Ngồi trước cửa sổ Spielberg nhìn ra xa phía nhà chờ của sân bay. Ở nơi đó có lẽ Phương Minh Viễn cũng có thể nhìn thấy ở đây.
Spielberg là một người thông minh, nếu không thông minh thì không thể nào có địa vị như ngày hôm nay ở Hollywood.
Spielberg không thể nghi ngờ gì cũng là một người rất trọng tình nghĩa, khi mà đoàn làm phim cùng công ty đầu tư có vẻ không xem trọng bộ phim bản danh sách của Schindler, ông ta dứt khoát tự mình đạo diễn để tưởng nhớ vong hồn của hàng ngàn nười Do Thái vô tội đã chết trong thế chiến thứ hai cũng như thể hiện lòng kính trọng sâu sắc Schindler người đã cứu vớt hàng vạn mạng người Do Thái khỏi tay quân đội Nazi.
Phương Minh Viễn đưa cành ô liu ra cho Dreamworks trong lúc công ty còn chưa được thành công như lúc này có thể nói chẳng khác nào là cho than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi. Hơn nữa sau khi đến Hoa Hạ, Phương Minh Viễn lại chủ động đề nghị chuyện hợp tác sản xuất phim giải cứu binh nhì Ryan, đích thân đưa ông ta đi tham quan nhà tưởng niệm vụ thảm sát Giang Ninh, rồi lại nói rất nhiều về mối thâm tình giữa Hoa Hạ và người Do Thái, quả nhiên là có chuyện cần nhờ. Còn chuyện cụ thể là nhờ chuyện gì Spielberg chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra. Vì vậy Spielberg đã hỏi trực tiếp ngay tại nhà tưởng niệm vụ thảm sát Giang Ninh.
Ông ta hỏi trực tiếp như vậy, Phương Minh Viễn cũng liền đi thẳng vào vấn đề, mời Spielberg đích thân làm đạo diễn một bộ phim có liên quan đến vụ thảm sát Giang Ninh để kỷ niệm sáu mươi năm ngày xảy ra vụ thảm sát. Đối với yêu cầu này của Phương Minh Viễn, Spielberg tất nhiên là rất vui vẻ nhận lời, nhưng điều làm ông ta không ngờ chính là lần này Phương Minh Viễn từ chối cung cấp kịch bản mà lại đồng ý trả giá cao để mua kịch bản trên toàn thế giới.
Spielberg tất nhiên là cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Phương Minh Viễn hiện giờ là một kịch bản lừng danh của Hollywood, đây lại là một vụ thảm án xảy ra ngay trên đất nước hắn, kịch bản do hắn chấp bút có gì là không thích hợp?
Phương Minh Viễn tất nhiên sẽ không nói với ông ta, cái danh tác giả kịch bản này của hắn là nhờ tranh cướp mà có thôi, hắn chỉ có thể nói mình dạo này công việc rất bận, không có thời gian ổn định để viết kịch bản, hơn nữa với một bộ phim như thảm sát ở Giang Ninh tất nhiên là phải tôn trọng sự thật lịch sử, như vậy cần tìm rất nhiều nguồn tư liệu lịch sử lại còn phải đi phỏng vấn những nhà sử học và những người may mắn còn sống sót từ vụ thảm sát, những chuyện thế này đều cần đầu tư rất nhiều công sức và thời gian, hơn nữa Phương Minh Viễn còn có một lý do vô cùng chính đáng nữa khiến cho Spielberg không thể nào nghi ngờ được chính là một kịch bản phim đầy máu tanh, bạo lực, tàn sát đối với một người chưa đầy hai mươi tuổi như hắn quả thật là áp lực vô cùng lớn!
Spielberg bất đắc dĩ chỉ có thể chấp nhận kết quả này. Cũng may Phương Minh Viễn thể hiện rằng với tập kịch bản này hắn đã ra giá một triệu đô la Mỹ để thu thập những kịch bản ưu tú nhất tùy Spielberg lựa chọn, Spielberg cũng chỉ đành biết nhận lời mà thôi.
Mà lần này ông ta đến Hong Kong, một mặt là để khảo sát thị trường điện ảnh Hong Kong, mặt khác cũng chính là để thay mặt Dreamworks ký kết với tập đoàn Cẩm Hồ về việc hợp tác giữa hai công ty để sản xuất bộ phim Chú chuột siêu quậy và giải cứu binh nhì Ryan.
