Philip nghi ngờ chần trừ một lát, đưa mắt về phía Lục Văn Chương. Lục Văn Chương chần trừ một lát, nhưng vẫn không nói gì, Phương Minh Viễn hạ giọng nói:
-Ba điều kiện này không còn đường thương lượng nữa. Nếu như ngài Philip thấy quý công ty có thể cung cấp các điều kiện cần thiết cho Australia chúng tôi thì hãy nói ra đi. Nếu như không có thì mong tha thứ cho vì giờ ngài Ollila còn đang đợi tôi, tôi đã phải ngắt cuộc họp với ngài ấy để đến đây gặp ngài đấy ạ! Thời gian vàng ngọc của tôi không thể lãng phí với các ông được!
Sự mạnh mẽ cứng rắn của Phương Minh Viễn khiến kẻ khác không thể xen vào được, dù nói gì đi nữa Philip trong cái xã hội Anh này cũng là một người tiếng tăm không lớn cũng không bé, cũng là tầng lớp trên, Phương Minh Viễn lại dám tiễn khách một cách không khách sáo như vậy!
-Ngài Ollila?
Philip tỏ vẻ ngạc nhiên
-Xin hỏi ngài có phải là tổng giám đốc tập đoàn NOKIA không
-Tất nhiên là ông ấy rồi, lẽ nào trên thế giới này lại có người thứ hai cũng có cái tên Ollila như ông ấy sao?
Vẻ mặt Phương Minh Viễn không vui ngắt lời Philip,
Lục Văn Chương rõ là không có gì, Philip và Tiêu Lễ thì như kiểu như đã nuốt hết một hơi lạnh. Jorma là thương nhân nổi tiếng lẫy lừng ở châu Âu này, dưới sự lãnh đạo của ông ta tập đoàn NOKIA mấy năm trước chỉ là một tập đoàn đang đối mặt với nguy cơ phá sản giờ đã biến thành người lãnh đạo của ngành điện báo châu Âu, hơn nữa đã ngầm có khí thế khá cao cướp vị trí đứng đầu của tập đoàn Motorola.
Thành tích kinh doanh kinh người của tập đoàn NOKIA không chỉ khiến Jorma trở thành nhân vật anh hùng của nước Phần Lan mà còn trở thành nhân vật được chú ý rất nhiều trong giới thương gia mọi tầng lớp của các nước châu Âu.
Không ngờ Jorma lại đến tận nơi hỏi thăm Phương Minh Viễn, tin tức này nếu như truyền đi tới các nhân sĩ trong giới kinh doanh châu Âu thì bọn họ sẽ cho rằng đây chỉ là làm to chuyện lên thôi! Nhưng Phương Minh Viễn có thể lấy chuyện này ra để nói dối không?
Tuy Philip sớm đã được biết Phương Minh Viễn nắm trong tay tập đoàn Carrefour và tập đoàn Cẩm Hồ, lại còn số tài sản ở Nhật của hắn nữa, tổng số tài sản thật sự làm người ta thấy sợ, nhưng ông từ trong thâm tâm vẫn có chút gì đó kiêu ngạo với Phương Minh Viễn.
-Sao vậy? Lẽ nào ngài Philip còn muốn tận mắt nhìn thấy mới tin?
Trong lời nói của Phương Minh Viễn có một chút tức giận.
-Không không không, ngài Phương ngài đừng hiểu lầm!
Philip liên tục hất tay nói.
Đồng thời trong lòng đã sớm có dự định.
-Ngài Phương, có thể nói chuyện riêng với ngài một lát không?
Philip nói một cách thành khẩn.
Nửa tiếng sau khi Philip và Phương Minh Viễn nói chuyện riêng một loạt người từ biệt với một chút hưng phấn, mặc dù Phương Minh Viến đã đưa ra những điều kiện hà khắc nhưng với món tiền bồi thường 500 triệu này thì đây quả là một tiến bộ lớn. Theo với tương lai của nhà họ Lục, Philip cũng có một tương lai tốt đẹp, Tiêu Lễ cũng coi như không uổng công!
Điều khiến bọn họ cảm thấy tiếc là phần sau của quá trình đàm phán ba điều kiện mà Phương Minh Viễn đưa ra cho bọn họ là cắn chết ông ta, như vậy là không nhượng bộ một chút nào, điều này khiến Lục Văn Chương và Philip muốn mở rộng “ chiến lược” cũng cảm thấy khó.
-Minh Viễn, như vậy là lời cho cái đồ xúc sinh kia à?
