Sở dĩ Phương Minh Viễn có ấn tượng với nó là vì hắn đã từng nhìn thấy tấm ảnh của nó trên diễn đàn, diễn đàn đó nói về mười loại xe mạnh nhất trong thế chiến thứ hai trong đó Gaz 67 chiếm vị trí quán quân, nhưng điều đáng nói là Gaz 67 tuy đã từng được nhập khẩu vào Hoa hạ và cũng đã từng tham gia trong chiến tranh Triều Tiên nhưng bây giờ đã không còn thấy nó ở trong nước nữa rồi, đến cả trong bảo tàng quân sự và trong xưởng phim cũng không thấy. Mỗi khi quay phim về thời kỳ đó thì lại dùng Gaz 69 thay thế.
-Cậu Phương, cậu có hứng thú với chiếc xe này? Đây là hai chiếc xe bỏ đi, nếu như có thêm một cái nữa thì cũng không bằng chút đỉnh so với giá trị của chiếc xe của cậu.
La Tân cười ha ha nói, hai chiếc xe này là do anh ta tìm được ở trong kho hàng của bến cảng Victoria, đường xá bên huyện Hổ Hà này không tốt nếu đi xe hơi thì chẳng khác nào phá xe, mà hai chiếc xe jeep Bắc Kinh của anh ta thì vừa mới đi có việc mất rồi hai ngày nữa cũng chưa thể về được vì vậy tạm thời dùng hai chiếc xe này. Cũng may anh ta và Võ Uy cũng là chỗ quen biết lâu năm nên cũng không để ý đến chút bề ngoài này. Có điều nhìn hai chiếc xe đường trường nhập khẩu kia của Phương Minh Viễn rồi lại nhìn hai chiếc xe của mình thì đúng là có chút mất mặt.
-Tổng giám đốc La, đã sớm nghe tổng giám đốc Võ nhắc về anh, lần này đến mạo muội làm phiền lại làm phiền tổng giám đốc La rồi, tôi họ Phương tên Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn vỗ vỗ vào thân chiếc xe jeep nói:
-Anh có biết đây là loại xe jeep nào không? Nhìn thấy có chút lạ lạ, trong nước chúng ta hình như không có.
-Ha ha, không giấu gì cậu Phương, đây là tôi lấy từ kho hàng của cảng Victoria, ở đây đường xá không tốt tình hình tài chính trong huyện cũng ngặt ngèo không có tiền tu sửa đường xá lại thêm phải thường xuyên dùng xe chở hàng năm này qua năm khác nên ra bộ dạng như thế này. Xe hơi trong nước mà đưa đến đây thì căn bản là chẳng được bao lâu, mà hai chiếc xe jeep do nhà nước sản xuất của tôi thì lại vừa phải điều đi giải quyết công việc vì vậy hôm nay sau khi nhận được điện thoại của mọi người tôi mới nhớ ra là trước đây đã từng nhìn thấy hai chiếc xe này trong kho của cảng Victoria, hơn nữa bảo dưỡng lại cũng không tồi còn có thể đi được nên mới lái đến đây, để cậu Phương chê cười rồi. Xe này cũng là loại cũ rồi, à tôi còn nhớ hình như là có nghe ai đó nói qua xe này là Gaz…67, đúng đúng đúng là Gaz 67!
La Tân là một người đàn ông rất phóng khoáng, nói chuyện mang chút phong cách của những người đàn ông vùng Đông bắc.
“Quả nhiên là Gaz 67!” Phương Minh Viễn mừng thầm trong lòng nhưng bên ngoài thì lại không có biểu hiện gì.
Võ Uy đi lại quanh chiếc xe mấy vòng rồi lắc đầu nói:
-Đúng là xe cũ, đừng nhìn bên ngoài còn khá chắc chắn, nhìn cách chế tạo rồi nhìn cách trang trí bên trong trong thật quê mùa. Anh, thật là khâm phục anh có thể tìm được nó, có thể trở thành đồ cổ được rồi.
-Khụ! Đây chẳng phải là đến đón cậu em sao, chúng ta đều là người một nhà không nên quan tâm đến cái này, nếu như là đến đón người ngoài tuy huyện Hổ Hà này tuy nhỏ nhưng anh đây vẫn thừa sức kiếm được hai chiếc xe ra hồn!
La Tân cười lớn nói.
Phương Minh Viễn vỗ vỗ vào thân xe cười nói:
-Tổng giám đốc La, xe này có bán không?
-Bán? Xe này? Chiếc xe này thì để làm gì? Ngoài tốn dầu ra thì lại còn không thoải mái đi đường ngắn thì còn được chứ đi đường dài thì làm sao bằng xe của cậu được!
