Thạch Lạc, thư ký của Triệu Tự An lo âu chờ đợi điện thoại của Thì Văn Sinh.
Tính ra cuộc nói chuyện giữa Triệu Tự An và Thì Văn Sinh đến giờ đã là ngày thứ tư rồi, Thì Văn Sinh rốt cuộc có đến khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng nhậm chức không cũng nên có câu trả lời rồi. Điều này có lẽ quan hệ đến nhân tố quan trọng tác động đến tốc độ phát triển sau này của khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng quận Li Sơn. Nếu Thì Văn Sinh nhận lời đến khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng nhậm chức vậy thì không chỉ có thể thể hiện thiện chí với nhà họ Phương mà còn có thể thừa cơ hội này yêu cầu nhà họ Phương giúp sức cho sự phát triển của khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng. Điều này sẽ có hiệu quả to lớn khó đoán trước được đối với sự phát triển sau này của khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng ở quận Li Sơn.
Nghĩ đến đây, Thạch Lạc không khỏi có chút đố kị đối với vận may của Thì Văn Sinh. Một người tốt nghiệp trung học phổ thông chỉ làm mấy năm công nhân ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây của thị trấn Hải Trang, vì là con rể nhà họ Phương, một bước lên trời từ thị trấn Hải Trang nhảy đến Phụng Nguyên, không chỉ có hộ khẩu chính thức ở Phụng Nguyên lại trở thành nhân viên trong biên chế cơ quan nhà nước. Chưa đầy một năm, đã là phó phòng, trong chớp mắt lại sắp thành trưởng phòng rồi. Tốc độ thăng chức như vậy đủ khiến cho người bình thường trố mắt đứng nhìn.
-Ôi
Thạch Lạc thở dài một tiếng, sao mình không có vận may này, có quý nhân tương trợ.
Reng….
Chuông điện thoại reo, Thạch Lạc bắt máy ngay, liền sau đó mặt lộ vẻ vui mừng đặt máy điện thoại xuống.
-Vào đi.
Triệu Tự An ngồi ở bàn làm việc phê duyệt văn bản đầu không ngẩng lên nói.
Thạch Lạc bước nhẹ nhàng vào phòng làm việc, rót thêm nước vào li trà trên bàn Triệu Tự An trước rồi đem đổ bỏ tàn thuốc trong gạt tàn bên cạnh, sau đó mới nhẹ nhàng nói:
-Bí thư Triệu, tôi vừa nhận được điện thoại của trưởng phòng Thì Văn Sinh, ông ta muốn hôm nay đến quận ủy báo cáo công việc với ông, tôi đã sắp xếp cho ông ta vào hai giờ chiều ông thấy có được không?
-Ừm
Triệu Tự An buông viết ngẩn đầu lên thở phào một cái, cú điện thoại này ông ta đã chờ mất mấy ngày rồi, xem ra chiều này phải tra ra chân tướng xem nhà họ Phương có chấp nhận ý tốt của mình không.
-Bí thư, ông chớ có lo tôi thấy khả năng trưởng phòng Thì chấp nhận điều động là rất lớn.
Thạch Lạc biết Triệu Tự An lo lắng cái gì nên an ủi ông ta nói.
Triệu Tự An đặt viết xuống rút một điếu thuốc, Thạch Lạc vội châm lửa giúp ông ta, Triệu Tự An hít sâu hai hơi thả ra một vòng khói, cười nói:
-Với sự việc này, Thạch Lạc anh tự tin thế sao?
Thạch Lạc đã tính trước mọi việc mỉm cười nói:
-Bí thư, kỳ thực ông đã quá xem trọng trưởng phòng Thì rồi nên mới có sự lo lắng như thế. Cá nhân tôi thấy trưởng phòngThì có thể nhanh chóng thăng tiến trên con đường làm quan của mình đối với riêng ông ta và nhà họ Phương mà nói đều là một việc tốt. Cậu chủ nhà họ Phương là người thông minh năng nổ sẽ nhìn thấy điều này. Mấu chốt vấn đề ở chỗ trưởng phòng Thì có năng lực hay không, nếu ông ta có thể làm cho cậu chủ nhà họ Phương thấy ông ta đáng được nâng đỡ vậy thì việc này tất sẽ thành công.
Triệu Tự An gật gật đầu, Thạch Lạc nói không sai, mấu chốt vấn đề ở chỗ Thì Văn Sinh có thể làm cho Phương Minh Viễn thấy ông ta đáng được nâng đỡ không, nếu đáng được thì mọi thứ đều không thành vấn đề. Khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng mười lăm ki-lô-mét vuông xem ra rất rộng nhưng nếu nhà họ Phương đồng ý để nó được sát nhập lại chẳng qua cũng chỉ là việc ra vài quyết định.