Nhìn bọn người Philip lần lượt lên máy chiếc xe đi khỏi biệt thự, Lâm Dung không nhịn được bèn hạ giọng hỏi. Mấy tập hồ sơ mà Rooney mang đến không ít số người trong họ đã xem qua rồi. Đối với nhứng hành vi của Lục Thiên Hữu, thân là con gái họ đều cảm thấy hận đến nổi toàn thân ngứa ngáy! Cái thằng oắt con này đúng là không ra gì! Đàn bà mà rơi vào tay nó thì chẳng khác nào vào địa ngục!
Tuy rằng Phương Minh Viễn và bọn họ cười cười nói nói, không hề giống ông chủ một chút nào, về quan hệ giữa Phương Minh Viễn và chị gái, Lâm Dung cũng hiểu phần nào, nhưng ở bên Phương Minh Viễn Lâm Dung vẫn luôn cẩn thận từng lời nói việc làm, đối với quyết định của Phương Minh Viễn cô đều chấp hành không điều kiện. Nhưng lần này thái độ dơ cao đánh khẽ của Phương Minh Viễn với Lục Thiên Hữu khiến cô không thể không nói.
Phương Minh Viễn cười nhạt nói:
-Dung Dung yên tâm đi, đây chỉ là nới lỏng cái dây trên cổ anh ta một chút thôi để anh ta có cơ hội thở một chút! Anh ta sẽ không còn cơ hội ra ngoài hại người khác đâu! Có thể qua vài năm lại còn phải ăn vài phát súng cũng chưa biết chừng?
Lâm Dung ngạc nhiên nhìn Phương Minh Viễn một cái, hiện ra vẻ giật mình.
Tất nhiên là Phương Minh Viễn không dễ dàng gì mà bỏ qua cho anh ta rồi, nhưng có điều đề nghị của Philip thật đã làm cho hắn có chút động lòng. Nếu như tạm thời tha cho Lục Thiên Hữu thì có thể thuận lợi mở ra cục diện ở Australia, nhanh chóng bắt tay vào thu mua quặng sắt, vậy thì hắn cũng không ngại gì mà cho Lục Thiên Hữu vui mừng vài năm.
Dù sao thì ở trong nước anh ta cũng phải ở trong ngục 5 năm, năm năm cũng đủ để để hắn nuốt hết số khoáng sản ở Hoa Tân từ vỏ đến lõi. Còn nhà họ Lục không có khoáng sản Hoa Tân thì chẳng khác nào chó nhà có đám tang, và nhà họ Lục không còn Lục Thiên Hữu thì sẽ giống như cá trên thớt lúc đó mình muốn chặt thế nào thì chặt! Lúc đó thì kho tàu hay nướng than đều do bản thân mình quyết định!
Có điều, công ty xuất nhập khẩu Sai Furui trước đây cái tên này ít được biết đến, Phương Minh Viễn cũng coi như đã bước đầu có sự tìm hiểu. Quả nhiên giống như những gì mà Philip nói sức ảnh hưởng của nó đối với nước Anh và Australia là không thể coi nhẹ. Nếu như có thể nhận được sự ủng hộ của công ty xuất nhập khẩu Sai Furui thì rất có lợi đối với việc nhà họ Phương Mở rộng thị trường Australia.
Cứ như vậy, kế hoạch nuốt chửng khoáng sản Hoa Tân phải thay đổi một chút, ít nhất là đợi đến lúc khủng hoảng kinh tế châu Á lên cao trào, Australia và nước Anh không thể lo nổi cho bản thân mình nữa mới là cơ hội tốt.
Tuy nhiên nghĩ lại thì thấy không còn lâu nữa, không cần phải đợi lâu nữa…
-Sao thế? Giải quyết xong việc rồi à?
Phương Minh Viễn vừa ngồi xuống thì Jorma đặt tài liệu trong tay mình xuống cười và hỏi.
-Ừ, có chút phiền phức!
Phương Minh Viễn nhìn tập tài liệu trên tay Jorma, cười nói
-Jorma, ông tận dụng hết thời gian để làm việc thật đấy à.
-A…. chẳng còn cách nào khác! Tập đoàn đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, có rất nhiều việc đều không tuân theo tiền lệ nên chỉ có thể mang đến chỗ tôi thôi!
Jorma vỗ vỗ tập tài liệu trên tay nói:
-Bởi vậy nên tôi rất ngưỡng mộ ông đấy, có thể thản nhiên tự đắc mà dẫn mỹ nhân đi du lịch khắp nơi!
-A, đúng rồi, Jorma lần trước tôi với ông đã nhắc đến rồi, về việc nhân viên kỹ thuật đến Phần Lan để học thêm và việc tìm người đảm nhận chức vụ giáo sư giờ đã có tin tức gì chưa?
Phương Minh Viễn hất tay nói.
-Anh lại chuyển chủ đề rồi!
