Cũng may hắn tuy rằng không đi học trên lớp, nhưng chương trình học cũng không hoàn toàn bỏ lại, luôn bỏ thời gian xem qua, mà ở bên cạnh hắn, lại đủ những phần tử trí thức, cho nên thật ra cũng không cần lo lắng, có chỗ nào không rõ liền có người giải đáp. Chẳng qua là khi hắn đến lớp học, lại đưa tới không ít ánh nhìn của các học sinh khác, lúc này đây hắn đi mất quá nhiều thời gian, từ khai giảng đến hiện tại, chỉ xuất hiện ở trường khoảng hai ngày, còn lại đều không thấy bóng dáng! Rất nhiều người, thậm chí là lúc nhìn thấy hắn, còn không kịp phản ứng.
Đối với sự trở về của hắn, Triệu Nhã, Phùng Thiến và Lưu Dũng đương nhiên là vô cùng hoan nghênh. Phương Minh Viễn vốn trước nay đầu óc luôn phải căng thẳng, cũng muốn tạm thời buông ra mọi sự vụ lung tung lộn xộn của công ty, hưởng thụ một chút cuộc sống đơn giản của trường học.
Ở Nhật Bản, tuy rằng vẫn đang bị vây bỏi cuộc khủng hoảng tài chính châu Á, nhưng người Nhật Bản vẫn tìm được niềm vui của mình, lễ Giáng Sinh này vẫn vô cùng náo nhiệt. Nhưng mỗi người khi ăn tết tâm tình đích thực như thế nào, cũng chỉ có họ mới biết!
Lễ Giáng Sinh trôi qua, Nguyên Đán cũng trôi qua, lễ trưởng thành của Nhật Bản cũng trôi qua...
Sato trong lòng cũng đang cồn cào hết ruột gan! Từ khi sáu đại tập đoàn tài chính đạt thành nhất trí, tuyên bố liên hợp chống lại đất hiếm của Trung Quốc tới nay, đã chiếm được sự hưởng ứng của một bộ phận công ty Hàn Quốc và Âu Mĩ. Cho nên lúc ban đầu, Sato trong lòng tràn đầy lòng tin.
Đối với hắn, sản nghiệp đất hiếm của Trung Quốc cũng chỉ là một mớ vụn cát, hơn một ngàn công ty khai thác, hơn mười doanh nghiệp khai thác, chỉ vì tranh đoạt ngoại hối mà cạnh tranh cùng giảm giá, người ngoại quốc còn chưa làm gì, những doanh nghiệp đã quyết một trận sống còn với nhau! Lúc này đây, cũng không biết công ty xuất nhập khẩu Farari nổi điên làm gì, và lại đạt thành một giao dịch không đáng tin cậy với công ty khai thác mỏ Hoa Tân! Cho những doanh nghiệp này của Trung Quốc một niệm tưởng hư ảo không thực tế.
Những xí nghiệp này không ngờ cũng muốn nâng giá, cũng không chịu suy xét một chút nhu cầu thực tế của thị trường quốc tế, hàng năm sản lượng cao hơn sô lượng thực cầu, Trung Quốc có một câu cách ngôn —— vật càng hiếm càng quý. Bọn họ là người Hoa chẳng lẽ cũng không biết điều này sao?
Cho nên, đối với những người Hoa ngu dốt như vậy, Sato trong lòng chỉ có sự khinh miệt.
Hắn mới có niềm tin tưởng như vậy mà một tay thúc đẩy sáu đại tập đoàn tài chính liên hợp chống lại nhập khẩu đất hiếm của Trung Quốc.
Khi tuyên bố chống lại chính thức truyền ra ngoài, lập tức ở Trung Quốc các doanh nghiệp xuất khẩu đất hiếm vô cùng kinh ngạc. Những ngày đầu tiên, cũng là trước Nguyên Đán, tin tức thu được, khiến Sato tự cho là đắc kế!
Ngoại trừ công ty khai thác mỏ Hoa Tân, các xí nghiệp xuất khẩu khác của Trung Quốc đều phái người hoặc gọi điện thoại tới báo hỏi, trong đó không ít người đều thay đổi chiến lược lúc ban, nguyện ý lấy giá thị trường quốc tế trước mắt tiếp tục xuất khẩu. Mà nếu ngay cả không có những người đó, cũng không có sự tin tưởng lúc trước, thì cũng phải khéo léo mà mập mờ biểu đạt sự tiếp tục hợp tác giữa song phương!
