Phương Minh Viễn cười nói:
-Dù sao ngươi muốn ta giúp cô, thì cô phải nghe tôi! Nếu nói vì ngươi không thích hợp mà bị bác trai bác gái biết được, oán giận kia không phải là do tôi.
Vu Nhụy thở phì phì nhìn Phương Minh Viễn một lúc lâu, đột nhiên cười nói :
-Được rồi, được rồi, nếu cậu có niềm tin như vậy, nghe cậu một lần có sao. Nếu cậu đã nắm chắc như vậy, vậy thì giao mọi việc cho cậu được rồi! Nếu cha mẹ tôi mà nhìn thấy sơ hở gì…hừ…hừ!
Nhìn lúm đồng tiền như hoa của cô ta, da đầu Phương Minh Viễn hơi run lên, cô bé Vu Nhụy này “khuất phục” nhanh như vậy, hiện giờ hắn cảm thấy có chút không ổn. Tuy nhiên, cũng đã nói tới nước này rồi, hắn cũng không thể lùi bước được.
Hai người tới cửa hàng bách hóa chọn quà cho cha mẹ Vu Nhụy, Phương Minh Viễn định mua cho hai hai bác hai chiếc di động, như vậy cũng tiện cho họ sau này liên lạc với Vu Nhụy. Nhưng lại bị Vu Nhụy từ chối không chút do dự.
-Ba mẹ tôi đều là giáo viên, sống rất giản dị, đồ vật quá quý, khẳng định là họ không cần, cậu mua cũng như không.
Ánh mắt Vu Nhụy đảo qua đảo lại trên quầy bán hàng, khó để quyết định. Mấy thứ cô xem đến đều có giá rất cao, nếu như cha mẹ cô biết, chắc chắn cho rằng Phương Minh Viễn tiêu tiền hoang phí. Tuy đối với Phương Minh Viễn mà nói, chẳng qua là chín trâu mất một sợi lông- không có gì đáng nói.
-Không thể qua loa được, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Phương Minh Viễn đã nghĩ là mua cho cha của Vu Nhụy một chiếc dao cạo râu hàng hiệu chạy bằng điện, còn mẹ của Vu Nhụy, Phương Minh Viễn định mua một ít thuốc bổ. Hắn chỉ giả làm bạn trai, lần đầu tới nhà, mua đồ quá quý giá cũng không phải kiểu! Nếu là cho hai vị không thích thì đúng là lợn lành chữa thành lợn què.
-Cô thấy cái dao cạo râu Felip chạy bằng điện kia thế nào? Giá cũng không đắt
Phương Minh Viễn chỉ vào quầy nói.
-560 tệ! Cái này mà không đắt!
Vu Nhụy lắc đầu nói:
-Cha mẹ tôi, tiền lương của hai người gộp lại chỉ mới một ngàn tệ!
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát nói:
-Nếu không, chúng ta mua rồi nói là của công ty cấp cho tôi, tôi không dùng nên tặng cho…
-Có phải là cậu nói không vậy, đây là lần đầu tiên gặp mặt đấy! Cậu mượn đồ của công ty tặng để tặng người khác à?
Vu Nhụy lườm hắn một cái nói. Phương Minh Viễn bất đắc dĩ buông tay, từ kiếp trước hắn đã rất ghét kiểu tặng quà này.
-Vu Nhụy!
Đột nhiên truyền đến giọng phụ nữ có vẻ vui vẻ bất ngờ.
Phương Minh Viễn và Vu Nhụy ngẩn người ra, nhìn theo giọng nói, chỉ thấy cách đó không xa, một người phụ nữ khoảng 25 tuổi đang vui mừng bước tới.
-Củng Lệ Lệ!
Vu Nhụy cũng vui mừng hét lớn :
-Cô làm gì ở đây?
Hai người vui mừng chạy vào ôm nhau, kêu gào, cười nói, thu hút không ít ánh mắt của các nam giới.
-Giới thiệu một chút, đây là Củng Lệ Lệ, lúc trước ở cùng kí túc xá khi tôi còn học ở Đại học giao thông. Củng Lệ Lệ, đây là Phương Minh Viễn, bạn của tôi!
