Khó mà trách được cơn nóng giận của Phương Minh Viễn, đối với Lục Thiên Hữu là không thể buông tha nhất định phải đem xử lý theo pháp luật! Chuyện cũ của Lục Thiên Hữu thật sự khó coi, nếu nhóm bạn gái của Phương Minh VIễn rơi vào tay của Lục Thiên Hữu thì chắc chắn là sống không bằng chết.
Lục Văn Chương còn có chút may mắn, may mà lúc đó ý đồ của Lục Thiên Hữu vẫn chưa thực hiện được nếu không ngoài việc bọn Lục Văn Chương phải đối mặt với sự giận dữ của Phương Minh Viễn còn bao gồm cả sự thịnh nộ của các nhà quyền quý ở Nhật Bản và Hồng Kông! Nói như vậy, chỉ sợ cả nhà họ Lục đều là chết mà không có chỗ chôn!
Đến nay Lục Văn Chương không thể liên hệ với đứa con, không biết rằng chủ ý của Lục Thiên Hữu không phải là nhằm vào mấy cô Asohon Kagetsu. Y chỉ biết là con trai y một khi t*ng trùng lên não thì bất kể là việc gì thì cũng làm được!
Trong lòng gẩn như đã tuyệt vọng Lục Văn Chương cắn chặt răng bí mật ở dưới tập hồ sơ quơ quơ hai ngón tay, mắt của Philip sáng bừng lên trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Philip ra mặt can thiệp giúp Lục Văn Chương và Phương Minh Viễn, không phải tự nhiên mà Philip ra mặt giúp đỡ mà là vì Lục Văn Chương sẽ cảm ơn bằng việc đồng ý từ nay về sau mỗi năm cung cấp cho công ty Philip tổng lượng đất hiếm tăng thêm 10%, việc giơ hai ngón tay là để chỉ đáp ứng 20%!
Hai mươi phần trăm à! Nói cách khác, hàng năm bọn Philip có thể có được 1/5 tổng lượng khai thác đất hiếm của công ty Hoa Tân, tương đương với việc hàng năm công ty của Philip có thể từ Hoa Hạ nhập khẩu 70% đất hiếm trong tổng kim ngạch, số lượng này rất là cao.
Phải biết rằng, tuy rằng nói đất hiếm không phải chỉ Hoa Hạ mới có nhưng có thể lấy bùn đất đem bán thì chỉ có một mình Hoa Hạ. Bởi vậy Mỹ , Canada và các nước khác đều bảo tồn lượng đất hiếm của mình, chuyển hướng nhập khẩu từ Hoa Hạ. Nguồn nguyên liệu phân đến mỗi công ty cũng không nhiều, nhưng may mà đất hiếm tuy rằng rất quan trọng nhưng trước mắt cũng chưa có nhiều nơi cần dùng đến nó, những công ty này mua thật nhiều đất là để dự trữ. Vì vậy,các đại gia đã có những kí kết ngầm trong việc phân chia cổ phần xuất khẩu của Hoa Hạ, không để cho Hoa Hạ có bất kì cơ hội nâng giá nào trong việc xuất khẩu đất hiếm.
Đương nhiên, về phần các xí nghiệp của Hoa Hạ vẫn lén lút khai thác trộm nguồn đất hiếm, đó gọi là ai có gan thì người đó làm! Xí nghiệp khai mỏ Hoa Tân có thể nói là nơi cung ứng chủ yếu lượng đất hiếm chon bọn người Philip ở Hoa Hạ.
Không phải Philip không nghĩ đến việc làm thế nào để có được nhiều đất hiếm mà ông ta hiểu được có thể tăng thêm việc xuất khẩu 20% lượng đất hiếm khai thác trái phép đối với công ty Tân Hoa có thể nói đã là cực điểm rồi, nếu đòi thêm cho dù Lục Văn Chương có gật đầu đồng ý thì trong một tương lai dài sau này cũng không thể nào mà làm được! vả lại nếu như để công ty Tân Hoa tăng lượng khai thác lên thì sẽ làm cho những người Hoa Hạ cảnh giác, như thế sẽ làm cho anh em nhà Lục Văn Chương có những nguy hiểm không đáng có. Nếu như công ty Tân Hoa vì thế mà bị chính phủ thanh tra vậy thì ngay cả đến cái 20% cũng không lấy được hay sao!
Những công việc ngu xuẩn như tát ao bắt cá, tầm nhìn của ếch ngồi đáy giếng thì Philip sẽ không đi làm!
-Ông Phương, tôi nghe nói quý gia tộc có ý định tiến hành đầu tư ở Australia có phải không?
Philip đã chuyển hướng đề tài và hỏi một cách nghiêm túc.
