Bạch Lâm cuối cùng cũng ký tên phê chuẩn nhập khẩu Nguy cơ sinh hóa trong báo cáo phê duyệt. Tuy Phương Minh Viễn rõ ràng là không thèm để ý nhưng Bạch Lâm vẫn cảm thấy không thể để tác phẩm của cháu mình bên ngoài như thế được. Anh ta cho rằng, ít nhất người trưởng thành trong nước cũng có quyền thưởng thức văn học khủng bố, cũng tựa như quyền xem phim ma Hong Kong của họ. Nhưng đồng thời, anh ta cũng hiểu được Hoa Hạ việc phân loại tác phẩm văn học ở Hoa Hạ cần phải cập nhật. Có cơ chế này, có thể tránh cho người vị thành niên phải xe băng đĩa, phim ảnh không phù hợp, mà người trưởng thành cũng không muốn loại văn hóa phẩm của mình phải xếp hạng ngang với nhi đồng.
Những ngày tiếp theo Nghiêm Trọng cũng không gây ra chuyện gì đáng kể, nhưng mỗi khi nhìn thấy Bạch Lâm y liền ngẩng cao đầu, nếu không bất đắc dĩ thì tuyệt không nói với Bạch Lâm nửa lời. Bạch Lâm trong lòng cũng vô cùng chán ghét y, tất nhiên cũng không thèm để ý, cho nên hai người cũng không ai phản ứng ai, khiến các nhân viên trong trung tâm xuất nhập khẩu sách báo bị kẹp ở giữa vô cùng khó chịu. Mọi việc đều trôi chảy nếu chỉ một trong hai người đó xuất hiện. Nếu hai người cùng xuất hiện, thì phải cực kỳ chú ý. Bạch Lâm thì thôi, không xét nét gì nhiều, nhưng Nghiêm Trọng thì thật khó nói. Nếu y đã lưu ý, thì sau này nhất định sẽ ép đến khóc.
Còn Trương Hiển Lập, gã cũng tự hiểu là mình đã may mắn thoát chết. Võ Uy đã cảnh cáo nghiêm khắc,nên vào quán ăn Phương Gia hiền như thỏ con. Giám đốc quán ăn sai gã làm gì thì gã lập tức đi làm ngay, không bảo gã làm, gã không dám bước tới một bước. Chỉ có điều thời gian sung sướng của gã dài quá, làm gì cũng khó khiến người ta cảm thấy vừa lòng, luôn gây chuyện thị phi. Ở trong bếp phụ việc, không quăng đĩa thì cũng đánh vỡ bát. Mang thức ăn chẳng những chậm mà còn làm đổ cả lên người khách hàng. Thu tiền thì luôn nhầm lẫn. Cuối cùng giám đốc quán ăn phải đưa gã ra trước cửa làm tiếp tân. Cũng may, quán ăn Phương Gia không dùng các cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa để thu hút khách nên không lo sẽ bị gã quấy rầy.
Trương Hiển Lập ở Bắc Kinh tuy không phải tai to mặt lớn gì, nhưng đã nhiều năm làm phó giám đốc, cũng quen biết không ít người. Quán ăn Phương Gia mới bước vào ngành ẩm thực Bắc Kinh khoảng hai năm, danh tiếng này càng lan rộng, ngày nào khách khứa cũng nườm nượp, Trương Hiển Lập tiếp khách khó tránh gặp được người quen. Tuy Trương Hiển Lập muốn tìn mọi cách che giấu nhưng chuyện như thế đâu phải áo tiên mà không tìm thấy đường khâu. Mọi người thì thầm to nhỏ, rất mực ngạc nhiên, không khỏi lại thêm vài phần kiêng nể quán ăn Phương Gia. Trương Hiển Lập có thể gây ra tác dụng như vậy quả là ngoài ý muốn của Phương Minh Viễn.
Có vết xe đổ của Võ Uy, hai nhà Mai, Sài rất lưu tâm đến danh sách hàng hóa trong tay họ nên không còn xảy ra những việc như thế. Từng thuyền một gởi hàng hóa đến Trung Đông. Lâm Liên ban đầu còn chiếu theo danh sách mà kiểm tra, sau cũng lơi lỏng dần.