Vu Nhụy giới thiệu hai người với nhau.
Củng Lệ Lệ nhìn Phương Minh Viễn một lượt từ trên xuống dưới, thoải mái giơ tay ra và nắm một chút nói:
-Rất vui vì được làm quen với anh!
Tiếp theo, Củng Lệ Lệ ôm eo Vu Nhụy nói nhỏ bên tai:
-Thành thật mà nói, đây là bạn cô à, hay là bạn trai? Tôi nghe nói tới giờ bạn vẫn chưa kết hôn, hay là cô gạt mọi người, lén lút kết hôn?
Vu Nhụy cười duyên, hai tay ở thế tấn công nói :
-Bạn tưởng ai cũng giống bạn, ra trường là kết hôn liền, bây giờ cũng đã có em bé rồi?
-Thật ra chưa có em bé, định tính năm nay có!
Củng Lệ Lệ liếc nhìn Phương Minh Viễn một cái, hài lòng nói:
-Nhụy Nhụy, nếu bạn không phủ nhận, thì chính là ngầm thừa nhận rồi! Ừ…cái nhìn của bạn cũng không tồi, vẫn là anh chàng bảnh bao, càng nhìn càng trẻ. Anh ta làm gì?
Trong lòng Vu Nhụy ớn lạnh, Phương Minh Viễn sao lại không trẻ được, bây giờ hắn còn đang học đại học.
-Anh ta làm quản lí công ty ẩm thực!
-Công việc quản lí? Quản lí nhà hàng? Khách sạn nào?
Củng Lệ Lệ nói.
-Anh ấy à, là một phó trợ lí của nhà hàng của nhà họ Phương ở Phụng Nguyên.
Về nghề nghiệp của Phương Minh Viễn, hai người đã bàn bạc trước rồi.
-Làm Phó trợ lí cho Nhà hàng của nhà họ Phương ở Phụng Nguyên!
Củng Lệ Lệ trợn mắt kinh ngạc nói :
-Tốt vậy ah. Tôi nghe nói lương của công nhân ở nhà hàng của nhà họ Phương là cao nhất!
-Còn không à, dù sao cũng nhiều hơn tôi!
Vu Nhụy trợn tròn mắt nói dối.
-Nhụy Nhụy, bây giờ bạn làm gì ở Nhật báo Tần Tây?
Củng Lệ Lệ nói.
-Tôi không ở Nhật báo Tần Tây, hiện giờ bị điều tới đài truyền hình tỉnh Tần Tây, làm phóng viên!
Vu Nhụy cười nói.
-Đài truyền hình tỉnh Tần Tây! Nhụy Nhụy, bạn cũng rất tuyệt!
Củng Lệ Lệ vô cùng vui và bất ngờ nói. Đài truyền hình, đối với đa số mọi người, đương nhiên là một nơi tốt rồi.
Lúc này lại có bốn người, bann am một nữ đi tới. Trong đó có một người ôm eo Củng Lệ Lệ nói :
-Lệ Lệ, không để chúng tôi giới thiệu một chút sao? Chúng ta đợi lâu lắm rồi!
-A! Nhụy Nhụy, giới thiệu với bạn một chút, đây là bạn đời của tôi, Du Tân Bình, lúc trước bạn có gặp qua. Tân Bình, đây là bạn học đại học của em, Vu Nhụy, hiện tại làm phóng viên ở đài truyền hình tỉnh. Lúc trước chũng ta kết hôn, cô ấy cũng qua, anh nhớ không?
Củng Lệ Lệ nói.
-Lúc đó bận rộn đầu tất mặt tối như vậy, sao mà nhớ rõ được.
Du Tân Bình cười gượng vươn tay ra bắt tay Vu Nhụy.
-Đây là em gái của chồng tôi, Du Đình Giai, năm nay tốt nghiệp đại học, được phân tới công tác tại cục Giao thông thành phố Phụng Nguyên, và cùng học trường chúng ta.
