Nhưng đối với hành động của Phương gia, bọn họ tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không nói được gì.
Căn cứ theo luật quốc tế, chuyển nhượng kỹ thuật hoặc là xí nghiệp trao tặng kỹ thuật, sàn xuất ra hàng hóa, cùng với công ty gốc cạnh tranh thị trường không phải là không thể. Như không ít xí nghiệp Nhật Bản và Hàn Quốc, quan hệ vừa hợp tác lại vừa cạnh tranh.
Thế nhưng, tình hình trong nước Hoa Hạ lại khác với quốc tế. Phương gia là xí nghiệp tư nhân, tám xí nghiệp này đều là xí nghiệp nhà nước. Xí nghiệp nhà nước trước đây chiếm lời trên Phương gia, người ta là dựa lưng vào cây cổ thụ hóng gió, bọn họ là dựa lưng vào quốc khổ để đòi tiền! Cho nên Phương gia đưa ra yêu cầu như vậy, cũng là có sự tình bên trong. Dù sao cũng không ai muốn cạnh tranh với đối thủ do mình đào tạo!
Nếu Phương gia là xí nghiệp nhà nước, việc chuyển nhượng ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt kia còn phải báo cấp trên một tiếng. Nhưng người ta là xí nghiệp tư nhân, ba loại kỹ thuật này cũng là đem tiền mua từ nước ngoài về, có thể trao lại cho xí nghiệp trong nước, cũng đã nhượng bộ lắm rồi, nếu như yêu cầu hợp tình hợp lý của người ta cũng không xem xét đầy đủ, như vậy sau này còn ai sẵn lòng làm như vậy nữa?
Hơn nữa, Phương gia người ta cũng không phải bên trên không có ai, chính quyền chỉ quan tâm có xí nghiệp nhà nước nào được chuyển quyền hay không, chứ không chỉ định ai phải được chuyển quyền! Đến lúc đó, bọn Chu Trữ chiếm được quyền kỹ thuật, sự tự tin ban đầu của họ xem như xong, như vậy, Quách Đắc Cương thật sự không biết giải thích thể nào với tổng bộ. Đến lúc đó, không chỉ mất chức, e rằng trọn kiếp này hết hy vọng tiến thêm bước nữa!
- À, việc này, quản đốc Phương, ông nói rất có lý, nhưng ông có thể yên tâm, tục ngữ nói uống nước không quên người đào giếng, mọi người sẽ không làm chuyện như vậy đâu. Tập đoàn sắt thép Hải Bảo chúng tôi, cũng nguyện cam đoan với Phương gia, sau này có xuất khẩu nước ngoài, nhất định sẽ thương lượng giá cả với Phương gia, theo như việc ông nói về cạnh tranh nội bộ, cuối cùng dẫn đến việc giá quá rẻ cho người nước ngoài, nhất định không để chuyện đó xảy ra!
Lưu Diệp trịnh trọng nói. Quách Đắc Cương và Hứa Thịnh dĩ nhiên là tán thành.
Đều đã nói tới nước này, các vị chủ tịch các xí nghiệp còn lại dĩ nhiên cũng biết thời thế mà chấp thuận.
Pavlovskyđột nhiên dùng tiếng Nga nói liến thoắng vài câu, ánh mắt mọi người không khỏi đổ về phía ông ta.
- Quán đốc Pavlovskycủa chúng tôi nói, như vậy, thay vì xí nghiệp có ý định xuất khẩu, cùng với Phương gia thành lập một công ty xuất khẩu, chuyên phụ trách ba loại thép đặc biệt này, giá cả mọi người cùng thống nhất. Sau này đỡ phải qua lại thương lượng, chậm trễ thời cơ buôn bán!
Người phiên dịch bên cạnh đứng dậy nói.
Phòng hội nghị yên lặng một lát…
- Quản đốc Phương, nếu như tập đoàn Nam Cương chúng tôi đồng ý yêu cầu này, có phải sẽ được trao toàn bộ ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt này?
Chu Trữ lớn tiếng hỏi
- Nếu đúng vậy, tôi có thể thay mặt Tam Cương đồng ý.
Pavlovskythông qua phiên dịch nhỏ giọng nói với Phương Thắng vài câu, Phương Thắng lúc này gật gật đầu nói:
- Trên nguyên tắc là như vậy, nhưng nếu quý công ty muốn gia nhập, thì sản lượng phải được nâng cao. Nếu chỉ chiếm một số danh ngạch, nhưng lại hoàn toàn không có sản lượng, như vậy cũng không có giá trị gì!
Phòng hội nghị lập tức nhao nhao, Ai lại không muốn được trao quyền toàn bộ ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt? Ai lại không muốn xuất khẩu kiếm ngoại tệ? Đây quả là chiến tích chói chang và đô la xanh biếc còn gì!