Thường thì Phương Minh Viễn sẽ đi một vòng đến nơi của Hoàng tử Abdullah, nhưng ông ta vẫn còn đang ở Bắc Kinh đợi đến ngày Á Vận Hội khai mạc. Lúc này tổng cộng đoàn đại biểu Kuwait có 54 vận động viên. Đương nhiên vì hiện giờ Kuwait đang bị Iraq xâm chiếm nên rất nhiều vận động viên trong nước hiện giờ không biết sống chết ra sao. Trong 54 người này, có bao nhiêu người ôm ý niệm tập trung cho trận đấu, thật giả lẫn lộn thuần túy là để giữ thể diện cũng khó nói được. Nhưng nghĩ đến chính phủ Kuwait, họ cũng không hy vọng lớn lao lấy được giải quán quân, nên cũng không nhiều áp lực, xem như đến Hoa Hạ du lịch một chuyến cũng tốt.
Vé xem khai mạc Á vận hội mấy hôm nay Phương Minh Viễn đã gom được rất nhiều. Siêu thị Carrefour vốn là đại gia quyên tặng cho Á Vận Hội, quán ăn Phương Gia cũng đóng góp thức ăn cho các vận động viên Á Vận Hội, ngoài ra còn có Hoàng tử Abdullah, mấy nhà Tô, Sài, Mai, Lô đưa vé đến, nhiều vé ở vị trí rất tốt, không dưới 30 ghế có vị trí cũng không tồi.
Đối với việc đến xem trực tiếp Phương Minh Viễn cũng không hứng thú mấy, tuy có thể cảm nhận trực tiếp nhưng hắn cảm thấy không khác với xem qua cầu truyền hình, thậm chí có nhiều góc độ, xem TV còn rõ ràng hơn, hơn nữa, ở nhà thật thoải mái. Hắn không thích đi xem, Trần Trung và Lâm Liên tất nhiên cũng không đi.
Nhưng Phương Minh Viễn không lãng phí mấy cái vé đó. Các vé có vị trí tốt thì cho bà con bên mẹ hắn ở Bắc Kinh, các quản lý trong quán ăn Phương Gia, khách hàng quan trọng, còn các vé bình thường, ngoại trừ để lại một ít để thưởng cho công nhân, còn lại đều đưa cà cho Tôn Chiếu Luân. Đến lúc ấy anh ta sẽ tổ chức một ít công nhân ưu tú của siêu thị Carrefour từ tỉnh Tần Tây đến Bắc Kinh xem Á Vận hội. Theo lời Tôn Chiếu Luân, sau khi tin tức này truyền ra đã kích động đến làm hỏng cả các công nhân. Có thể đến Bắc Kinh tận mắt xem Á Vận Hội khai mạc, đây là cơ hội lớn đến thế nào!
Chuyện Phương Minh Viễn nhờ Bạch Lâm quay về mua tòa nhà cũ vô cùng thuận lợi. Mua với giá cao hơn thị trường gấp bốn lần, đối với các gia đình trong khu đó có sức hấp dẫn rất lớn. Cầm số tiền ấy, ít nhất cũng có thể mua được một căn nhà trong ngõ ở gần đấy, thậm chí còn có thể mua căn nhà rộng hơn. Mới qua mười ngày, các gia đình trong tòa nhà đều đã ký hợp đồng với họ Bạch, đều đang tìm kiếm một chỗ ở mới phù hợp.
Hai tòa nhà bên cạnh, trước mắt còn đang đàm phán, phần lớn người ở đó đã bằng lòng nhưng vẫn còn một số người chần chừ không quyết. Nhưng Phương Minh Viễn cũng không lo lắng lắm, tin rằng với một khoản tiền lớn như vậy chắc chắn sẽ có sức hấp dẫn rất lớn. những người trong toàn nhà phía trước đều đem tin chuyển sang nhà mới mà nói, khiến họ cũng phải động tâm.
Ngày 22 tháng 9 năm 1990, Á Vận Hội khai mạc long trọng ở sân vận động Công Nhân ở Bắc Kinh, tượng trưng cho sự “Đoàn kết, hữu nghị, tiến bộ” của nhân dân châu Á, thu hút sự chú ý của thế giới. Hôm đó, vận động viên đoạt huy chương vàng của Hoa Hạ, Hứa Hải Phong sẽ thắp lên ngọn lửa Asia, phía trước là vận động viên bóng chuyền Phương Dung, hộ vệ phía sau là quán quân nhảy cầu Cao Mẫn, chạy vào sân vận động Công Nhân, chạy một vòng sau đó bước lên thắp sáng ngọn lửa thiêng Á vận hội.
Trong nghi thức khai mạc, đội thể dục đồng diễn biểu diễn “Gặp nhau ở Hoa Hạ” với khí thế đồ sộ vô biên, làm rạng rỡ văn hóa dân tộc Hoa Hạ và diện mạo mới của nhân dân Hoa Hạ, biểu diễn trước hơn bảy mươi ngàn người tại hiện trường, được nhân dân cả nước nhất trí ngợi khen, cả nước dấy lên một làn sóng Á vận Hội.
