La Hiển Lập đập tay lên bàn làm việc, làm cho đồ đạc trên bàn rung động.
Sắc mặt Vu Lâm Sinh tái mét lại, đôi mắt sáng lên mỗi khi thấy tiền của ông ta bây giờ như muốn phát hỏa. Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu lần này xem như đã bị mất mặt quá rồi.
Đồn công an cảnh sát có vũ trang chẳng những không bảo vệ quyền lợi của nhân dân, mà ngược lại còn tiếp tay phạm pháp, chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen mà ức hiếp du khách ở bên ngoài tới, thậm chí còn làm cho sự an toàn về sinh mạng của du khách bị uy hiếp, chẳng những bản thân mình không thực hiện được nghĩa vụ pháp luật của mình, ngược lại còn khoanh tay đứng nhìn. Quả thực là rất xấu xa.
Kỳ thật La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh đúng là không biết một chút nào về tình trạng của vịnh Á Long sao? Thực là bậy quá. Thân là bí thư thành ủy và chủ tịch thành phố, lại ở trong này công tác nhiều năm, về từng ấy sự việc ở vịnh Á Long, làm sao mà một chút cũng không biết. Chẳng qua là ở Quỳnh Hải này thậm chí là ở Nhai Châu, tập trung nhiều dân tộc cư trú, chính sách của quốc gia đối với dân tộc thiểu số rất nghiêm ngặt, mà dân chúng trong một số dân tộc thiểu số lại luôn luôn dũng mãnh, có việc gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tụ tập nhiều người để gây rối, tạo ra ảnh hưởng rất xấu. Điều này ảnh hưởng rất xấu đến việc thăng quan tiến chức của các lãnh đạo ở Nhai Châu.
Cho nên nhóm lãnh đạo thành phố Nhai Châu, xử lý việc người dân của các dân tộc thiểu số sinh sự, bình thường họ đều áp dụng phương pháp hòa giải, cố gắng bình thường hóa mọi chuyện được êm thấm, nếu mà ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, cũng sẽ không tiếc. Cứ như thế trong vòng nhiều năm kết quả là tạo thành một cục diện như vậy. Một khi những người Hán cùng với những người dân tộc thiểu số xảy ra xung đột, mặc kệ là đúng hay sai thì người Hán đều phải chịu thiệt thòi. Thời gian lâu dần, người Hán cũng sẽ cho rằng chính phủ đã xử sự bất công. Còn những người dân tộc thiểu số sinh sự kia, bọn họ chẳng những không cảm kích, ngược lại còn ức hiếp người Hán hơn nữa, thậm chí ngay cả những dân tộc thiểu số khác, cũng là đối tượng để cho họ ức hiếp.
- Gia đình người bạn học của tôi có sáu người, trong đó có hai vị đã già và đã về hưu, có một người phụ nữ và một trẻ vị thành niên, chỉ có hai người đàn ông trong khi bọn họ có đến hơn mười người, toàn bộ đều là thanh niên trai tráng, ông cho rằng trong trường hợp này, bạn học của tôi là người chủ động khơi mào tranh chấp, kích động người dân xảy ra mâu thuẫn hay sao?
Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt vô cùng tức giận:
- Hơn nữa chú này cũng là cán bộ nhà nước, có thể không hiểu được chính sách của quốc gia đối với dân tộc thiểu số hay sao?
- Thật là vô cùng đáng ghét.
Tề Yên cũng cười một cách lạnh lùng nói:
- Một nơi có cảnh quan vô cùng tuyệt đẹp như thế này, nhưng lũ người ở đây giống như một lũ chuột làm phá hỏng sự đẹp đẽ của nó, mà nếu là những du khách bình thường, chỉ sợ nếu không bị đánh đến nỗi sứt đầu mẻ trán thì không thể rời khỏi được vịnh Á Long này.