Củng Lệ Lệ lại kéo cô gái qua nói. Cô gái này và Du Tân Bình quả là có chút giống nhau, dáng người cao, mặt như búp bê, có thể coi là một cô gái xinh đẹp.
-Đây là hai người bạn học của Tân Bình, đây là Quản Tử Tuyển, đây là Bì Phượng Sơn.
Củng Lệ Lệ giới thiệu người khác:
-Đây là một người bạn thân của Vu Nhụy, Phương Minh Viễn. hắn làm ở nhà hàng của nhà họ Phương ở Phụng Nguyên.
Mọi người tự nhiên chào hỏi. Phương Minh Viễn chú ý thấy ánh mắt của Bì Phượng Sơn và Quản Tử Tuyển dừng lại trên người Vu Nhụy một lát.
-Phương Minh Viễn, anh làm ở nhà hàng của nhà họ Phương ở Phụng Nguyên à?
Du Đình Giai hưng phấn nói:
-Quán ăn của nhà họ Phương các anh kinh doanh rất phát đạt, mỗi lần đi ăn cơm đều phải đặt trước, nếu không phải đợi ngoài cửa rất lâu. Anh có thể giúp chúng tôi có một thẻ hội viên không?
Tuy rằng nhà hàng của nhà họ Phương ở Phụng Nguyên không phải là lớn nhất, nhưng chắc chắn là có sức ảnh hưởng lớn nhất, cũng là một cửa hàng có mặt bằng lớn nhất. Từ hai năm trước, từ khi nhà hàng của nhà họ Phương thi hành chính sách hội viên, khách hàng mà có thẻ hội viên thì có thể được rất nhiều ưu đãi. Hơn nữa, danh sách hội viên cũng có giới hạn, bây giờ muốn có một tấm thẻ hội viên của nhà hàng của nhà họ Phương, cũng không phải muốn là có được. Được tiêu sài trong nhà hàng của nhà họ Phương nhất định phải có một khoản trong ngân hàng mới có thể giải quyết.
-Không có gì, lát nữa mọi người đem thông tin qua cho chị dâu rồi mang cho Vu Nhụy là được!
Phương Minh Viễn cười nói. Việc này không cần hắn phải tự mình hỏi, Vu Nhụy và những người trong nhà hàng của nhà họ Phương rất quen xử lí mấy vụ thẻ hội viên này, đó không là một bữa sáng!
-Thật là tốt quá!
Du Đình Giải vui mừng kêu lên:
-Sau này không phải đợi lâu nữa.
-Nhụy Nhụy, lát nữa ra ngoài quán cơm, chúng ta cùng nhau ăn ơm đi? Chúng ta cũng lâu rồi không gặp, phải cùng nhau tâm sự đã!
Củng Lệ Lệ nói với Vu Nhụy.
Vu Nhụy áy náy lắc đầu nói:
-Lệ Lệ, hôm nay không được, cha mẹ tôi tới Phụng Nguyên rồi, tôi phải đi đón họ!
Củng Lệ Lệ thất vọng gật đầu, cô cũng biết cha mẹ Vu Nhụy không ở đây, chỉ có mình cô làm ở đây, bây giờ cha mẹ lên thăm đương nhiên là phải chăm sóc chu đáo.
Củng Lệ Lệ nhìn xung quanh, cách đó không xa có một hàng ghế dài:
-Nhụy Nhụy, chúng ta qua kia nói chuyện đi, nói lâu như vậy, chân tôi mỏi rồi.
Vu Nhụy gật đầu, dù sao cũng là bạn tốt hồi đại học, gặp mặt một chút cũng được.
-Em Nhụy, mọi người ở đây nói chuyện, tôi đi trước xem mua mấy thứ. Có chuyện gì gọi điện thoại nhá!
Phương Minh Viễn nói.
-Nhụy Nhụy, bạn cũng dùng di động à?
Sau lưng truyền tới giọng nói có chút kinh ngạc của Củng Lệ Lệ.
Phương Minh Viễn vòng vo ở cửa hàng vài vòng, cuối cùng quyết định mua cho cha Vu Nhị một dao cạo râu chạy bằng điện hơn 300 tệ và mua cho mẹ Vu Nhị một ít thuốc bổ xong mới quay lại.