Phương Minh Viễn hơi giật mình một chút, rồi gật gật đầu, Hạ Văn lúc trước đã có khoảng thời gian dài sống và làm việc ở Australia, công việc bước đầu phát triển, cũng đã có người chú ý đến và cũng không có gì kì lạ để người khác tò mò.
-Nghe nói, công việc đầu tư của quý tộc ở Australia cũng không mấy thuận lợi, có phải không vậy?
Philip mỉm cười nói:
- Cùng là các nhà nước liên bang cả, chúng tôi còn có thêm rất nhiều bạn bè trong các công ty xuất khẩu ở Australia nếu nói chúng ta có thể là những người bạn tốt của nhau thì tôi tin rằng điều này sẽ có tác dụng rất lớn trong việc đầu tư cổ phần với các nhà quý tộc ở Australia.
Lúc này Phương Minh Viễn mới thục sự sốc, hắn tin rằng một khi Philip đã nói thì chắc chắn sẽ không nói năng lung tung.
Dù sao Australia trước đây cũng là thuộc địa của nước Anh mãi đến năm 1931 khi nước Anh thông qua dự luật Westminster nhờ đó mà Australia có quyền tự chủ trong chính sách đối nội đối ngoại, trở thành một quốc gia liên bang. Tuy nhiên đến bây giờ thì Australia trên danh nghĩa nguyên thủ quốc gia là Đức vua hoặc Nữ hoàng. Đức vua hoặc nữ hoàng lại bổ nhiệm quyền lực cho đại biểu của mình là thống đốc và không quan tâm đến việc điều hành nhà nước, nhưng hoàng gia Anh thì lại có ảnh hưởng rất lớn với họ.
Thứ nhất,trong chiến tranh thế giới thứ hai Australia đều theo phe nước Anh hơn nữa ta còn có thể thấy Australia cao tay còn cử người tham gia lãnh đạo chiến tranh ở nước Anh.
Sau chiến tranh thế giới thứ hai, cùng với sự ảnh hưởng của nước Anh đối với thế giới đã suy thoái thì nước Mĩ đã thay thế hoàn toàn vị thế của nước Anh trên trường quốc tế, nhưng trong liên bang các quốc gia vẫn không thể xem nhẹ nước Anh.
Philip nói quả không sai, việc làm của Hạ Văn ở Tây Australia ngày trước rất thuận lợi, nhưng theo công tác xâm nhập từng bước nên lực cản càng ngày càng nhiều. Lấy người da trắng là dòng chính thống, Australia đối với người da vàng thì có một cảm giác trời cho về sự ưu việt, đối với Hoa Hạ càng là địch thủ lớn, tuy rằng nói hai quốc gia từ thập niên 70 đã thiết lập quan hệ ngoại giao. Rất nhiều người da trắng lúc đó vẫn kì thị người Hoa. Đối với những nhà tư bản Hoa Hạ thì trong lòng họ cũng có mâu thuẫn.
Cho nên công việc hiện tại của Hạ Văn vẫn gặp không ít trở ngại đến từ người dân làm cho công việc lâm vào tình trạng trì trệ.
Dĩ nhiên Phương Minh Viễn từ đầu đã biết được điều này nhưng hắn vẫn không sốt ruột cho lắm chỉ là yêu cầu Hạ Văn tiếp tục kiên trì. Việc trước mắt chưa làm được thì cũng không cần phải cưỡng ép. Dù sao thì một khi khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á bùng nổ thì tất cả những vật cản mà Australia gặp phải trong thời khì khủng hoàng kinh tế sẽ tan thành tro bụi! Đến lúc đó nhu cầu cấp thiết là phải bỏ ra một lượng vốn để trấn hưng lại nền kinh tế trong nước thậm chí là dùng đến cách thâm độc nhất!
Nhưng, nếu nói công tác chuẩn bị ngay từ đầu làm tốt hơn, quan hệ rộng hơn thì những ngày sau thì việc thu mua quặng sắt của nhà họ Phương sẽ thuận lợi hơn.
Lần đầu tiên thấy Phương Minh Viễn thay đổi sắc mặt trong lòng Philip mới cảm thấy nhẹ nhõm giống như là tìm được một điều gì đó làm Phương Minh Viễn cảm thấy hứng thú.
Phương Minh Viễn đảo mắt, dáng vẻ lại lười biếng như ban đầu, hắn lại dựa lưng vào ghế sô-pha và nói: -Ông Philip, Tôi tin rằng lời nói của ông là sự thật, quý công ty ở Australia có ảnh hưởng tương đối lớn, nhưng mà,…
Phương Minh Viễn kéo dài hơi làm cho tâm trạng của Philip và Lục Văn Chương cũng treo lơ lửng.