Nhưng đối với Phương Minh Viễn, ảnh hưởng của Á vận Hội với hắn cũng đã chấm dứt. Sau khi đã trải qua Thế Vận Hội Olympic ở kiếp trước thì Á Vận Hội này không có sức thu hút hắn. Hắn lại tập trung vào vùng vịnh và Liên Xô. Nhưng một sự việc lại đột nhiên xảy ra cắt đứt tâm trạng tốt đẹp của hắn.
Tuần đầu tiên này, Bạch Lâm còn chìm đắm vào việc Hoa Hạ duy trì được vị trí đầu tiên ở Á vận Hội, cách Nhật Bản và các nước khác một khoảng cách đáng vui mừng. Anh ta vừa mới đến cơ quan, đã được báo vào lúc 9 giờ sẽ có một cuộc họp với phó tổng giám đốc Mã Hưng chủ trì về việc nội bộ trung tâm xuất nhập khẩu sách báo.
- Họp cái gì? Nội dung gì?
Bạch Lâm hơi kinh ngạc. Khi phó tổng giám đốc công ty muốn triệu tập cuộc họp bình thường sẽ thông báo trước, nói cho người tham dự biết trước nội dung, rất ít khi đột xuất thế này.
- Không biết ạ, chủ nhiệm Nghiêm không nói.
Người báo lại dè dặt nói. Chuyện Bạch Lâm và Nghiêm Trọng không ưa nhau cũng không còn là bí mật ở trung tâm xuất nhập khẩu sách báo này.
Vào lúc tám giờ năm mươi phút, khi Bạch Lâm tiến vào phòng họp của Trung tâm xuất nhập khẩu sách báo, trong phòng họp đã có ba bốn mươi người ngồi. Bạch Lâm chú ý, có một phó chủ tịch khác, Nhân Cường, cũng ngồi ở đó. Mã Hưng và Nghiêm trọng đều chưa đến.
- Chủ nhiệm Bạch, anh có biết cuộc họp hôm nay muốn truyền đạt tinh thần gì không?
Nhâm Cường khẽ hỏi Bạch Lâm. Mã Hưng đột nhiên yêu cầu họp không thể không có việc gì mà đến Trung tâm cuất nhập khẩu sách báo ra oai, tất nhiên phải có chuyện gì. Nhâm Cường cảm thấy hơi bất an. Anh ta biết, Nghiêm Trọng luôn thân cận với Mã Hưng, Mã Hưng đột nhiên chạy đến đây, chắc chắn không thể rảnh rỗi không có việc gì mà ghé chơi.
Bạch Lâm khẽ lắc đầu gượng cười:
- Chủ nhiệm Nhâm, tôi cũng vậy, lúc đi làm mới được thông báo, còn nội dung cuộc họp, tôi hiện tại cũng chỉ đoán mò.
Khi kim đồng hồ chỉ đúng chín giờ, cửa phòng họp bị đẩy ra, Mã Hưng đi đầu, theo sát đó là Nghiêm Trọng và thư ký của Mã Hưng, ngẩng cao đầu bước đến.
Mã Hưng việc nhân đức không muốn nhường ai, ngồi xuống ghế chủ tọa. Nghiêm Trọng và thư ký của Mã Hưng thì ngồi xuống như hai trợ lý đắc lực.
Nghiêm Trọng vừa định đứng lên nói chuyện thì Mã Hưng đã trầm giọng nói:
- Các đồng chí Trung tâm xuất nhập khẩu sách báo, hôm nay tôi đến trung tâm cũng không có việc gì quan trọng, chỉ đến đây để thăm hỏi các đồng chí. Các đồng chí đều là nhân tài của công ty, hàng năm số lượng sách báo xuất nhập khẩu nhiều vô kể, đều nhờ vào các đồng chí giải quyết, có thể nói là trách nhiệm vô cùng lớn lao. Ở đây, tôi đại diện các lãnh đạo ở Tổng công ty bày tỏ lòng biết ơn với các đồng chí.
Tiếng vỗ tay vang dội trong phòng họp.
Mã Hưng còn nói thêm vài câu văn hoa, đột nhiên chuyển giọng:
- Các đồng chí, tuy thành tích của các anh chị rất tốt nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở các anh chị, trách nhiệm nằm trên hai vai các anh chị. Các anh chị đem văn hóa nước ta làm sứ giả truyền đến các nước trên thế giới, đồng thời cũng là phòng tuyến đầu tiên chống đỡ sự xâm nhập của tư tưởng các nước tư bản.