Khâu Minh Lễ lạnh lùng nói.
Phương Minh Viễn biết rõ, thủ tướng rất được người dân lúc ấy yêu mến, ban đầu đúng thật là có nói "Ngoại giao không có việc nhỏ", cũng đã cảnh cáo những nhân viên chính phủ làm công tác đối ngoại kia. Vì ngoại giao thay mặt cho một quốc gia, đại diện cho công tác của chính phủ, đối tượng chính đều là chính khách và người cầm quyền của các nước, vì vậy trong lĩnh vực ngoại giao không được phép xem thường việc nhỏ, một chút việc nhỏ nếu không để ý đến, rất có thể biến thành sai lầm lớn, trở thành tổn thất vô phương cứu chữa. Để "việc nhỏ" trở thành "việc lớn" như vậy thật là thiếu sót.
Người xưa nói "Tai họa thường do lơ là mà nên, trí dũng thì nhiều khó khăn tìm tới", thủ tướng đúng là hiểu rõ điểm này nên luôn nhắc nhở những người làm công tác đối ngoại, phải xem xét đến mọi khả năng, mỗi một chi tiết, đối vởi đủ loại vấn đề phát sinh, đều phải dự tính trước. Vì thế thủ tướng rất không thích nhân viên đối ngoại mở miệng nói những câu " Đại khái", "có lẽ", "chắc là", "gần như", "xấp xỉ", những cái mơ hồ tương tự như câu trả lời sao cũng được. Đối với thủ tướng, Phương Minh Viễn dĩ nhiên cảm thấy kính trọng trong lòng, cũng đồng ý với quan điểm của thủ tướng.
Thế nhưng! Như vậy không có nghĩa là yêu cầu của thủ tướng có thể áp dụng mọi lúc mọi nơi! Cũng như ba định luật lớn của Newton cũng phải có phạm vi áp dụng!
Chính vì chính phủ quá mức coi trọng "Ngoại giao không có việc nhỏ", nên mới khiến cho công cuộc cải cách mở cửa sau đó, nhân viên công chức trong nước và quốc tế nhiều lần giao lưu qua lại, khiến cho người dân trong nước và người nước ngoài phải xây dựng lại quan hệ, trên miệng toàn ngôn từ ngoại giao, làm việc thì cái gì cũng sợ, có tổn hại đến hình tượng to lớn của đất nước. Tìm hiểu nguyên nhân, chính là vì bất luận việc lớn việc nhỏ, đều xem là ngoại giao!
Mà hiện nay hoạt động đối ngoại của các nước ngày càng trở nên riêng biệt, công khai và rõ ràng, cái gọi là "Ngoại giao không có việc nhỏ" chỉ có thể áp dụng với chính quyền lúc đó. Không phân biệt trường hợp mà dùng sai, rất dễ khiến trong nước quá coi trọng người nước ngoài và phản ứng của người nước ngoài, ngược lại càng dễ khiến chúng ta mất đi tôn nghiêm của người Hoa Hạ, khiến cho người nước ngoài trong nước càng ngày càng không kiêng nể gì, càng ngày càng không tôn trọng người Hoa Hạ. Sau này ngay cả người da đen Châu Phi cứ trú bất hợp pháp cũng không nể mặt chính phủ, liên tiếp gây sự!
Trái lại ở nước ngoài, như tiểu quốc Đông Nam Á Singapore, năm 1994, một thanh niên người Mỹ ở Singapore viết bậy lên xe ô tô và phá hỏng biển báo giao thông đã bị tuyên án phạt đánh 6 roi và 4 tháng tù. Lúc đó dư luận Mỹ xôn xao, thậm chí còn cổ động Tổng thống Mỹ Clinton ra mặt, ngăn cản Singapore thực hiện hình phạt. Thế nhưng, điều khiến cho người dân trong nước cảm thấy bất ngờ chính là, phản ứng của chính phủ Singapore giữ cho Tổng thống Mỹ chút sĩ diện, từ 6 roi sửa lại thành 4 roi, nhưng đánh thì nhất định phải đánh!
Có lẽ sự kiện này trong nước có vài nhóm "nhân sĩ hữu nghị quốc tế" nào đó xem qua, thật không có tính người, lại còn làm mất mặt chính phủ, gây thù oán với chính khách nước ngoài, đúng là một hành động thiếu ngôn ngoan. Nếu như Tổng thống Mỹ cũng đã ra mặt rồi, thì nên biết điều mà đuổi người đó về nước. Như vậy chẳng phải mọi người đều vui vẻ?
Nhưng bọn họ không nghĩ đến, ngày hôm nay Tổng thống Mỹ lên tiếng, đuổi về nước một người. Ngay mai chủ tịch quốc hội Mỹ lên tiếng, lại cho một người nữa về nước. Ngày một, một viên chức khác của Mỹ lên tiếng, lại đuổi về nước một người. Ngày kia nữ hoàng Anh lên tiếng, có phải lại cho một người nữa về nước hay không? Thời gian dài sau đó, pháp luật do chính phủ ban hành, trong mắt người ngoại quốc chỉ là một thứ vô dụng để nhìn ngắm mà thôi!