Xa xa anh ta nhìn thấy nhiều người ngồi vây quanh Vu Nhụy, thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói của một người con gái
-Nhân viên chính phủ làm vậy sao? Nhân viên chính phủ cũng không có quyền làm vậy! Ngươi làm hỏng đồ của ta, nhất định phải đền! Một lũ lang thang, cũng không nhìn ra bà cô này là ai!
Phương Minh Viễn bước nhanh tới gần, chỉ thấy trong đám người, vẻ mặt giận dữ của bọn Vu Nhụy, mà đối diện bọn họ là đôi vợ chồng trung niên mang theo một cậu bé, nhìn gia cảnh cũng khá tốt.
-Em Nhụy, có chuyện gì vậy?
Phương Minh Viễn chen vào nói.
-Cuối cùng anh cũng quay lại, hai người khốn kiếp, đứa nhỏ nhà họ vừa rồi chạy tới chạy lui trong này, kết quả không cẩn thận bị ngã, Nhụy Nhụy tốt bụng đỡ đứa bé dậy, kết quả bọn họ không cảm ơn Nhụy Nhụy, ngược lại còn nói Nhụy Nhụy đẩy ngã đứa nhỏ, còn muốn Nhụy Nhụy bồi thường đồng hồ!
Củng Lệ Lệ nổi giận nói.
-Chúng tôi mới giải thích hai câu, người đàn bà này đã không ngừng mắng chửi chúng tôi!.
-Rõ ràng các cô đẩy ngã Phong Phong nhà chúng ta, các cô còn muốn cãi phải không!
Người đàn bà kia nghe Củng Lệ Lệ nói xong liền kêu lên:
Lũ ** các ngươi dám tròn mắt nói dối mọi người. Các người đều giống nhau, bao che cho nhau!
Phương Minh Viễn nhíu mày, loại đàn bà chanh chua mắng người ngoài đường như thế này là khó đối phó nhất.
-Bà đúng là ngậm máu phun người! Bà có tận mắt nhìn thấy chúng tôi đẩy con bà chưa?
Du Tân Bình quát:
-Bà nói năng cho tử tế một chút nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo.
-Các ngươi không khách sáo. Tao xem tụi bay không khách sáo như thê nào?
Người đàn ông kia cười lạnh nói :
-Tao không tin ở cái thành phố Phụng Nguyên này không có phải trái!
-Rõ ràng là đứa trẻ nhà bà tự mình ngã sấp xuống, chúng tôi có lòng tốt tới đỡ, ngược lại thành ra mắc tôi!
Quản Tử Tuyển cũng tức giận nói:
-Đúng là lòng tốt không được báo đáp!
-Mày nói là con nhà tao tự mình ngã sấp thì là tự mình ngã sấp, mày nghĩ mày là ai? Có người chứng minh không? Đường đường là nam nhi đại trượng phu, dám làm không dám nhận. Mày còn là đàn ông sao? Tao khinh!
Người đàn bà trung niên cao giọng nói.
-Chúng ta có phải là đàn ông hay không mọi người đều biết, không cần bà phải chứng minh!
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói:
-Bà hãy ăn nói cho cẩn thận. Theo như lời bà đã nói, chúng ta nói đứa trẻ tự ngã sấp xuống, bà không tin. Thôi được, bà nói con nhà bà là do chúng ta đẩy ngã, vậy là do chúng ta đẩy ngã? Chứng cơ, có chứng cớ không?
-Không phải do các ngươi đẩy ngã, chúng tao tới đây, các ngươi đỡ lên làm gì? Đây là có tật giật mình!
Người phụ nữa trung niên kêu lên :
-Bồi thường đồng hồ cho chúng tao, đây là đồng hồ Thụy Sỹ ông xã tao mang từ nước ngoài về!
-Ồ…
Có tiếng thở than phát ra trong đám người vây xung quanh xem..Theo sự mở cửa của nước ngoài, mọi người cũng có hiểu biết với sản phẩm nước ngoài, đồng hồ Thụy Sỹ nổi tiểng, chắc chắn cũng có nghe thấy.