-Điều đầu tiên, trước mắt chúng tôi đến Australia chỉ để tiến hành công tác khảo sát thị trường, việc đầu tư các hạng mục thực tế thì vẫn còn trên mặt giấy; thứ hai, tôi có rất nhiều bạn bè ở nước Mĩ và Nhật Bản, tôi tin rằng nhờ họ giúp một việc nhỏ như vậy chắc không có khó khăn gì; thứ ba, nói thật ra đây là lần đầu tiên tiếp xúc với quý công ty, sức ảnh hưởng của công ty ở nước Anh và Australia như thế nào thì tôi vẫn chưa có một căn cứ nào để đánh giá một cách chuẩn xác. Xin hỏi ông Philip, ông làm sao để khiến tôi tin tưởng ông để tình hữu nghị giữa tôi và quý công ty khi đem so sánh với 500 triệu đôla càng có giá trị?
Phương Minh Viễn nói liên tục làm cho lòng của Lục Văn Chương lại trầm xuống!
Gương mặt của Philip lộ ra vẻ giận dữ, ông ta đang ngồi ở ghế sô-pha bỗng nhiên nhảy dựng lên nói:
-Ông Phương! Ông đang hoài nghi thực lực công ty tôi chăng?
Phương Minh Viễn gật đầu một cách khó khăn, hắn xòe hai bàn tay ra và nói rằng:
-Tuy rằng nói như vậy thì hơi thiếu lễ độ nhưng mà sự việc trọng đại, tôi không thể không nói thẳng, tôi thật sự không hiểu tình hữu nghị quý giá với công ty làm sao có thể đem so sánh với 500 triệu đô la kia.
Philip há hốc mồm không thể nói được lời nào! công ty xuất nhập khẩu Sai Furui, quả thật đây là một công ty chưa hề có chút danh tiếng, trên thế giới chẳng có tiếng nói, nhưng chỉ có Sai Furui và người trong công ty mới biết rõ sự quan trọng của công ty này đối với sự phát triển kinh tế của nước Anh. Sai Furui tham gia vào công ty này từ lúc nó mới thành lập với mục tiêu biến nơi đây thành khu chiến lược quốc gia về khoáng sản và sản phẩm thương mại, thông qua các giao dịch ngầm để tăng lượng dự trữ tài nguyên quý và hiếm cho nước Anh.
Công ty xuất nhập khẩu Sai Furui cũng không phải chỉ có một công ty khai thác mỏ Hoa Tân là khách hàng, cũng giống như ở Châu Phi ngoài những đối tượng trọng điểm như kim cương, vàng, các kim loại hiếm còn cần có ngành công nghiệp Uranium đều là đối tượng trọng điểm mà họ quan tâm. Cho nên đừng nhìn vào quy mô công ty không lớn mấy nhưng công ty có đội ngũ nhân viên đẳng cấp. Ở nước Anh thì chính trị có ảnh hưởng rất lớn không thể xem thường. Tuy nhiên những thứ này cứ coi như không có tham tán Tiêu Lễ ở đây thì Philip cũng không thể nói rõ cho Phương Minh Viễn cũng không thể có mặt ở biết được!
-Nếu ông Philip thật sự khiến tôi tin tưởng rằng quý công ty thực sự có đủ thực lực, có thể giúp chúng ta mở rộng thị trường ở Australia tôi có thể đặt điều kiện trong việc bãi bỏ truy cứu đối với Lục Thiên Hữu!
Tuy nhiên những lời nói sau đó của Phương Minh Viễn khiến cho ánh mắt của Lục Văn Chương và Philip sáng lên tia hy vọng.
Thứ nhất,Lục Thiên Hữu bị nước Anh đuổi về nước! Những người khác thì bị pháp luật trừng trị nghiêm khắc!
Thứ hai, sau khi Lục Thiên Hữu về nước,với tội trạng của mình y phải ngồi tù ít nhất là năm năm. Trong năm năm ngồi tù không được tha hay ra ngoài chữa bệnh hơn nữa trong năm năm đó y không được hưởng bất kì chính sách đãi ngộ nào.Ông Lục lẽ đương nhiên vì thương con nên cũng rất sốt ruột, điều kiện cuộc sống vì vậy mà cũng cải thiện hơn một chút, tôi thì không có ý kiến gì nhưng làm gì thì cũng phải có giới hạn!
Thứ ba, số tiền bồi thường phải lên tới 10 triệu bảng Anh, nếu nói trùm tài chính Lục Văn Chương không đủ thì có thể cung cấp bằng thứ khác có giá trị tương đương. Nếu nói có bất cứ hành vi nào vi phạm đến sự hợp tác của chúng ta tôi nghĩ rằng Lục Văn Chương cũng biết rõ hậu quả như thế nào!