Nhất là những người ở khu vực đất liền, vốn không chút hy vọng có được cả ba loại kỹ thuật, giờ ánh mắt chợt đỏ lên!
- Sản lượng? Sản lượng không thành vấn đề!
Chủ tịch tập đoàn sắt thép Bát Nhất, Vương Hâm vỗ bàn đứng dậy nói:
- Xin quản đốc Phương nói giới hạn, tôi lập tức liên lạc với tổng bộ!
Được trao quyền ba loại kỹ thuật, kiếm tiền đó là chuyện đã rồi, thân là xí nghiệp nhà nước, lại còn sợ không thể vay được tiền từ ngân hàng từ chính phủ để mở rộng sản xuất hay sao?
Nhà nước lo tài chính nghèo nàn không dám bỏ vốn đầu tư, nhưng đằng này buôn bán chắc chắn kiếm được tiền, không nhảy lên đớp một cái thì còn là nhà nước Hoa Hạ sao?
- Không sai! quản đốc Phương cứ nói mức giới hạn, tập đoàn Nam Cương chúng tôi dù phải đập nồi bán sắt, cũng sẽ lập tức bắt tay vào nâng cao sản lượng!
Chu Trữ cũng không chịu rớt lại phía sau, lớn tiếng nói.
- Quản đốc Phương, tôi có thể thay mặt công ty tập đoàn của chúng tôi ở đây chính thức phát biểu, điều kiện này, chúng tôi chấp nhận!
Phó tổng tập đoán Tấn Cương, Dư Phong nói không nhanh không chậm
- Tôi cảm thấy đề nghị của quản đốc Pavlovsky có thể giải quyết được vấn đề cạnh tranh của các xí nghiệp trong nước chúng ta, mọi người như năm ngón tay trên một bàn tay, xòe ra cũng chỉ có thể đánh người một cái tát mà thôi, còn muốn vùng dậy, cần phải có một quyền lực mạnh mẽ!
Phương Thắng thoáng nhìn Dư Phong một cái với ánh mắt ngạc nhiên, Chu Trữ và Vương Hâm phản ứng như vậy không có gì lạ, bởi vì sáng sáng sớm ông đã nói chuyện điện thoại với hai người họ, nói trắng ra là, hai người đang ở đây phối hợp diễn xuất với Phương gia, nhưng Dư Phong lại kiên định ủng hộ như vậy, lại còn bày tỏ thái độ tại chỗ, điều này vượt ra ngoài dự đoán của ông.
Bọn Quách Đắc Cương lúc này không khỏi có chút bối rối, tình hình này có chút không kiểm soát được.
- Quản đốc Phương, có phải là, nếu như không tham gia vào việc thành lập công ty này, thì sẽ không được Phương gia chuyển quyền kỹ thuật?
Quách Đắc Cương cao giọng hỏi. Phương gia muốn nắm quyền xuất khẩu ba loại thép đặc biệt trong tay, đây chính là việc hệ trọng!
- Haha, Quách tổng nói thế là thế nào, quản đốc Pavlovsky của Phương gia tôi chỉ đưa ra đề nghị như vậy, chúng tôi cùng các vị thảo luận, nếu các vị cảm thấy không được, chúng tôi dĩ nhiên cũng không miễn cưỡng, việc này với việc chuyển quyền kỹ thuật cũng không có liên hệ trực tiếp gì.
Phương thắng cười nói.
- Nói thừa
Lưu Diệp thầm chửi trong lòng. Phương Thắng này nói năng khí thế, nhưng thực chất cũng chẳng khác gì không nói. Dĩ nhiên không có liên hệ trực tiếp, thì phải có ngẫu nhiên liên hệ gián tiếp, nguyện ý hợp tác với Phương gia, dĩ nhiên được Phương gia coi trọng, còn không hợp tác, dĩ nhiên sẽ bị Phương gia gạt bỏ! Kỹ thuật nằm trong tay Phương gia, ai hợp tác, ai không hợp tác, rốt cục cũng do Phương gia quyết định!
- Về đề nghị của quản đốc Pavlovsky, các vị cứ trở về bàn bạc, nghe ý kiến của công ty, nếu công ty các vị không phản đối, chúng ta sẽ thương lượng lại chi tiết. À, tôi đây còn có một phương án, đây là ý kiến chưa chín chắn của con trai tôi Phương Minh Viễn, nhưng tôi cảm thấy vẫn có thể hoàn thiện, nên cũng nói luôn ở đây, các vị cùng bàn luận xem có được hay không.
Phương Thắng còn chưa dứt lời, phòng hội nghị đã yên lặng trở lại.