Jorma bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói
-Đây cũng là một trong số những chuyện mà lần này tôi đến Edinburgh muốn bàn bạc với anh. Qua mối quan hệ giữa trường đại học nổi tiếng của tập đoàn chúng tôi và Phần Lan giờ có trường đại học Oulu Phần Lan, đại học công nghiệp Huller, đại học Lappeenranta đã đáp lại, đồng ý tiếp nhận có điều kiện việc sinh viên Hoa Hạ đến du học có điều kiện. Đúng rồi, còn có học viện Wes, đây là một học viện mới thành lập được hai năm, đồng ý nhận một lượng lớn sinh viên Hoa Hạ đến du học.
-Học viện Wes?
Phương Minh Viễn cau mày, tên của học viện này đối với hắn có chút quen tai!
A, học viện Wes nằm ở nội địa Wes có công nghiệp tạo giấy, công nghệ về Truyền thông, xã hội học, hộ lý học, thương vụ, quản lý học, thông tin khoa học, chế tạo máy móc vân vân, hiện nay nhân viên giáo dục tổng cộng có hơn 600 người, còn học sinh...
Jorma nhún vai nói;
-Khi nó được thành lập vào năm 94 đến nay những người đồng ý ghi danh nó vẫn khá ít. Bởi vậy số lượng học sinh ở đây ít hơn so với những trường đại học khác ở Phần Lan!
Phương Minh Viễn vỗ tay, nghĩ đến kiếp trước hắn cũng có bạn học ra nước ngoài du học và ghi danh vào đây, tuy đây là một học viện mới được thành lập nhưng chương trình học của nó lại rất gần với thực tế ứng dụng nên những sinh viên ra trường giải quyết vấn đề tìm việc làm luôn rất thuận lợi, hơn nữa số lượng sinh viên hàng năm đều tăng thể hiện trình độ giáo dục nổi tiếng thế giới về chất lượng và tiếng tăm.
Hơn nữa, cho dù học viện Wes là một trường đại học mới thành lập nhưng Phương Minh Viễn tin rằng trình độ dạy học của nó mạnh hơn đại đa số những học viện khác ở trong nước! Các trường đại học trong nước như thế nào hắn là người rõ nhất!
Đòi tiền thì chắc chắn là số một thế giới, còn dạy học thì e rằng là hạng cấp ba thế giới. Bốn năm trong trường đại học những thứ mà hắn học được không phải là không thiết thực mà là sớm đã lạc hậu so với thời đại rồi,
Ngoài những môn chuyên ngành ra thì đa số là dựa vào sự tích luỹ học tập của bản thân mình.
Cùng với việc tài sản của nhà họ Phương ngày càng nhiều ngày càng lớn đặc biệt là sản nghiệp điện thoại di động cần phải có rất nhiều nhân tài có tay nghề kĩ thuật. Các chuyên ngành có liên quan của các trường đại học trong nước có thể nói là bộc lộ, trình độ kĩ thuật căn bản cũng không đáp ứng được yêu cầu của sản nghiệp. Còn về chuyện qua trở về, căn bản chỉ là muối bỏ biển! Bởi thế Phương Minh Viễn bèn có ý nghĩ tự mình đào tạo.
Tự mình bồi dưỡng, một mặt là đưa người ra nước ngoài du học, một mặt là mời những giáo sư nước ngoài về dạy những trường học mà giờ vẫn còn trong chương trình xây dựng.
Sở dĩ Phương Minh Viễn chọn Phần Lan mà không phải là Nhật Bản và Mỹ là vì cũng nghĩ tới ở Phần Lan sự tồn tại của NOKIA có thể giúp chú ý một chút, hơn nữa Phần Lan là một nước nhỏ xã hội ổn định hoà bình, sự kì thị của họ với người Hoa cũng không nghiêm trọng, những người đến đây học thêm sẽ có môi trường học tập thuận lợi. Tuy rằng ngôn ngữ là một vấn đề, nhưng đối với điểm này Jorma cũng đã đảm bảo rất nhiều trường đại học ở Phần Lan đều bắt đầu tiến hành dạy tiếng Anh rồi.
-Không có trường đại học Hull?
Phương Minh Viễn hỏi. Đại học Hull là trường đại học tốt nhất ở Phần Lan, cũng là trường đại học có lịch sử lâu đời nhất ở Phần Lan, nằm trong danh sách 60 trường đại học đứng đầu thế giới, trong lịch sử đã bồi dưỡng được bốn người đạt giải Nobel.
-Không có! Hội đồng quản trị Trường đại học Hull thông qua nghiên cứu quyết định không đối đãi đặc biệt với bất cứ một sinh viên Hoa Hạ nào, chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn nhập học của trường Hull họ đều chấp nhận. Nhưng nếu như không đạt được tiêu chuẩn nhập học của trường họ nói thế nào cũng không nhận!
Jorma hất tay nói. Cho dù là ông ta, ở Phần Lan cũng có người không đồng ý