Nhìn chiếc máy bay xa dần, Phương Minh Viễn trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Spielberg ở lại Đại Lục ba ngày, trước khi rời khỏi Thượng Hải, ông ta còn đích thân đến khu người Do Thái đã từng ở trước đây tại Hồng Khẩu, năm đó khi người Do Thái thông qua ủy ban người Do Thái quốc tế, hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc để xin thị thực vào Hoa Hạ, chính phủ Hoa Hạ cũng đã cho họ rất nhiều ưu đãi, người Do Thái tại Hồng KHẩu không những có thể ở mà còn có thể tự do buôn bán, mở nhà hàng lại còn có trường học, khách sạn tự do tôn giáo của chính mình, chính vì như vậy mà ở Hồng Khẩu không thiếu những người Do Thái là luật sự, bác sĩ, kỹ sư, giáo viên... làm cho lúc đó khu Hồng Khẩu này trở nên vô cùng náo nhiệt, thậm chí người dân Thượng Hải còn gọi nơi này là Vienna thu nhỏ. Lúc đó tám giáo phái Do Thái ở Hồng Khẩu tạo thành một khu xã hội Do Thái là khu tị nạn được thế giới quan tâm nhất, mặc dù sau này quân Nhật cũng làm khó dễ nhưng dưới sự giúp đỡ và che chở của người dân Thượng Hải, người Do Thái ở đây vẫn an toàn sống sót qua thế chiến thứ hai, ngoài chuyện sinh lão bệnh tử thông thường ra thì sau khi kết thúc chiến tranh số dân Do Thái ở đây còn tăng thêm hàng trăm người.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao sau này cái tên hồng Khẩu Thượng Hải đã đi vào văn hóa của người Do Thái!
Ở Hồng Khẩu Spielberg cũng đã tìm được một ít di chỉ chứng tỏ người Do Thái năm đó đã ở đây, điều đó làm ông cảm thấy chuyến đi lần này thật sự không tệ.
Chuyện hợp tác với Spielberg và Dreamworks được hoàn thành thuận lợi cũng khiến Phương Minh Viễn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có Dreamworks và Spielberg lại có thêm Cameron và Jade Bird, tập đoàn Cẩm Hồ cuối cùng có thể bước ra thế giới được rồi, như thế sẽ càng thêm ổn định, tuy rằng Phương Minh Viễn không có ý định dồn nhiều tâm trí vào ngành điện ảnh, chỉ có điều coi tập đoàn Cẩm Hồ là nơi để tích tụ của cải, để làm nên danh tiếng và kéo gần mối quan hệ với những người hoạt động trong giới điện ảnh đương nhiên cũng là một công cụ hữu hiệu!
Nhưng kinh doanh cho đến bây giờ đặc biệt là khi Vu Thui Hạ và Phương Bân đều đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào đấy, Phương Minh Viễn cũng không thể không suy nghĩ một chút đến tương lai phát triển của nó. Ít nhất cũng không thể phó mặc tâm huyết của Vu Thu Hạ và Phương Bân được. Tất nhiên trong đó cũng là vì Phương Minh Viễn đã nhận ra cái nghành điện ảnh này nếu như làm tốt thì có thể sẽ là một cái máy in tiền không bao giờ cạn, cái năng lực “in tiền” của nó còn hơn xa so với tưởng tượng của hắn!
Phương Minh viễn thu ánh mắt về gần, quay đầu đi về hướng cửa thuận miệng hỏi Trần Trung:
-Anh Trần, đại học Thân Hoa và cảnh sát Thượng hải đã có tin gì chưa?
Ở một phòng nhỏ trong một quán ăn gần đại học Thân Hoa, Tuân Ngân hải đang bất an chờ đợi.
Cửa phòng bị người ta bật mở, tiếp theo có một bóng người tiến vào, đây là một thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người không cao, cũng chỉ khoảng một mét sáu lăm sáu sáu là cùng, tướng mạo thì có thể nói cũng chỉ ở hạng trung trung bình thường, nếu như lạc vào đám đông thì cũng có thể dễ dàng bị nhấn chìm, duy chỉ có thần thái của đôi mắt là không giống với người thường.
Tuân Ngân Hải vội vàng đứng lên nói:
-Câu An, cậu cuối cùng cũng đã tới rồi!