Mà đối với những người này, các ban phụ trách nhập khẩu đất hiếm của sáu tập đoàn tài chính có ý kiến vô cùng thống nhất! Phải kiên quyết không đồng ý tiếp tục thu mua, trừ phi giá cả đất hiếm hiện tại giảm xuống ba mươi phần trăm, bằng không mà nói, không có bàn tính gì nữa! Sato không biết các công ty Hàn Quốc và Âu Mĩ có thể thủ vững trận địa hay không, nhưng cho tới bây giờ, liên minh Nhật Bản vẫn chưa có một công ty nào nhả ra!
Nhưng là từ sau tết Nguyên Đán, Sato lại phát hiện, các doanh nghiệp xuất khẩu đất hiếm của Trung Quốc dường như trong một đêm đều biến mất vô tung vô tích, không còn người tới cửa thăm hỏi, cũng không có điện thoại tới hỏi han. Lúc đầu, hắn cũng không thèm để ý, cũng không phải là tin dữ gì, hắn tin rằng có đủ lượng đất hiếm dự trữ cho năm năm thì có đầy đủ niềm tin! Nếu đến cả mấy xí nghiệp này mà còn không thu phục được thì đó mới là đáng chê cười!
Nhưng theo thời gian trôi qua, đến trước lễ trưởng thành, vẫn không có động tĩnh gì, Sato trong lòng không khỏi có chút kỳ quái!
Sáng sớm hôm nay, hắn nhận được điện thoại của Shindo, người phụ trách ban nhập khẩu đất hiếm của sáu đại tập đoàn tài chính, cần phải tụ họp lại một lần, có tình huống mới phải thông báo!
Sato tuy rằng trong lòng có chút mất hứng, hội nghị lần đầu tiên do hắn khởi xướng, tên Shindo này không ngờ vô thanh vô tức lại lấy mất thân phận người khởi xướng của mình. Nhưng hắn cũng rất tò mò, Shindo này có tình huống gì mới cần thông báo cho mọi người.
Lúc Sato đến, ngoại trừ Shindo đang đứng ở ngoài, người phụ trách của sáu đại tập đoàn tài chính đã đến bốn, Sato vừa vào cửa đã chú ý tới, sắc mặt họ tựa hồ không được tốt lắm!
-Các vị, tôi đã tới chậm! Thật là có lỗi! Thật có lỗi! Tuy nhiên, các vị sao vậy?
Sato chào hỏi, rồi ngồi xuống chỗ ngồi của mình!
-Sato, hôm nay ngài tới hơi trễ!
Shindo nhìn đồng hồ, trầm giọng nói.
-Rất xin lỗi, dọc đường giao thông có chút không như ý!
Sato cũng biết, mình đã đến chậm hơn so với thời gian ước định năm sáu phút gì đấy. Nhưng hắn là cố tình đấy, là muốn trêu tức vì Shindo đã vô thanh vô tức giành lấy vai trò khởi xướng hội nghị lần thứ hai của mình!
-Sato, thời gian của mọi người đều là vô cùng quý giá! Xin hãy quý trọng thời gian của người khác!
Shindo lạnh lùng thốt:
-Tốt lắm, nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu họp! Lúc này đây tôi triệu tập mọi người đến, là muốn hướng thông báo cho mọi người một tin tức mà công ty tôi mới nhận được, là tin tức về xuất khẩu đất hiếm của Trung Quốc!
Shindo nhìn kỹ năm người, trầm giọng nói:
-Tuy nhiên trước khi thông báo tin tức này, tôi muốn hỏi các vị đang ngồi ở đây, từ sau lễ Nguyên Đán, còn có xí nghiệp xuất khẩu đất hiếm nào của Trung Quốc liên hệ với các vị không? Bao gồm cả bằng điện thoại! Ở đây, tôi muốn báo trước cho các vị một chút, tập đoàn Fuji tôi từ đầu năm đến giờ, không còn nhận được bất kỳ tin tức gì từ các xí nghiệp xuất khẩu đất hiếm của Trung Quốc!
Sato trong lòng lập tức run lên một chút, không đợi cho hắn nói, những người khác đều tỏ thái độ không ngoại lệ, qua tân niên những doanh nghiệp xuất khẩu đất hiếm của Trung Quốc dường như đều mai danh ẩn tích, không cho người tiến đến bàn bạc. Sato không khỏi có chút lạnh gáy! Sáu đại tập đoàn tài chính, không ngờ đều từ đầu năm đến giờ bị cắt đứt liên lạc với các doanh nghiệp xuất khẩu đất hiếm của Trung Quốc! Tình huống này thật sự là rất quái dị!