Trong lòng Phương Minh Viễn tức giận lền nhảy lên, lạnh lùng nói:
-Vậy theo lý luận này của các ngươi, năm đó chú Lôi Phong giúp chị dâu mang đứa trẻ đi mua vé xe, chính bởi vì vé xe bị đứa trẻ trộm đi? Lúc nhỏ nếu anh muốn ở bên ngoài có phụ nữ cho ăn, thì chính là mẹ anh rồi?
Mọi người xung quanh cười rầm rộ!
Người đàn ông trung niên mặt đỏ tía tai nói:
-Cái ***! Thả con mẹ mày…
Hắn còn chưa nói hếtt câu, liền thấy trước mắt có bóng đen di chuyển, sau đó mặt nóng lên, Phương Minh Viễn đã cho hắn một cái tát nhớ đời!
Người đàn ông trung niên đó bị hắn đánh cho điên đảo, choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất, trong đám người vây xem phát ra một trận ồ kinh ngạc. Phía sau hắn Củng Lệ Lệ và mấy người cũng thấy sợ.
-Ngươi dám đánh tao?
Người đàn ông trung niên chỉ tay vào Phương Minh Viễn nói.
Phương Minh Viễn thản nhiên lắc đầu nói :
-Con người tôi không thích mắng chửi người khác, càng không thích bị người khác mắng, nhất là bị người làm nhục ở ngoài! Ngươi có thể thử xem, mắng lại một lần, để xem đầu lưỡi ngươi lợi hại hay bàn tay ta lợi hại!
-Nhường nhịn một chút, nhường nhịn một chút!
Một giọng nói đàn ông truyền vào từ ngoài đám người, tiếp đó là một người đàn ông trung niên mang trang phục tây cùng với bốn tên tiểu tử tiến vào.
-Sao lại là các ngươi?
Người đàn ông trung niên kia nhìn đôi vợ chồng, giọng nói có vẻ lạnh Lùng.
-Từ Hải Tinh, ngươi nói cái gì vậy, đây là cửa hàng tạp hóa, tại sao chúng tao lại không thể tới?
Người đàn ông trung niên che mặt, nói một cách bất mãn:
-Ngươi đến rồi, thật là tốt quá, người này đánh tao, tao muốn báo cảnh sát!
Từ Hải Tinh chán ghét nhìn hắn một cái, nói:
-Có phải cái miệng ngươi lại không sạch sẽ, nêu như vậy, đánh ngươi cũng là bình thường!
-Ngươi nói gì vậy? Đây là thái độ tiếp khách của cửa hàng Trường An sao?
Người đàn bà trung niên nói.
Từ Hải Tinh cũng không dể ý tới hắn, nhìn mấy người Phương Minh Viễn nói:
-Tôi là Từ Hải Tinh, Giám đốc tầng trệt của cửa hàng Trường An, xin hỏi, có chuyện gì vậy?
Củng Lệ Lệ và Du Đình Giai cùng mau mồm mau miệng kể lại sự tình một lần nữa, Từ Hải Tinh nhíu mày, đến bên cạnh Phương Minh Viễn và Du Tân Bình nói :
-Chuyện này, theo tôi, các người hay là nên đưa cho hắn khoảng trăm tệ đi.
-Dựa vào cái gì?
Phương Minh Viến chưa nói gì, Du Tân Bình bất mãn nói:
-Rõ ràng là chúng ta giúp bọn họ đỡ đứa nhỏ dậy, cái gọi là đồng hồ Thụy Sỹ kia chúng tôi còn không chạm vào, tại sao lại phải bồi thường hắn?
-Từ từ, đợi Từ Giám đốc nói xong đã!
Phương Minh Viễn vỗ vai hắn nói.
