Lúc Joseph và Agatha biết Phương Minh Viễn năm nay vẫn còn học cấp hai, hai người gần như đồng thanh kêu lên kinh ngạc. Tuy rằng hai người đã ước chừng phần nào tầm tuổi của Phương Minh Viễn, do sự khác biệt giữa người phương Đông và phương Tây, khi người phương Tây ước lượng tuổi tác của người phương Đông cũng giống như người phương Đông ước lượng tuổi người phương Tây thì thường không chính xác. Joseph và Agatha đã ở Hoa Hạ khá lâu, tất nhiên cũng biết, cho nên khi hai người đoán tuổi của Phương Minh Viễn, đã cẩn trọng tính đi tính lại, nhưng dù cách nào cũng đoán hắn ít nhất phải mười bảy mười tám tuổi, dù chưa vào đại học, cũng phải là học sinh cấp ba.
Đương nhiên rồi, họ nghĩ vậy là có nguyên nhân cả, hai người họ đã ở Hoa Hạ trong một thời gian, biết được người Hoa Hạ đối với học sinh đang đi học, nhất là đối với học sinh dưới bậc đại học, quản lí rất chặt chẽ, số học sinh trốn học rất ít. Hơn nữa dựa vào cách nói năng và trình độ tiếng Anh của Phương Minh Viễn, nếu không học tập trong nhiều năm, theo cách nghĩ của bọn họ, thì không thể đạt đến trình độ như bây giờ.
Nhìn gương mặt sửng sốt của hai người, trong lòng Phương Minh Viễn cười thầm, thật ra là hắn cố tình, để đến cuối bữa ăn này mới nói tuổi của mình với hai người bọn họ, hơn nữa Phương Minh Viễn cũng lo lắng, nếu ngay từ đầu Joseph và Agatha đã biết mình vẫn chỉ là học sinh cấp hai, thì sợ rằng trong mắt họ, những lời mình nói với Joseph chỉ như gió biển thôi qua bãi cát, không thể để lại một vết tích gì.
Mà hiện tại thì hoàn toàn khác, hai người đã công nhận tầm nhìn và sự hiểu biết của mình, lúc này mới nói tuổi của mình, tin chắc rằng thế này, sẽ để lại ấn tượng càng sâu sắc cho Joseph và Agatha. Mà sự thật cũng đang diễn ra đúng như những gì Phương Minh Viễn suy tính, lần đầu gặp mặt thế này, Joseph và Agatha chắc chắn khó có thể quên, mãi đến khi bọn họ già, nhắc đến chuyện này, vẫn sẽ rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.
-Tôi thật là không dám tin, cậu Phương, cậu vẫn là một học sinh cấp hai!
Joseph cười khổ nói, từ khi nào mà thiếu niên Hoa Hạ lại có người nhìn xa hiểu rộng như thế này chứ? Những lời vừa rồi tuy rằng có nhiều ý kiến tính chính xác của nó vẫn chưa được thời gian kiểm chứng, nhưng đã khiến anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Agatha tuy không nói gì nhưng từ đôi mắt lóe sáng của cô, cũng không khó nhận ra, tâm trạng cô cũng đang bị khuấy động. Trong những lời nói ban nãy, tuy rằng đa phần là liên quan đến viễn cảnh tương lai của điện thoại di động, nhưng cũng có phần nói đến viễn cảnh phát triển của ngành gang thép Hoa Hạ, những câu nói mạch lạc ngắn gọn của Phương Minh Viễn khiến một người ngoại quốc như cô còn cảm giác hiểu ra được nhiều điều như đi từ bóng tối ra ánh sáng. Công ty sắt thép Albert có thể nói là một trong số ít các công ty sắt thép ở châu Âu ý thức được tương lai phát triển của Hoa Hạ. Tuy rằng nói sản lượng gang thép của Hoa Hạ có thể coi là tương đối khả quan, nhưng so với trình độ trung bình trên thế giới thì vẫn có sự chênh lệch rất lớn, mà điều quan trọng hơn là những người lãnh đạo công ty sắt thép Albert thấy được cùng với sự phát triển kinh tế của Hoa Hạ, nhu cầu về các sản phẩm sắt thép trung và cao cấp của nước này tăng lên nhanh chóng, một thị trường rộng lớn và quan trọng thế này, bọn họ đương nhiên là không muốn khoanh tay mà trao cho Nhật Bản, cho nên mới cho lập văn phòng ở thủ đô.