Thì Văn Sinh, xem hồ sơ ghi chép của viện quản lý xe, từ lúc ông ta điều đến viện quản lý xe đến nay, làm việc cẩn trọng chưa từng gây ra sơ suất gì to lớn. Mặc dù là không thể trở thành người đứng đầu của khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng nhưng làm một chân lon ton thì có lẽ là người có đủ tư cách.
Triệu Tự An trầm ngâm không nói, Thạch Lạc biết Triệu Tự An đang suy nghĩ về chức cấp trưởng của khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng. Rốt cuộc phải do ai đảm nhận hoặc thẳng thắn nói do Triệu Tự An tự mình đảm nhận. Ví dụ là như thế thì ở các tỉnh thành lân cận đâu phải không có tiền lệ. Nhưng họ làm thế là vì thể hiện lãnh đạo xem trọng việc xây dựng khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng. Còn Triệu Tự An làm thế lại còn có hàm ý khác đó là ủy quyền cho Thì Văn Sinh.
Triệu Tự An là bí thư quận ủy công việc nhiều và phức tạp đương nhiên không thể lúc nào cũng để mắt tới việc xây dựng khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng vậy thì Thì Văn Sinh với chức phó sẽ thực sự trở thành lãnh đạo tối cao ở khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng. Nghĩ đến đây trong lòng Thạch Lạc không khỏi lại một phen đố kỵ, Thì Văn Sinh này quá tốt số.
Triệu Tự An chính xác là đang do dự, từ sâu trong thâm tâm ông ta muốn trực tiếp bổ nhiệm Thì Văn Sinh làm phó chủ nhiệm thường vụ, bản thân thì sẽ kiêm chức chủ nhiệm khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng, như vậy công việc ngày thường ở khu công viên kỹ thuật mở rộng sản xuất công nghiệp do Thì Văn Sinh chủ trì và trực tiếp chịu trách nhiệm với mình. Nhưng Thì Văn Sinh trước nay cũng chỉ là nhân viên cấp cơ sở được đề bạt lên làm phó phòng cũng chẳng qua là thời gian gần đây thôi. Thực sự muốn đặt ông ta vào chức phó chủ nhiệm thường vụ khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng,chủ trì công việc ở đó liệu ông ta có thể thích ứng công việc này nhanh chóng không, nhìn vào vai trò đó Triệu Tự An không mấy nắm chắc.
Tuy Triệu Tự An là bí thư quận ủy nhưng ở Li Sơn ông ta cũng chẳng phải độc đoán gì, nếu như bản thân ông ta kiêm chức chủ nhiệm khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng vậy thì những người khác sẽ không nói được gì. Nếu ông ta không kiêm nhiệm chức chủ nhiệm này ông ta cũng sẽ cân nhắc đến yêu cầu của các vị lãnh đạo khác ở quận Li Sơn.
Nếu bổ nhiệm thêm một phó bí thư hoặc phó chủ tịch quận đảm nhận chức chủ nhiệm khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng. Một là sẽ khiến cho Thì Văn Sinh cảm thấy bản thân vừa như có vừa như không có, bàn về kinh nghiệm từng trải, dù là vị phó bí thư hoặc phó chủ tịch quận nào đi nữa cũng có thể ném Thì Văn Sinh ra xa tám dặm. Đến lúc đó, sức ảnh hưởng của Thì Văn Sinh ở khu công viên kỹ thuật mở rộng sản xuất công nghiệp đương nhiên là sẽ giảm mạnh thôi. Thậm chí có thể bị mất hết quyền lực. Với kết thúc như vậy không phải là mong muốn của Triệu Tự An, chỉ sợ nhà họ Phương cũng sẽ không vui vẻ gì.
Làm sao cho có chừng mực trong việc này không phải là việc làm dễ dàng gì.
Một giờ năm mươi phút chiều Thì Văn Sinh cắp cặp xuất hiện ở trước cửa phòng làm việc của Triệu Tự An, vừa nhìn thấy sự xuất hiện của ông ta, Thạch Lạc đang ngồi ngay bàn làm việc lập tức nhỏm dậy niềm nở đưa tay ra nói:
-Trưởng phòng Thì ông đến thật đúng giờ.
Thì Văn Sinh cười nói:
- Thư ký Thạch, ông khỏe không, tôi sao dám để bí thư Triệu và ông đợi tôi ở đây, thế thì chẳng ra làm sao cả.
Thạch Lạc cười ha hả đẩy cửa phòng ra nói:
- Vào đi trưởng phòng Thì, bí thư đang đợi ông đấy.