-Tôi biết, như vậy là không công bằng. Nhưng hai người này làm như vậy không phải là một lần, hai lần, trừ phi các ngươi có căn cứ chính xác chứng minh bọn họ nói dối, nếu không, không còn cách khác là sẽ cùng nhau tơi đồn công an, cuôi cùng các người vẫn phải bồi thường khoản tiền đó. Như vậy, chi bằng cho bọn họ chút tiền, ít nhất các người cũng không bị mât thời gian!
Từ Hải Tinh cười nói.
-Không phải là một hai lần?
Phương Minh Viễn nhạy bén bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Từ Hải Tinh.
-Như vậy bọn họ là tội phạm lừa gạt rôi?.
-Cũng không thể nói như vậy! Chủ yếu là ai không biết căn cứ xác thực sự xảo trá của họ.
Từ Hải Tinh kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, người này trẻ tuổi nhưng rất độc, liền trực tiếp đính chính cho hai người kia.
-Hơn nữa, trong nhà bọn họ, có người đàn ông gọi là Minh Ngọc Công, anh trai của hắn làm Cục trưởng Cục Công thương, cha hắn hiện là Phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố.
Từ Hải Tinh nói giọng với vẻ bât đắc dĩ.
-Cục trưởng cục công thương, Minh Ngọc Thành?
Du Tân Bình giật mình nói. Phó chủ nhiệm hồi đòng nhân dân tỉnh là người họ Minh nào hắn không biết, nhưng cục trưởng cục công thương hắn biết. Chính hắn, tuy là một phó phòng nhỏ trong cục công thương, đối với nhân vật này, đương nhiên là không thể quên.
-Đúng vậy!
Từ Hải Tinh giơ hai tay nói:
-Cho nên, mặc dù là chúng ta biết hắn có vấn đề, nhưng không có căn cứ xác thực, cũng không làm gì được hắn.
Làm ở cửa hàng Trường An, tự nhiên cũng không muốn sảy ra những chuyện này. Nhưng mà không còn cách nào khác. Minh Ngọc Công này cũng không phải nhằm vào cửa hàng Trường An lừa đảo, cửa hàng này cũng không muốn đắc tội với hắn.
-Hắn là loại người gì mà lại đi làm những việc này?
Du Tân Bình có chút khó tin nói. Chi bằng hắn dựa vào năng lượng của cha và anh trai Minh Ngọc Thành chỉ để làm chuyện này sao?
-Đúng vậy, chúng tôi cũng rất khó hiểu. Đừng nói là chúng tôi, thậm chí là đồn công an cũng không hiểu được. Ai có thể tin, em trai cục trưởng cục công thương sẽ đi lừa người khác?
Từ Hải Tinh nói :
-Cho nên, tôi khuyên các anh nên chấm dứt đi. Nếu không, có ra tòa thì vụ án này cũng khó xử.
So với Du Tân Bình và Từ Hải Tinh, thật ra Phương Minh Viễn cũng không thấy kinh ngạc, một em trai của cục trưởng cục công thương thì không thể lừa người sao? Kiếp trước, các minh tinh Hollywood, một đám người thân lấy nhân dân tệ tính tới hàng chục tỷ, không giống với người trộm đồ trong cửa hàng này sao? Loại bệnh tâm lí này, sẽ không phân cao thấp.
Nơi ba người này nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy ba bốn cảnh sát đang đi tới.
Từ Hải Tinh sắc mặt hơi biến đổi, vội vàng tiếp đón, nói với tên cầm đầu:
-Sở trưởng Trâu, sao anh lại tới đây?
Vẻ mặt sở trưởng Trâu bất đắc dĩ, nói :
-Trưởng phòng Minh gọi điện thoại báo cảnh sát, nói nơi này có người dùng tay chân đánh người! Anh nói chúng ta dám không đến sao? Ôi đây là lần thứ năm Trường An các người gọi bọn ta, tại sao hắn lại thích sinh sự như vậy chứ? Ngươi nói xem, hàng ngày chúng ta bận bao nhiêu là việc, lại còn phải quản lí hắn, bây giờ lại làm vậy là sao?
Từ Hải Tinh thở dài một hơi. Ai nói đây là tập trung nhiều loại hình buôn bán nhất Phụng Nguyên.