Tăng cường chấp hành pháp luật tuy rằng "thô bạo", nhưng kết quả là từ đó về sau không còn nghe tin thanh niên phương Tây vi phạm pháp luật ở Singapore nữa.
- Phó tham tán Tả Hữu, bây giờ ở Tokyo, tôi nghe nói quý quốc có rất nhiều dân chúng nói rằng, vùng đông bắc không phải là đông bắc của Hoa Hạ, mà là nước Mãn Châu, có phải không?
Phương Minh Viễn quay sang đối diện với Tả Hữu Chi Môn nói.
Tả Hữu Chi Môn xấu hổ liếc sang Khâu Minh Lễ, nói lấy lệ:
- Thật có lỗi, tôi sang Hoa Hạ công tác liên tục, gần đây không có về nước, việc này tôi cũng không rõ.
- Không biết cũng không sao, vừa hay ở chỗ tôi có Inte, mọi người cùng xem, Khâu tưởng phòng cũng tiện thể xem qua báo cáo của bộ một chút, tôi cũng muốn trước khi Nhật Bản công bố kháng nghị nghiêm trọng, yêu cầu đem những người dân Nhật làm tổn hại quan hệ Hoa Nhật này xử lý nghiêm khắc! Để bọn họ hiểu rằng ba tỉnh đông bắc là thuộc lãnh thổ nước tôi không thể tách rời!
Phương Minh Viễn nói đanh thép.
- Ôi
Tả Hữu Chi Môn thấy rằng mình công tác ở Hoa Hạ nhiều năm như vậy, chưa từng đâm đầu vào người như Phương Minh Viễn. Những người của bộ ngoại giao Hoa Hạ, cho dù có không vừa lòng, cũng tuyệt đối không nói thẳng như Phương Minh Viễn, không mảy may giữ cho đối phương chút thể diện.
- Thế nào? Phó tham tán Tả Hữu có ý gì? Là cho rằng người dân của quý quốc nói đúng, đông bắc không phải là đông bắc của Hoa Hạ mà là nước Mãn Châu à?
Phương Minh Viễn lập tức hỏi đến cùng.
- Không không không!
Tả Hữu Chi Môn hoảng hốt, vội vàng xua tay nói
- Anh Phương, xin đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó
Đùa gì vậy chứ một nhân viên ngoại giao dám lên tiếng tuyên bố ở Hoa Hạ rằng đông bắc không phải là đông bắc Hoa Hạ mà là nước Mãn Châu, chắc chắn sẽ bị chính phủ Hoa Hạ trục xuất! Hơn nữa, tuyệt đối không nhận được một chút cảm thông nào từ chính phủ Nhật Bản, chỉ có căm tức tên đó gây thêm phiền phức cho chính phủ mà thôi!
- Vậy là phó tham tán Tả Hữu tán thành đề nghị của tôi? Trưởng phòng Khâu, anh xem phó tham tánTả Hữu đều cho rằng, chúng ta phải đề xuất lên chính phủ Nhật Bản công bố kháng nghị căm phẫn, yêu cầu chính phủ Nhật Bản vì gìn giữ quan hệ hữu nghị giữa Hoa Hạ và Nhật Bản, nghiêm trị những phần tử xấu!
Phương Minh Viễn vui vẻ nhướng mày nói:
- Nếu được thì mời anh viết ngay bây giờ, để cho phó tham tán Tả Hữu ký tên ngay tại đây! Phó tham tán Tả Hữu đúng là một vị đồng chí tốt nhỉ!
Tả Hữu Chi Môn giận tái cả mặt! Y tán thành quan điểm của Phương Minh Viễn khi nào? Y đồng ý ký tên lên thư kháng nghị khi nào? Cách nói năng hoang đường này, không ngờ cũng có thể nói được, Phương Minh Viễn này, da mặt quả thực rất dày!
Tả Hữu Chi Môn thân là nhân viên đối ngoại Nhật Bản, có lập trường đàng hoàng, cho dù không suy nghĩ, cũng tuyệt đối không có chuyện đi tán thành thư kháng nghị của chính phủ nước ngoài, lại còn ký tên lên? Y không giáo huấn cho một trận đã là khách khí lắm rồi!
Khâu Minh Lễ cũng là mũi không ra mũi, miệng không ra miệng. Phương Minh Viễn này đúng là gì cũng nói được, những thứ lung tung cũng có thể đưa vào. Đưa thư kháng nghị ra nước ngoài ư? Một người bình thường nói làm là làm được sao! Đây chẳng qua chỉ là chuyện người dân Nhật nói hươu nói vượn vài câu ở trong nước Nhật Bản. Nếu như việc nhỏ như vậy mà bộ ngọai giao phải gửi thư kháng nghị, thì bộ ngoại giao này cả năm chẳng cần làm gì cả, cả ngày lo kháng nghị là được rồi! Thật sự thì những điều này trong lòng mọi người đều rõ, cũng đều làm như vậy, nhưng cũng không thể nói ra miệng như thế!
- Anh Phương, ý tôi là hiến pháp nước tôi quy định, công dân có quyền tự do ngôn luận, những lời như vậy, căn bản là không liên quan đến pháp luật!