Sắc mặt La Hiển Lập tái nhợt đi, thở dài một hơi, sự việc đã tới tình trạng như thế này, không xử lý vài người e rằng khó có thể làm cho Phương Minh Viễn và Tề Yên nguôi giận. Tuy nói rằng Tiền Vi Hoa là người của ông ta, nhưng những gì mà bọn Hoàng Đắc Quang thể hiện thật sự là rất khiến cho người khác phẫn nộ, những cảnh sát như vậy cần làm gì chứ? Chẳng những không bảo vệ được quyền lợi của nhân dân, ngược lại lại trở thành công cụ ức hiếp những người lương thiện.
- Thư ký La, Chủ tịch Vu, chính sách của quốc gia ta đối với dân tộc thiểu số là chính sách bình đẳng các dân tộc và đoàn kết các dân tộc với nhau, vì nghĩ đến việc số lượng người Hán chiếm đa số so với số lượng người ở các dân tộc thiểu số, hơn nữa rất nhiều dân tộc thiểu số sinh sống ở khu vực biên giới, nơi đó có nhiều núi non hiểm trở, kinh tế không phát triển, cuộc sống hoàn cảnh khắc nghiệt, vì thế ở nhiều khía cạnh, chính sách có nghiêng về phía các dân tộc thiểu số, chiếu cố cho bọn họ một chút đặc quyền, trợ giúp bọn họ mau chóng phát triển, từ đó cộng đồng các dân tộc có thể cùng nhau tiến bộ. Điều này được đa số nhân dân quần chúng tán thành. Nhưng chính sách nghiêng về phía các dân tộc thiểu số, cũng không có nghĩa rằng pháp luật cũng nghiêng về quyền lợi của các dân tộc thiểu số, không phải là bọn họ có thể không tuân theo luật pháp, có thể đứng trên pháp luật. Mọi người đều bình đẳng như nhau không có nghĩa là những người dân của các dân tộc thiểu số là công dân đẳng nhất còn những người Hán là công dân bậc hai, nước cộng hòa không phải là triều Nguyên cũng không phải là triều Thanh.
Phương Minh Viễn chỉ thẳng vào tên Mã Phục lúc này đang sợ đến mức mềm nhũn ra, phải cần hai người cảnh sát đứng dựa hai bên mới có thể đứng vững, nói:
- Anh ta vừa rồi đã tỏ ra lố bịch trong lời nói với cảnh sát trưởng Hoàng, y là công dân nhất đẳng, người Hán đều là công dân bậc hai, mà cảnh sát trưởng Hoàng của các vị, không ngờ không có nửa lời phản bác. Tôi không biết cảnh sát trưởng Hoàng này là người của dân tộc nào? Nếu nói anh ta là người dân tộc Hán, vậy có phải anh cho rằng anh ta nói đúng không?
Hoàng Đắc Quang so với Mã Phục còn đỡ một chút, tuy rằng đứng ở nơi đó, trên trán tuôn vã mồ hôi. Những lời của Phương Minh Viễn chính là những lời nói đúng tâm can, cho dù trong lòng y nghĩ như vậy, thì cũng tuyệt đối không thừa nhận, nói vậy, e rằng chẳng những đánh mất cái chức của mình, mà ở Nhai Châu cũng không thể ngóc đầu lên được. Quỳnh Hải và Nhai Châu tuy là khu tập trung dân tộc thiểu số, nhưng chủ yếu vẫn là người Hán.
- Nếu như, thư ký La và chủ tịch Vu còn cảm thấy sự việc này không có gì nghiêm trọng, như vậy tôi có thể nói cho các người biết, đây sẽ là nhát dao chém thẳng vào tiền đồ phát triển của Nhai Châu trong tương lai.
Phương Minh Viễn nói một cách trịnh trọng.
Nét mặt của La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh lộ ra vẻ kinh ngạc, việc này xem ra rất ác liệt, những người này ăn phải gan hùm gan báo, không ngờ lại dám động thủ với anh em của ông Quách, còn đòi lấy mạng người ta. Việc này tuy nói cũng ảnh hưởng xấu đến con đường làm quan của hai người bọn họ, nhưng nếu nói ảnh hưởng đến tiền đồ phát triển của Nhai Châu chẳng phải là có chút hơi quá sao. Tên nhãi ranh, cho dù là muốn xử lý mạnh những người này thì cũng không cần phải nói như vậy chứ.