Người được xưng là Câu An đĩnh đạc ngồi xuống trước bàn, tiện tay với lấy một viên lạc tung vào miệng nói:
-Tôi nói này, chủ nhiệm Tuân, ông tìm tôi làm gì? Thù lao của ông tôi cũng đã đưa rồi, ông cũng đừng có cái kiểu lòng tham không đáy như thế chứ! Câu An tôi tuy rằng không thể bằng ông, ông có thân thích là phó hiệu trưởng nhưng...,
-Thôi được rồi, được rồi! Tôi tìm cậu không phải vì chuyện này!
Tuân Ngân Hải không có chút nhẫn nại nào khoát tay nói, ông ta mở cửa phòng ăn ngó trước ngó sau rồi lại đóng lại.
-Chủ nhiệm Tuân, tôi nói này, ông không phải là phạm tội chuẩn bị cần chạy trốn đấy chứ?
Câu An nhìn thấy bộ dáng như tên ăn trộm của Tuân Ngân Hải không khỏi cười khẩy một cái.
Tuân Ngân Hải chắc chắn cửa đã đóng rồi lúc này mới quay người lại hung tợn trừng mắt nhìn Câu An một cái rồi mới thấp giọng nói:
-Còn có tâm trạng mà đùa vui sao! Xảy ra chuyện rồi! Nếu như làm không tốt chúng ta đúng thực sự là phải chạy trốn đấy, nếu không thì có thể ngồi tù, thậm chí còn có thể ăn “kẹo đồng” đấy!
Câu An lập tức chấn động, nụ cười trên môi lập tức tắt ngúm, ngiêm túc nói:
-Chủ nhiệm Tuân, ông nói thế là thế nào?
-Chính là ba ngày trước, cậu đã cầm chìa khóa từ chỗ tôi đi ăn cắp phòng của hai nữ sinh kia, cậu thật thà cho tôi biết rút cuộc thì cậu đã lấy những thứ gì trong đó?
Tuân Ngân Hải gần như là thì thầm nói.
-Chủ nhiệm Tuân, ông có ý gì vậy?
Câu An cảnh giác lạnh lùng nói:
-Đây không phải là điều ông nên hỏi, tôi lấy chìa khóa từ nơi ông, nhưng ông cũng đã được 500 tệ, ông còn muốn cái gì nữa?
Theo Câu An, Tuân Ngân Hải chỉ là làm một việc không đáng là gì, thù lao 500 tệ cũng là thu nhập trong gần một tháng của người bình thường rồi, như thế là rất xứng đáng với ông ta rồi!
-Tôi đúng là cầm được 500 tệ, nhưng đồ cậu lấy trộm lại đáng giá những ba trăm ngàn tệ!
Tuân Ngân Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
-Nói bậy!
Câu An kinh hãi, thất thanh kêu lên.
-Nói bậy?
Tuân ngân Hải ưỡn ngực giận giữ nói:
-Anh rể tôi nói lần này là đại án mà mấy năm gần đây đại học Thân Hoa chưa bao giờ xảy ra, trong trường và cảnh sát thành phố đều rất coi trọng đến vụ án này, nghe nói cảnh sát thành phố vì chuyện này mà thành lập riêng một tổ chuyên án dốc toàn lực để phá án đấy!
Tuân Ngân Hải và Câu An là bạn bè theo kiểu cùng hư hỏng. Tuân Ngân Hải sau khi đi làm có chút tiền bạc thì thường lân la đến mấy sòng bạc gần trường đánh bạc vì thế mà quen biết với Câu An. Tuân Ngân Hải cũng biết, cái tên Câu An này cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, có điều hai người nói chuyện tương đối hợp nhau, Câu An có lúc còn giúp ông ta một số chuyện khúc mắc trong xã hội.
Mấy ngày trước Câu An đột nhiên đến tìm ông ta nói thẳng rằng có một người cần y ăn trộm một số đồ vật ở đại học Thân Hoa cần Tuân Ngân Hải giúp y một chút. Đại học Thân Hoa rộng lớn như vậy, muốn tìm được một người đâu phải chuyện dễ dàng.
Tuân ngân Hải tất nhiên là nhận lời, dù sao thì học sinh trong trường mất đồ đó cũng là chuyện quá bình thường, có lúc thì là người ngoài vào trộm nhưng cũng có lúc là nhân viên trong trường trộm, thậm chí là sinh viên ăn trộm của nhau, thường thường bọn họ cũng chẳng làm to chuyện.
Dù sao cũng là học sinh mà, trong tay liệu có được bao nhiêu tiền, nếu thực sự gây sức ép muốn tìm ra thủ phạm e rằng cuối cùng là mất nhiều hơn được, lại còn phải nợ người ta một núi ân tình!