Tuy ai cũng muốn có được một cái nhà tốt, Bạch Lâm lại càng muốn có nó để cải thiện tình trạng nhà ở của gia đình y. Nhưng y vẫn có cảm giác yêu cầu này có một chút gì đó quái dị.
Tô Ái Quân vừa về đến nhà, còn chưa kịp thay quần áo thì vợ y gọi:
- Ái Quân, có Bạch Lâm từ Bắc Kinh gọi điện cần gặp.
Tô Ái Quân vội vàng chạy lại nhận điện thoại:
- Ừ, tôi đây. Ha ha. Anh Bạch, anh đừng nóng vội. Tôi nói với anh điều này, Minh Viễn đã ký hợp đồng với Thiếu niên nguyệt san rồi, điều kiện hợp đồng rất có lợi, tên tiểu tử này e rằng sau này sẽ được xếp vào tầng lớp có thu nhập cao mất thôi. Mỗi tháng thu nhập của nó có thể bằng chúng ta làm mấy năm. Ừ, ngày mai Miyamoto sẽ cầm theo hợp đồng về nước. Tuần san thiếu niên? Hừ hừ, cái tên quỷ Keiji ấy lại còn cái tên Tôn Lam gì đó nữa chẳng là cái quái gì hết, so với hợp đồng của Thiếu niên tuần san thì hợp đồng của bọn chúng đúng là cặn bã. Anh có biết mỗi tháng chúng trả cho Minh Viễn bao nhiêu tiền nhuận bút không? Một tuần bốn trăm nhân dân tệ, còn không bằng lương làm thêm của một học sinh ở Nhật! Nội dung hợp đồng thì toàn là trách nhiệm với nghĩa vụ của Minh Viễn, bọn họ thì chỉ toàn là quyền lợi! Đúng là bọn chó má! Nhất là cái tên Tôn Lam kia chẳng là cái thá gì! Dám gọi tôi là đồ nhà quê, cái gì mà ảnh hưởng đến ngoại giao, rồi chụp mũ...
Niềm vui về hợp đồng của Phương Minh Viễn và ác cảm đối với Keiji và Tôn Lam, Tô Ái Quân đều nói hết với Bạch Lâm. Bạch Lâm trong lòng vừa vui vừa tức. Vui vì hợp đồng của cháu mình với Thiếu niên tuần san được ký rồi thì thu nhập của gia đình em gái mình sẽ tăng lên đáng kể. Tức vì sự vô sỉ của Tuần san thiếu niên, thu nhập của người Nhật Bản, Bạch Lâm cũng đã từng nghe qua, một tuần bốn trăm nhân dân tệ nếu đổi ra yên Nhật thì đúng như Tô Ái Quân nói, không bằng tiền lương làm thêm của một đứa học sinh. Hơn nữa thu nhập của những tác giả viết truyện tranh ít nhất cũng gấp mười lần như thế. Đúng là bóc lột một cách tàn bạo!
- Thế thì tốt! Thế thì tốt! Vậy thì tôi yên tâm rồi!
Bạch Lâm trong nháy mắt liền đưa ra quyết định, tuy như thế là ảnh hưởng đến gia đình mình, nhưng y cũng không thể vì mình mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của chính cháu mình. Huống gì bây giờ Phương Minh Viễn cũng đã ký hợp đồng rồi, không thể ép buộc nó vì mình mà hủy hợp đồng.
Gác máy rồi, Tô Ái Quân mới cảm thấy Bạch Lâm có chút gì đó khác thường, nhưng nhất thời không thể nói ra được khác thường ở điểm nào.
- Anh còn đứng đần ra đó làm gì, khách sắp đến rồi, còn không mau lại đây giúp em một tay!
Từ trong bếp, tiếng vợ y vọng ra đầy trách móc, Tô Ái Quân lắc đầu, tạm thời bỏ chuyện ấy qua một bên.
Để chúc mừng việc ký kết hợp đồng thành công, cũng coi như là tiệc tiễn Miyamoto về nước, Tô Ái Quân đề nghị mọi người tối nay làm một buổi liên hoan. Vốn là định nghe theo ý kiến của Phương Minh Viễn đến một nhà hàng nổi tiếng ỏ Phụng Nguyên ăn một bữa, nhưng Tô Ái Quân nghĩ tổ chức ở nhà vẫn tốt hơn, mọi người nói chuyện cũng thân mật hơn.