Phương Minh Viễn sao có thể không nhận ra được thái độ của họ, hắn tiếp tục nói:
- Vừa rồi tôi cũng đã nói qua, thị trấn Nhai Châu thuận lợi là có hệ sinh thái tốt, tương lai sẽ còn rất phát triển, đưa du lịch trở thành một ngành trụ cột, cũng giống như đảo Hawai của nước Mĩ, trở thành khu nghỉ mát quanh năm, địa điểm tốt nhất để mở các cuộc hội nghị. Nhưng nếu không có một môi trường tốt, không làm cho khách du lịch đến Nhai Châu có một cảm giác an toàn, như vậy nghành du lịch của Nhai Châu sẽ giảm rất mạnh. Có lẽ hai vị lãnh đạo sẽ nghĩ, điều này dù sao cũng chỉ ảnh hưởng tới ít người, hơn nữa đại bộ phân người dân cũng không biết đến sự việc xấu xa này, vì vậy những người nào nên tới đây vẫn sẽ tới đây.
Bọn người La Hiển Lập, Vu Lâm Sinh, Tề Yên tự nhiên có chút giật mình.
- Cùng với sự phát triển kinh tế, sự hiểu biết của người dân với thế giới bên ngoài càng ngày càng sâu sắc, ngay cả khi ở xa hàng nghìn dặm. Không cần nói gì khác, tỉnh Quỳnh Hải trong những năm gần đây số người dân có ti vi đã tăng lên rất nhiều đúng không ạ? Đài phát thanh cũng không phải là cái gì lạ, chỉ cần muốn, hoàn toàn có thể có được một chiếc đúng không? Hai vị lãnh đạo không bao giờ nghĩ rằng, nếu như chuyện xảy ra ngày hôm nay, phóng viên đài truyền hình Trung Quốc đưa tin thì sẽ thế nào chứ?
Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
- Không biết sẽ gây ra phản ứng trong cả nước như thế nào nhỉ?
Trên mặt La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh lộ ra một tia tức giận, chỉ có điều rất nhanh sau đó đã lấp liếm đi. Bọn họ cảm thấy rằng Phương Minh Viễn đang uy hiếp họ, dù tốt hay xấu, bản thân mình cũng là đứng đầu thành phố, cán bộ cấp sở, một đứa nhỏ cũng dám khoa chân múa tay trước mặt mình hay sao? Thật là bản thân mình không biết giấu mặt ở đâu. Tuy nhiên trong nháy mắt, bọn họ liền kiềm chế suy nghĩ này lại. Đối phương có thế lực, có hậu phương vững chắc, cho dù bản thân mình có thể quản lý được giới truyền thông của Quỳnh Hải, nhưng làm sao có thể quản lý được giới truyền thông của cả đất nước Hoa Hạ chứ? Nếu như dập tắt được truyền thông của Hoa Hạ, liệu có thể nào dập tắt được phương tiện truyền thông của Hongkong không? Không cần phải nói, tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, đó là công ty vận tải đường thủy lớn ở Hongkong, sự phát triển của Quỳnh Hải không thể nào thiếu được sự ủng hộ của công ty đó. Mà hiện tại, không chỉ ngành công nghiệp vận tải đường thủy ở Quỳnh Hải, mà ngay cả ngành công nghiệp vận tải đường thủy của Hoa Hạ cũng chỉ mới bắt đầu phát triển, nếu như không có sự ủng hộ của ngành công nghiệp vận tải biển Hongkong, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của Quỳnh Hải, chỉ mình điểm này thì tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Quỳnh Hải cũng sẽ không tha cho hai người bọn họ rồi.