Tả Hữu Chi Môn vội vàng nói, để cho Phương Minh Viễn nói nữa, có trời mới biết hắn còn thốt ra những lời quái quỷ gì nữa.
- Phó tham tán Tả Hữu, bọn họ nói năng như vậy chính là phá hủy quan hệ hữu nghị giữa Hoa Hạ và Nhật Bản! Hành động như vậy, làm sao có thể bỏ qua không chú ý đến được chứ?
Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt khó tin.
- Đây chính là lời nói ngang nhiên phá hoại thể thống nhất của Hoa Hạ!
- Anh Phương, đây chẳng qua chỉ là nhận định của một số ít người dân Nhật, không thể đại diện cho chính phủ Nhật được. Chính phủ nước tôi vẫn công nhận ba tỉnh đông bắc là một bộ phận của Hoa Hạ.
Tả Hữu Chi Môn vội vã thanh minh
- Căn cứ vào pháp luật nước tôi, chuyện thế này, lời nói không có hành động thức tế, thì không đụng đến pháp luật.
Tả Hữu Chi Môn đã có chút hối hận, vốn tưởng rằng đến đây một chuyến để đưa thư kháng nghị, bây giờ xem ra, chẳng phải rõ ràng là tự đi tìm phiền toái hay sao? Sớm biết thế này, ban nãy đưa xong thư kháng nghị, rời khỏi đây cho rồi!
- À, phải rồi
Tả Hữu Chi Môn vỗ trán, vẻ mặt buồn bã đứng dậy, hướng về phía Phương Minh Viễn nói
- Anh Phương, trưởng phòng Khâu, lát nữa tôi còn phải dự tiệc, cần phải chuẩn bị một chút. Nhiệm vụ của tôi đến đây hôm nay đã hoàn thành rồi, không làm phiền nữa.
Y đã mở miệng đòi về, Khâu Minh Lễ đương nhiên cũng đứng dậy theo. Dù sao Khâu Minh Lễ xem như cũng đã nhìn ra, Phương Minh Viễn này không hề có ý định hồi đáp lại thư kháng nghị, mình có ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
- Phó tham tán Tả Hữu, anh đã vội phải đi thì tôi cũng không giữ lại, dù sao cũng không thể cản trở công việc của anh được! Tôi chỉ có một vấn đề cuối cùng này thôi, mong phó tham tán Tả Hữu giải thích cho.
Phương Minh Viễn cũng đứng dậy cười tủm tỉm nói
- Xin phó tham tán Tả Hữu chịu khó ở lại thêm chút nữa
Phương Minh Viễn đã nói như vậy, Tả Hữu Chi Môn cũng không thể không biết ngượng mà đi về.
- Hiến pháp của quý quốc nhắc đến tự do ngôn luận, là chỉ áp dụng cho người dân bản địa à? Hay là bao gồm cả công dân nước ngoài sống tại Nhật? Ví dụ như công dân Mỹ và công dân Anh chẳng hạn? Có phải sự tự do ngôn luận của họ trong lãnh thổ của quý quốc sẽ không được bảo hộ?
Phương Minh Viễn vừa nói ra chuyện này, Tả Hữu Chi Môn liền cảm thấy hối hận sao lúc nãy mình không mặt dày mà đi về cho rồi.
- Anh Phương, chuyện này... tôi bây giờ không tiện trả lời!
Tả Hữu Chi Môn do dự một chút rồi nói. Đây là một cái bẫy lớn, nếu như mình thừa nhận, sau này sẽ bị Phương Minh Viễn và Khâu Minh Lễ nắm đuôi. Đường đường là nhân viên ngoại giao của chính phủ, lại còn nói sự tự do ngôn luận của công dân nước ngoài tại Nhật Bản không được bảo hộ! Cho dù không muốn làm lãnh đạo đi nữa, cũng không dùng thủ đoạn này được?
Nhưng nếu nói sự tự do ngôn luận của công dân nước ngoài cũng được bảo hộ như vậy, y hoàn toàn có thể suy ra được, dưới sự chất vấn của Phương Minh Viễn, rõ ràng là không có cách nào để trả lời.
- Vậy khi nào thì phó tham tán Tả Hữu mới tiện trả lời? Tôi có thể đến tận nhà để thỉnh giáo, như vậy cũng được chứ?
Phương Minh Viễn cười ha hả nói.
- À, đúng rồi, tôi nhớ trong đoàn thể xã hội của quý quốc, có một tổ chức tôn giáo truyền dạy giáo lý, ngang nhiên tuyên truyền lý thuyết về ngày tận thế đến, xin phó tham tán Tả Hữu giúp tôi xem xét lại, vì sao tôi nhắc nhở công dân của quý quốc, sắp tới có thể sẽ có động đất, lại khơi ra kháng nghị mãnh liệt như vậy trong người dân, còn tôn giáo quý quốc tuyên truyền lý thuyết về ngày tận thế thì lại được đăng ký hợp pháp tại chính phủ lại còn có bao nhiêu là tín đồ nữa chứ? Cho tôi một giải thích hợp lý.