Phương Minh Viễn và Phương Bân đã đưa Miyamoto tới. Phương Nhai có chút công chuyện nên không đi cùng được. Phương Bân cầm theo hai bình rượu Mao Đài, Miyamoto cũng mua thêm ít đồ ăn, như vậy cũng xem như rất thịnh soạn rồi.
Sau ba tuần rượu, mọi người càng hưng phấn. Đúng vào lúc ấy, từ ngoài cửa vọng lại tiếng gõ dồn dập.
- Đến đây, đến đây!
Vợ Tô Ái Quân liền nói to.
Cửa vừa mở ra, Tôn Lam và Keiji Koizumi lập tức xông vào.
- Ôi chao, chủ nhiệm Tô, ông đang mở tiệc đãi khách hả?
Tôn Lam bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Xem ra chúng tôi đến thật là đúng lúc!
Tô Ái Quân vốn đang bừng bừng vì rượu liền nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Phiên dịch Tôn, cậu lại đến đây làm gì, tôi đã nói rõ ràng rồi, không có gì cần đàm phán nữa.
Tôn Lam cứ như mình là chủ, tự tiện mời Keiji ngồi xuống ghế sô pha, sau đó y cũng ngồi vào chỗ vốn là của vợ Tô Ái Quân, cười cười rồi nói:
- Chủ nhiệm Tô, đến nhà thì đều là khách, ông là chủ nhà thì cũng phải cho ra dáng chủ nhà một chút chứ!
- Hừ, bạn tốt đến nhà đãi rượu ngon, lang sói đến nhà thì tiếp bằng sung săn!
Y nhìn Tôn Lam nói một cách tức giận.
Sắc mặt của Tôn Lam lập tức trùng xuống, y cầm ly rượu trên bàn uống hết, cười nhạt rồi nói:
- Chủ nhiệm Tô, chẳng nhẽ Bạch Lâm không nói với ông chuyện gì sao? Hậu quả sau này ông phải nghĩ cho kỹ!
- Bạch Lâm?
Mọi người trong phòng đều giật mình.
- Nói gì cơ?
Tô Ái Quân ngạc nhiên hỏi.
- Chậc, chậc, chậc, cái ông Bạch Lâm này, khó trách ông ta làm việc ở tổng công ty nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ làm cán bộ cấp thấp, khi làm việc lại không dứt khoát vậy ư, không lấy được lòng lãnh đạo thì làm sao mà thăng quan tiến chức được chứ?
Tôn Lam ngẩn người ra, tiếp tục cười nhạt.
- Đừng ở đó mà ăn nói lung tung, có gì thì nói thẳng ra! Lôi thôi dài dòng tôi đuổi anh ra ngoài bây giờ!
Phương Bân tức giận nhìn y, quát lớn.
- Anh hả? Anh có biết nếu đuổi tôi ra khỏi đây thì sẽ có hậu quả như thế nào không? To xác thô lỗ, còn không chịu động não một chút!
Phương Minh Viễn kéo kéo gấu áo của Phương Bân, Phương Bân đành nén cơn giận không nói gì nữa.
Nhìn thấy Phương Bân không nói gì, Tôn Lam lại được nước làm càn:
- Chủ nhiệm Tô, tôi đã nói rõ với ông rồi đấy, tôi có người nhà làm ở tổng công ty xuất nhập khẩu sách Hoa Hạ, nếu ông ngoan ngoãn ký vào hợp đồng và xin lỗi ông Keiji đây thì coi như mọi chuyện không có gì. Còn nếu ông ngoan cố không chịu ký thì tôi tin rằng, không chỉ lần này Bạch Lâm không được phân nhà ở mà sau này ông ta cũng đừng mơ. Hơn nữa tôi còn có thể cho ông ta ra rìa, làm cho ông ta kiếp này đừng mong được thăng chức!
Trừ Keiji là không hiểu tiếng Trung ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều thay đổi sắc mặt. Bây giờ Tô Ái Quân mới nghĩ ra vì sao mình có cảm giác Bạch Lâm có chút gì đó khác thường, đối với chuyện hợp đồng của Phương Minh Viễn, ông ấy không thể hiện sự vui mừng đáng có. Nói một hồi lâu, thì ra là vì chuyện này.