-Lúc này đây, người ta lại quẳng vào bọn họ vụ đồng hồ Thụy Sĩ. Đối phương là vài người trẻ tuổi, Minh Ngọc Công mắng chửi họ vài câu, hình như là mắng chửi cha mẹ họ, bị đối phương cho một cái tát!
Từ Hải Tinh bất đắc dĩ nói.
Sở trưởng Trâu cũng không thể nhịn thở dài, người này đúng là hảo hạng.
Nhìn thấy bọn đội trưởng Trâu đến, bọn Minh Ngọc Công càng nói to, chỉ vào Phương Minh Viễn nói:
-Sở trưởng Trâu, chính là hắn, hắn ra tay đánh người trươc mặt mọi người.
-Rõ ràng là ngươi chửi người trước!
Vu Nhụy cười lạnh nói:
-Bị đánh cũng đáng.
Dám nhục mạ mẹ Phương Minh Viễn, đánh ngươi cũng là nhẹ.
-Nhụy Nhụy, vậy giờ phải làm sao?
Củng Lệ Lệ hoảng hốt kéo canh tay Vu Nhị, nói nhỏ :
-Anh trai, hắn ta là Cục trưởng Cục công thương, hay là ngươi xin lỗi hắn, chúng ta bồi thường hắn một chút tiền đi. Đừng làm lớn chuyện!
Ông xã công tác ở Cục công thương, tuy rằng không phải là thuộc hạ trực tiếp cuả Minh Ngọc Thành, nhưng nếu Minh Ngọc Thành muốn làm khó dễ cho hắn, rất dễ dàng. Vì một câu nói mà hủy hoại tiền đồ của ông xã, vẫn là không đáng.
-Đúng vậy, Chị Vu Nhụy, hay là thôi đi!
Du Đình Giải cũng có chút lo lắng, kéo tay Vu Nhụy nói.
Vu Nhụy nhìn thoáng qua mấy người Du Tân Bình, bao gồm cả Bì Phượng Sơn và Quản Tử Tuyển, ba người đều lộ vẻ cầu khẩn. Rất rõ ràng, bọn họ nghe nói đối phương có một người cha là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố, còn có một người anh trai là cục trưởng cục công thương, đều lựa chọn lùi bước.
Lúc này, chỉ thấy đám người chen chúc vào có ba người, đúng là bọn Liễu Bình Ninh, trong đó có người trẻ tuổi đang khiêng camera.
Sở trưởng Trâu vội vàng tới nói :
-Đồng chí, đồng chí, các anh muốn làm gì?
-Chúng tôi là Đài truyền hình tỉnh, tìm đồng sự của chúng tôi.
Liễu Bình Ninh lên giọng lấy ra căn cứ chính xác nói.
-Đài truyền hình tỉnh?
Sở trưởng Trâu hít một hơi, đây không phải là việc mà phó sở trưởng nhỏ có thể cản được :
-Đồng nghiệp các ngươi là ai?
Liễu Bình Ninh chỉ Vu Nhụy nói:
-Chính là cô ta!
Sở trưởng Trâu cũng không còn cách nào khác ngăn lại, chỉ có thể nói :
-Các ngươi đóng camera lại?
-Vì sao?
Liễu Bình Ninh khó hiểu nói:
-Chúng tôi có quyền phỏng vấn.
-Việc này…
Sở trưởng Trâu cũng không biết nói gì.
-Tuycho dù pháp luật đã quy định lảng tránh, nhưng cũng không bao gồm có đồng nghiệp chứ?
Liễu Bình Ninh truy truy vấn nói :
-Chẳng lẽ nói, việc nhân viên của đài truyền hình chúng tôi, đài truyền hình chúng tôi không thể báo lại sao? Sĩ quan cảnh sát, có lí lẽ như vậy sao?
-Việc này…
Sở trưởng Trâu cũng không biết phải nói như thế nào, một bên là người quay camera, ai biết hắn có mở máy quay không, nếu nói sai, thì có chứng cớ rành rành rồi!
Minh Ngọc Công à Minh Ngọc Công, ngươi đúng là tìm lầm người rồi!