Nhưng lâu như vậy, do nhiều nguyên nhân, lượng tiêu thụ sản phẩm của công ty sắt thép Albert ở Hoa Hạ lại không đạt được sự tăng trưởng như dự tính, nhiều khi, sản phẩm của công ty sắt thép Albert tuy rằng dù cả chất lượng và giá cả đều không hề thua kém sản phẩm của Nhật Bản nhưng vẫn thua trước nhà sản xuất Nhật Bản mà không rõ nguyên nhân, điều này khiến lãnh đạo công ty sắt thép Albert vô cùng bất mãn.
Công ty sắt thép Albert vì giải quyết vấn đề này, đầu tư không ít tiền của nhân lực, sau cùng rút ra kết luận, lại khiến bọn họ không có cách nào giải quyết- Đây là do nội tình đặc thù trong nước Hoa Hạ. Người Nhật Bản đã có mối quan hệ với Hoa Hạ một nghìn năm, họ hiểu lối tư duy của người Hoa Hạ, biết được nên đầu tư vào đâu thì tốt rõ hơn nhiều so với công nhân viên công ty sắt thép Albert. Công ty sắt thép Albert, tuy là công ty sắt thép nổi tiếng thế giới, nhưng những người Hoa Hạ nắm quyền kí kết hợp đồng lại không công nhận, vậy thì có ích gì chứ?
Agatha cảm thấy tim mình đập thình thịch, có thể đây là một cơ hội, không ai hiểu người Hoa Hạ hơn chính họ, nếu như nói mình có thể có mối quan hệ tốt với người thiếu niên này, có thể sẽ giúp được mình một việc lớn. Cần biết rằng, có nhiều khi, đúng như người Hoa Hạ thường nói, chân tướng sự việc chẳng qua là ở ngay phía dưới tờ giấy, có điều chưa có người lật tờ giấy ra giúp bạn thì bạn mãi mãi không hiểu tại sao mình lại thất bại. Mà ở công ty, vì việc mở rộng thị trường Hoa Hạ, đã dồn hết tâm sức, nếu mình có thể mở bước đột phá, thì công lao hẳn sẽ rất lớn! Nếu không phải là người có chí tiến thủ, làm sao lại có thể đến một đất nước xa xôi ngàn dặm, còn hao tâm tổn sức học tiếng trung, chịu bao nỗi vất vả? Agatha cũng không phải là ngoại lệ.
Thế là sau đó cuộc trò chuyện giữa ba người có thể nói là càng lúc càng hòa hợp, ba người còn trao đổi với nhau cách thức liên lạc.
-Buổi chiều hai vị có dự định gì chưa?
Phương Minh Viễn mặt mày hớn hở cất tờ giấy ghi số điện thoại của hai người vào trong túi áo mà nói.
-Chà, chúng tôi đã hẹn với một vị giáo sư trường đại học khoa học kỹ thuật điện tử Phụng Nguyên rồi, chiều nay sẽ gặp ông ấy.
Agatha mỉm cười nói.
-Thế nào, cậu cũng muốn đi cùng chứ?
Phương Minh Viễn gật đầu nói:
-Tôi thật sự là không có việc gì bận, cũng muốn đi xem sao. Mấy ngày này, nếu các vị tìm tôi, có thể gọi theo số điện thoại dưới đây, đây là số điện thoại liên lạc của tôi ở Phụng Nguyên, phía trên là số điện thoại liên lạc của tôi ở thủ đô, tin rằng…
Vừa nói tới đây, Phương Minh Viễn liền nghe thấy một tràng tiếng kêu thất thanh từ bên ngoài quán ăn, còn có người vẫn đang lớn tiếng hét, dường như là muốn bắt người khác dừng xe.
Phương Minh Viễn nhìn ra ngoài theo hướng tiếng kêu, chỉ nhìn thấy ở bên con đường cái phía trước quán ăn, có một người phụ nữa đang ngồi, có vẻ là đang mang thai, một chiếc xe con đang chuyển bánh từ phía bên cạnh bà ta.
-Hỏng rồi, có chuyện rồi!
Phản xạ đầu tiên của Phương Minh Viễn là có tai nạn giao thông, vội vàng đứng dậy:
-Anh Trần!
Trần Trung cũng vội vàng từ trong quán ăn chạy ra, Phương Minh Viễn vội theo sát đằng sau anh ta, xung quanh người phụ nữ mang thai đã có vài người tụ tập xung quanh, có người còn lo lắng hỏi han tình hình người phụ nữ đó, có người thì vội vàng kêu nhanh chóng tìm điện thoại để gọi xe cứu thương, gọi cảnh sát.
-Anh Trần, mở cửa xe ra!
Phương Minh Viễn đã nhìn thấy vết máu trên người người phụ nữa đang mang thai, chợt lạnh cả người, vội vàng kêu lên. Mạng người là quý giá, đây còn liên quan tới sinh mệnh hai con người, càng không nên có một chút chậm trễ nào.