- Hôm qua các vị chủ tịch đã nói, tôi cũng cảm thấy xao động. Kỹ thuật này trao cho ai không trao cho ai, quả thật là quan trọng. Gia sản của chúng tôi nguyện dốc sức vì tổ quốc xây dựng kinh tế, thế nhưng, cũng phải lượng sức mà đi, chừng mực này thực sự rất khó nắm chắc. Thằng nhóc Minh Viễn này, đã cho tôi một ý kiến, dứt khoát thành lập một hôi liên hiệp!
- Thành lập hôi liên hiệp?
Tám người ngồi đó không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
- Đúng vậy, thành lập một hội liên hiệp phi chính phủ, thu nhận các xí nghiệp sắt thép trong nước, cùng với ngành sản xuất sắt thép cũng như các xí nghiệp sắt thép nổi tiếng gia nhập. Mọi người phối hợp cùng phát triển. Theo ý Minh Viễn, xí nghiệp gia nhập hội liên hiệp, có thể không bị hạn chế việc nghiên cứu kỹ thuật luyện kim, sở hữu tất cả các kỹ thuật, ngay cả bảy loại kỹ thuật sản xuất đường ray. Hơn nữa, xí nghiệp được chuyển quyền, chưa nộp tiền chuyển quyền, có thể đầu tư nghiên cứu các kỹ thuật mới! Sau này nếu có kỹ thuật mới được đưa ra, thành viên hội liên hiệp cùng nhau tiến hành, đối với hội liên hiệp xí nghiệp nước ngoài chuyển giao kỹ thuật, thì chi phí chuyển quyền kỹ thuật dựa theo vốn đầu tư của mọi người mà chia ra!
Phương Thắng mỉm cười nói.
- Không biết mọi người đối với ý tưởng này có ý kiến gì không?
Trong phòng hội nghị một thoáng yên tĩnh, bọn Quách Đắc Cương có chút hoảng sợ, phương án mới của Phương gia, hoàn toàn nằm ngoài dư liệu của họ.
Hơn nữa vì sao bọn họ lại ra điều kiện ưu đãi đến thế? Như thế chẳng khác nào nói, đề nghị bảy loại kỹ thuật này hoàn toàn miễn phí chuyển nhượng cho tám xí nghiệp! Chỉ một loại thôi, số tiền thu được từ tổng sản lượng các xí nghiệp dưới tỉnh không chừng đã lên đến trăm triệu! Hơn nữa nếu Phương gia thành lập trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật, đem nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây làm nhà máy thử nghiệm, như vậy sau này sẽ mở rộng nghiên cứu kỹ thuật, nếu có kỹ thuật mới ra đời, các xí nghiệp cũng hoàn toàn có thể dựa vào nhu cầu của mình, yêu cầu trung tâm nghiên cứu trao quyền.
- Quản đốc Phương, không thể không nói, ông đề xuất phương án này điều kiện rất ưu đãi, vậy thì gia nhập hiệp hội phải có nghĩa vụ gì?
Dư Phong hỏi trước tiên.
- Thứ nhất, thành viên hội liên hiệp có quyền rời khỏi bất cứ lúc nào, nhưng rời khỏi cũng có nghĩa là, việc chuyển quyền kỹ thuật bị hủy bỏ, nếu muốn tiếp tục sở hữu, phải đàm phán lần nữa, nếu đàm phán không thống nhất mà vẫn tiếp tục sản xuất, sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý! Điểm này, toàn bộ thành viên hội liên hiệp phải ghi nhận!
- Thư hai, thành viên mới gia nhập, phải được 2/3 tổng số thành viên trở lên đồng ý, thì mới có thể xem như thành viên của hội liên hiệp, sau thời gian ba năm xét duyệt, mới trở thành thành viên chính thức, được hưởng lợi ích chuyển quyền kỹ thuật!
- Thứ ba, nếu các vị ngồi đây đồng ý gia nhập, Phương gia đề nghị có ba vị trí, đảm nhiệm viện nghiên cứu kỹ thuật, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây và nhà máy thép Liêu Ninh. Lãnh đạo tối cao của hội liên hiệp, tạm thời gọi là chủ tịch đi, tất cả các thành viên thay nhau đảm nhiệm, tất cả những quyết định chính thức của hội nghị đều phải được 2/3 tổng số thành viên tán thành mới có hiệu lực, nhưng khi có liên quan đến quyền lợi của Phương gia, Phương gia đề nghị có một phiếu quyền bác bỏ!
- Thứ tư, mọi sự chuyển quyền kỹ thuật từ hội liên hiệp ra ngoài, đều phải đem ra bàn bạc, xem có thể đem kỹ thuật mới đó trao cho xí nghiệp trong nước không phải thành viên hội liên hiệp hay không, sản phẩm do thành viên hội liên hiệp sản xuất, khi xuất khẩu, chỉ có thể do thành viên hội liên hiệp cùng cùng thành lập đại lý xuất khẩu, trong ban giám đốc công ty, Phương gia cũng đề nghị có một phiếu quyền bác bỏ!