- Hai vị lành đạo, xin đừng hiểu lầm, tôi đây không có ý uy hiếp hai vị, tôi chỉ nói một chút sự thật thôi. Có lẽ hai vị cảm thấy tôi nói có chút khoa trương, vậy được rồi, nói như vậy, vị này là chú tôi là lãnh đạo của viện Luyện kim ở tỉnh Tần Tây, hôm nay ở vịnh Á Long đã bị đối xử một cách bất công như vậy, nếu nói không có tôi và tổng giám đốc Tề đến, hậu quả không biết sẽ ra sao. Như vậy nếu ông ấy về tới tỉnh Tần Tây liệu có đem tất cả chuyện này nói với đồng nghiệp của ông ấy hay không? Đúng, tôi tin chắc rằng ở vịnh Á Long từ đó sẽ mất đi một lượng khách du lịch trong tương lai rồi. Phong cảnh ở địa phương rất đẹp, nhưng nếu không đảm bảo được sự an toàn cho du khách, người ta cũng sẽ không đến đâu. Cũng giống như các vị ra nước ngoài ngoại giao, cũng sẽ không đi đến các vùng thảo nguyên của Châu Phi.
Phương Minh Viễn chậm rãi nói:
- Hôm nay là một vị viện trưởng Viện luyện kim của tỉnh Tần Tây, ngày mai có khi lại là một vị giám đốc của tỉnh Sơn Tây, các vị có thể đảm bảo ngày mốt sẽ không xuất hiện một vài vị lãnh đạo cấp cao khác mà không bị đưa lên đài truyền hình không?
- Tôi nghĩ nếu như bí thư La và chỉ tịch Vu không giải quyết việc này một cách rõ ràng, tôi nghĩ các vị đã đánh mất đi tương lại kinh doanh của siêu thị Carrefour, hơn nữa cậu Phương, tôi nhớ rõ cậu và nữ sĩ Vu Thu Hạ ở Hongkong còn có một công ty du lịch phải không?
Tề Yên mỉm cười nói:
- Hai năm nay khách từ Hongkong đến du lịch ở tỉnh Tần Tây đã tăng đáng kể, cũng không thể không kể đến công lao của cậu Phương.
- Tổng giám đốc Tề khách khí quá, tôi cũng không có nhiều công lao ở đó đâu, nếu muốn nói đến công lao phải kể đến chị Thu Hạ, tôi chỉ là làm theo mà thôi, cơ bản là không có nhiều ý kiến đóng góp cho lắm.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói. Trong lòng lại có chút nghi hoặc, Tề Yên này, không biết như thế nào lại thể hiện thiện chí với mình. Vừa rồi đã giúp mình một phen, tuy nói rằng không phải là tình thế cấp bách như sắp chết vớ được cọc, nhưng dù sao cũng là giúp đỡ, bản thân mình phải ghi nhận ân tình này.
- Đó mới chính là bản lĩnh của cậu Phương, khoanh tay đứng nhìn, lợi nhuận hàng năm thu về cũng tương đối là khả quan, tôi nhìn thấy cũng phải nể phục.
Tề Yên mỉm cười nói một cách duyên dáng:
- Thư lý La, chủ tịch Vu, ít nhất cậu Phương cũng hiểu được những tình ý bên trong sự việc, nếu nói rằng đám người này không thể trừng trị, cũng có nghĩa rằng vấn đề này ở Nhai Châu không được giải quyết một cách triệt để, chí ít tôi cũng sẽ không mời khách của tôi trở lại Nhai Châu một lần nữa, bản thân cũng sẽ không trở lại thêm một lần nào, mặc dù bọn họ có muốn tới, tôi cũng sẽ dùng hết khả năng của mình mà ngăn cản, dù sao thì bọn họ cũng không giống như tôi, còn có Triệu tư lệnh che chở.
La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh nóng ran mặt, những lời nói của Tề Yên chẳng khác nào là tát thẳng vào mặt họ nhưng họ lại chẳng thể nói được lời nào, ai bảo nhân dân và cảnh sát trực thuộc khu vực quản lý của mình không cho họ tí thể diện nào chứ.
Ngũ Khải Minh từ bên ngoài bước nhanh vào, nói nhỏ vào tai Tiền Vi Hoa vài câu.
- Cậu nói cái gì?
Tiền Vi Hoa thất thanh kêu lên.