-Sato, quý công ty thì sao?
Shindo nhìn thấy Sato không nói gì, khẽ cau mày, mang theo vài phần bất mãn mà nói.
-Cũng giống như các vị!
Sato lúc này mới bừng tỉnh, khoát tay nói.
-Vậy là, các vị đang ngồi đây, cũng đã nhiều ngày không liên lạc được với các doanh nghiệp của Trung Quốc!
Shindo trầm giọng nói:
-Hôm nay tôi đã liên hệ với một số công ty Hàn Quốc và Âu Mĩ, cũng bắt đầu từ đầu năm, các doanh nghiệp xuất khẩu đất hiếm của Trung Quốc cũng không lien hệ với bọn họ nữa.
Những người đang ngồi sắc mặt cũng không khỏi có chút biến đổi, các doanh nghiệp khai thác đất hiếm của Trung Quốc muốn làm gì? Chẳng lẽ, bọn họ thật là không muốn tiến hành hợp tác với mọi người? Chẳng lẽ, họ không rõ, bọn họ làm như vậy, không khác gì con kiến rung cây đại thụ, căn bản cũng không có khả năng thành công!
-Những người này có phải là đầu óc có vấn đề rồi không?
Thần Mã Chiếu Nhật nhíu mày, hắn thật sự là không, những người Hoa này rốt cuộc là muốn làm gì?
Phải biết rằng sản nghiệp đất hiếm của Trung Quốc, giá trị tổng sản lượng một năm tuy chỉ hai ba chục tỷ nhân dân tệ, đổi sang đô la Mỹ cũng chỉ khoảng bốn tỷ. Mà sáu đại tập đoàn tài chính ở đây, một công ty trực thuộc bất kỳ, một năm giá trị sản lượng cũng không thua kém con số này. Mà bất kỳ một tập đoàn tài chính nào, cũng có từ tám đến mười công ty trực thuộc! Giữa đôi bên quả là có một sự chênh lệch một trời một vực, những người Hoa này không biết nhìn sao?
-Chỉ sợ không phải như thế!
Shindo chậm rãi nói:
-Đây cũng là nguyên nhân hôm nay tôi gọi mọi người đến. Chi nhánh của tập đoàn Fuji tôi ở Trung Quốc gần đây nhận được một tin tức, tuy rằng không thể trăm phần trăm xác nhận chính thức, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể giải thích vì sao lại xuất hiện loại tình huống như thế này!
-Từ một vị quan chức trong chính phủ Trung Quốc mà tôi không thể để lộ danh tính, ngay trước Nguyên Đán, quốc vụ đã mở một cuộc họp đối với ban quản lý đất hiếm, ở cuộc họp này, chính phủ Trung Quốc đã đưa ra một vài quyết định. Thứ nhất, đối với tình trạng khai thác bừa bãi tài nguyên đất hiếm quốc nội phải nghiêm trị! Hễ là khai thác không hợp pháp đều nhất định phải nghiêm trị! Sẽ được coi là nhiệm vụ chính trị hàng đầu cần phải chấp hành!
Mọi người không khỏi lộ ra vài phần sầu lo. Bọn họ đều những người có qua lại quen biết với người Trung Quốc, đối với tình hình trong nước của Trung Quốc so với người Nhật Bản bình thường càng rõ hơn, đường nhiên là hiểu được, một khi chính phủ Trung Quốc quyết định phải nghiêm trị cái gì, nói được là làm được. Bởi vì ở Trung Quốc, bất cứ chuyện gì chỉ cần một khi đã nhắc tới chính trị, thì nghĩa là sẽ không tiếc cái giá phải trả! Hơn nữa đối với những người khai thác phi pháp này, cũng sẽ phạt nặng tiền và tùy theo mức độ mà bỏ tù!
Mà khai thác bừa bãi đất hiếm ở Trung Quốc trải qua phen đả kích này, chỉ sợ trong vài năm sẽ phải trì hoãn lại. Không có khai thác phi pháp thì sản lượng đất hiếm ở Trung Quốc tất nhiên sẽ bị sụt giảm mạnh!
Mà trước mắt Trung Quốc có thể cung cấp cho thế giới đến 97% sản lượng đất hiếm! Một khi sản lượng giảm mạnh, giá cả đất hiếm nhất định sẽ dao động mạnh! Chỉ thế thôi, muốn chèn ép các doanh nghiệp xuất khẩu đất hiếm của Trung Quốc, muốn bọn họ giảm giá ba mươi phần trăm, thì quá là vô nghĩa!