cứ như vậy, chẳng những trong cục có thể tiết kiệm được một khoản tiền quan trọng, hơn nữa những công trình xây dựng cũ nát này cũng có thể được tu sửa và giữ gìn nguyên vẹn, nhất tiễn song điêu, vẹn toàn đôi bên! Thế nhưng…
-Nhưng chuyện gì?
Sắc mặt Quý Lễ hơi trầm xuống nói.
- Ấp a ấp úng, có chuyện gì anh cứ nói đi!
-Bí thư Quý, ba mươi sáu tòa nhà này, thật sự là quá nhiều mà. Cho dù tiền thuê mỗi công trình là ba triệu mỗi năm, cộng lại cũng phải trả gần trăm triệu tệ. Tôi sợ Chủ tịch Tôn sẽ không đồng ý.
Trì Trung Hưng lại càng hoảng sợ, vội vàng nói. Quý Lễ cười khẩy trong lòng, không đồng ý mới tốt chứ!
-Đồng chí Trung Hưng, anh cũng là người đã làm việc lâu năm, chẳng lẽ anh không biết câu ra giá trên trời, tiền trả dưới đất sao?
Quý Lễ nói với vẻ không hài lòng.
-Anh cũng biết, về tòa lầu số mười tám, quận đã đồng ý với yêu cầu dỡ bỏ tòa lầu sau của bất động sản Thân Ý. Hiện giờ Chủ tịch Tôn đột nhiên muốn mua lại tòa lầu số mười tám đó, thành phố tất nhiên phải hủy kế hoạch dỡ bỏ. Điều nay chắc chắn mang lại phiền phức lớn cho công tác của quận. Bên bất động sản Thân Ý cũng rất bất mãn. Nếu Chủ tịch Tôn chỉ cần tòa lầu số mười tám này, công tác trong quận cũng thật sự rất khó làm!
Trì Trung Hưng ngay lập tức đồng tình, liên tục gật đầu xác nhận nói:
- Như vậy, theo Bí thư thấy thì điểm mấu chốt này định bao nhiêu thì thích hợp?
Quý Lễ cố tình do dự một lát rồi mới nói:
- Chủ tịch Tôn dù thế nào cũng phải thuê tòa lầu số mười tám. Đương nhiên, nếu Chủ tịch Tôn thay đổi chủ ý, xem trọng những toà lầu khác ngoài bãi, không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa quận và bất động sản Thân Ý, đồng chí Trung Hưng, đồng chí cũng có thể suy xét!
Nói tới đây, Trì Trung Hưng nếu còn không rõ ý đồ của Quý Lễ, những kinh nghiệm lăn lộn mấy năm nay đúng là uổng phí!
Tuy ông ta không hề biết bất động sản Thân Ý và Quý Lễ đang ngầm giao dịch, nhưng ông ta biết, khối đất mà bất động sản Thân Ý khai thác và phát triển kia cũng là do Qúy Lễ một tay thao túng. Hiện tại thấy sẽ khởi công kiến thiết, xây dựng lại, Tôn Chiếu Luân bỗng nhiên cắm một đòn như thế, khiến bất động sản Thân Ý không thể không dừng việc dỡ bỏ kế hoạch đối với bãi đất số mười tám bến Thượng Hải, trong lòng vị Bí thư này thấy không thoải mái, âu cũng là điều rất bình thường. Nếu đã làm Bí thư không vui, vậy thì tặng lại hàng hàng lớp lớp chướng ngại, một loạt trở ngại ngáng chân, đó cũng là chuyện hoàn toàn chính đáng.
-Tất cả ư? Giành mua lại quyền tài sản?
Lâm Dung nghi ngờ không biết điều mình vừa nghe thấy có đúng là thật hay không. Ba mươi sáu tòa nhà cũ kỹ đã xây được bảy, tám mươi năm, Phương Minh Viễn tự nhiên lại muốn mua hết? Đó phải là bao nhiêu tiền? Hơn nữa những ngôi nhà đó đều đã đổ nát giống như những cái hang quỷ, chút tiền cũng không đáng giá, mua lại tất cả để làm gì cơ chứ?
-Đúng, mua hết toàn bộ! Ừ, số tài chính này, chị không cần lo lắng, có thể yêu cầu họ trả theo kỳ được mà.
Phương Minh Viễn không phải không có đủ tài chính, mà là hắn suy xét đến việc trả một lần, vô tình sẽ đem nhà họ Phương ra đầu sóng ngọn gió.
-Minh Viễn, chúng ta phải dùng nhiều như vậy để làm gì?
Tuy Lâm Dung không nghĩ rằng Phương Minh Viễn đang u mê, nhưng cô vẫn không kìm nổi nên mới hỏi.
-Yên tâm, chị cứ yên tâm! Tôi cam đoan với chị, chỉ cần tu sửa bảo trì xong, không đến một năm, tất cả những tòa lầu này, toàn bộ đều sẽ có người thuê!
Phương Minh Viễn nói rất quả quyết. Hoa Hạ hiện tại vẫn chưa có khái niệm về một phố tài chính, càng chưa ý thức được đến hiệu ứng quy mô và mặt tốt khi các công ty doanh nghiệp đồng loại tập trung lại. Nhưng Phương Minh Viễn thì hiểu được điều này, nơi đây sẽ trở thành nơi tập trung của ngân hàng và công ty bảo hiểm trong thành phố Thượng Hải. Đến lúc đó, mọi người chỉ còn biết buồn rầu cũng vô tác dụng!