Thì Văn Sinh ở phòng làm việc của Triệu Tự An đúng hai giờ đồng hồ, trong thời gian đó Thạch Lạc vào đó hai lần cái ông ta chứng kiến đều là Triệu Tự An và Thì Văn Sinh ngồi ở ghế sô pha vui vẻ trò chuyện. Trong lòng Thạch Lạc rất rõ Thì Văn Sinh từ đây trở đi sẽ bắt đầu phát triển trên con đường làm quan. Khi Thì Văn Sinh rời khỏi văn phòng Triệu Tự An, thái độ của Thạch Lạc đối với ông ta bất giác có phần khách sáo.
Tiễn chân Thì Văn Sinh xong Thạch Lạc quay trở lại phòng làm việc của Triệu Tự An chỉ thấy ông ta ngồi trên ghế sô pha đang xem mấy tờ bản thảo, xem đến mặt mày hớn hở, vui mừng lộ rõ trên mặt.
-Tiểu Thạch à, Thì Văn Sinh đi rồi hả?
Triệu Tự An đặt giấy xuống bàn cười ha hả hỏi han.
Thạch Lạc cười đáp:
-Dạ bí thư, tôi kêu ban điều xe lấy xe đưa ông ta về rồi.
-Ừm.
Triệu Tự An gật đầu hài lòng. Thạch Lạc làm thế ông ta thấy rất vừa ý.
Qua cuộc nói chuyện hôm nay ông ta đã quyết định rồi, chủ nhiệm khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng sản xuất công nghiệp sẽ do ông kiêm nhiệm, bổ nhiệm Thì Văn Sinh làm phó chủ nhiệm thường vụ.
-Bí thư Triệu, Thì Văn Sinh vừa mới được thăng chức cấp phó phòng còn chưa làm được bao lâu lại được đề bạt tiếp lên cấp trưởng phòng, nguyên do trong đó tôi nghĩ ai cũng biết, cũng chẳng ai phản đối, vì chúng tôi đều hiểu sau lưng Thì Văn Sinh có nhà họ Phương, mà chỉ cần nhà họ Phương ủng hộ xây dựng khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng sản xuất công nghiệp ở quận Li Sơn chúng ta, vậy thì công trình này đã thành công hơn một nửa. Cho nên để Thì văn Sinh thăng chức chúng tôi đều tán thành. nhưng Thì Văn Sinh dù sao cũng mới lên cương vị lãnh đạo, đối với nghiệp vụ của khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng sản xuất công nghiệp còn chưa thuần thục, Trong một khu công viên kỹ thuật mở rộng sản xuất công nghiệp lớn thế này nhân viên nhiều thế kia ông ta có khả năng quản lý tốt khu công viên này không, sợ rằng vẫn còn là một ẩn số.
Đối với dự tính bổ nhiệm của Triệu Tự An, chủ tịch quận Quý Trường Giang phản đối đầu tiên.
-Bí thư Triệu, tôi thấy chủ tịch quận Quý nói rất có lý, Thì Văn Sinh này dù gì cũng mới lên cương vị lãnh đạo, chưa có kinh nghiệm gì. Đem gánh nặng chức phó lớn như thế trực tiếp giao cho anh ta thì làm sao làm người ta thấy yên tâm chứ?
Phó chủ tịch quận La Giang Lâm cũng tán thành nói.
Ông ta hợp tác với nhà họ Phương trong quá trình xây dựng lại nhà máy điện tử Đức Quang rất thuận lợi, ở quận cũng là người cạnh tranh quan trọng vào chức chủ nhiệm khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng. Nếu không phải Triệu Tự An tự đảm nhận chức chủ nhiệm thì ông ta rất có hy vọng kiêm chức này. Nếu khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng sản xuất công nghiệp có thể thuận lợi hoàn thành, có doanh thu, sẽ là quả cân quan trọng cho con đường làm quan sau này của ông ta. Ông ta không thể không tranh giành cho dù biết Thì Văn Sinh là con rể nhà họ Phương.
-Bí thư Triệu, tôi cho rằng…
Các vị lãnh đạo phát biểu tới tấp, phần đông đều không tán thành để Thì Văn Sinh có kinh nghiệm từng trải quá ít đảm nhiệm lãnh đạo tối cao thực tế ở khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng, ai cũng muốn để mình hoặc người của mình vào chức vụ này. Họ cũng hiểu nếu Thì Văn Sinh đã nhận lời điều đến khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng vậy thì việc xây dựng sau này sẽ được nhà họ Phương trợ giúp thiết thực, tương lai sáng lạng có thể nói là làm chơi ăn thật, việc như thế ai mà không giành?