La Tân có vẻ hơi ngạc nhiên. Mấy người Võ Uy đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hoa Hạ năm chín mươi, tư nhân mà có khả năng mua xe hơi dù sao vẫn còn ít, hơn nữa nhà nước cũng mới mở cửa không lâu nên đang còn rất thiếu hiểu biết về cái gọi là thời thượng của các nước Âu Mỹ nên đối với danh từ xe cổ vẫn đang còn chưa hề có khái niệm, lại càng không hiểu giá trị của xe cổ trong tương lai.
Cái gọi là xe cổ là để chỉ những chiếc xe đời cũ đã được sử dụng trong thời kỳ trước đây nhưng hiện tại vẫn còn sử dụng được. Khái niệm về xe cổ bắt đầu xuất hiện vào thập kỷ bảy mươi, nghe nói là xuất hiện lần đầu tiên trên một tạp chí của nước Anh, tuy dịch đúng ra thì phải nói là “những chiếc xe hơi cổ kinh điển” nhưng do hai từ xe cổ thể hiện được phong thái rất con người nên nó rất nhanh đã được lưu truyền trong giới chơi xe và cũng lan truyền rất nhanh trên thế giới và trở thành tên gọi chung cho các loại xe cũ của dân chơi xe.
Từ đó cho đến mười năm về sau, những người quan tâm đến xe cổ ở các nước trên thế giới ngày càng đông, làm cho giá trị của xe cổ tăng chóng mặt. Ví dụ như Phương Minh Viễn còn nhớ một chiếc xe kiểu dáng Mỹ được sản xuất năm 1933 ở phòng đấu giá được bán với giá một triệu đô la Mỹ, một chiếc xe Bugatti cổ có giá sáu triệu năm trăm nghìn đô la Mỹ.
Hai chiếc Gaz 67 này có thể được xếp vào hàng ngũ xe cổ và có được giá trị sưu tầm hay không Phương Minh Viễn còn chưa biết, nhưng nếu có thể đưa hai chiếc xe Gaz 67 đang còn sử dụng được này về nước thì chưa biết chừng sau này sẽ có tác dụng.
-Được hay không thì sau này nói, tôi vốn rất có hứng thú với những chiếc xe được sử dụng trong chiến tranh Vệ Quốc này, tổng giám đốc La có thể giúp tôi nói một cái giá hợp lý không?
Phương Minh Viễn cười ha hả nói, thú chơi này có muốn giải thích cũng không thể rõ ràng được.
La Tân và Võ Uy đều không hiểu gì nên đứng nhìn nhau, tuy là không hiểu dụng ý của Phương Minh Viễn là gì nhưng nếu như hắn đã kiên quyết như vậy thì…
-Được, nếu như cậu Phương đã có yêu cầu như vậy thì tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với bên đó để mua giúp cậu. Tôi nghĩ là cũng không thành vấn đề gì lớn, hai chiếc xe này dù sao thì cũng đã để rất lâu trong kho hàng, ngoài hai ngày này lấy ra chạy vài vòng thì chẳng thấy nó dùng làm gì cả!
La Tân nhận lời. Phương Minh Viễn này dù gì cũng là thiếu gia của siêu thị Carrefour, gia thế hùng hậu, nếu như có thể lập mối quan hệ với hắn thì sau này không chừng sẽ có việc cần nhờ đến người ta. Một việc dễ như trở bàn tay này tất nhiên là không thể từ chối được rồi.
-Cậu Phương, em Võ, mọi người đừng đứng đây nữa, tôi đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người ở trong thị trấn rồi, đi đường cũng mệt rồi mọi người trước hết nên tắm một cái, sau đó tôi sẽ mời mọi người thưởng thức món gà om chính hiệu của Nga, Steak bơ, bò hầm kiểu Nga, Shashi Li, canh Soupault, tuy không ngon bằng đồ ăn của chúng ta nhưng cũng có một mùi vị rất đặc biệt!
La Tân nói với mọi người, vừa nói vừa kéo Võ Uy lên xe của anh ta, mọi người cũng lần lượt lên xe.
-Minh Viễn, La Tân này đúng là có dụng ý!
Lâm Liên nói nhỏ vào tai Phương Minh Viễn, tiếng gió làm tai Phương Minh Viễn ngứa ngứa có một mùi thơm thoảng thoảng bay từ bên tai lại.
-Hả? Sao chị lại nói vậy?
Phương Minh Viễn có chút ngạc nhiên hỏi.
-Cậu thử nghĩ xem, anh ta đã làm ăn buôn bán ở biên giới này bao nhiêu năm rồi chắc chắn là rất quen thuộc với người ở đây sao lại đến nỗi có hai chiếc xe mà cũng không mượn được mà lại phải sang bên kia Liên Xô mượn hai chiếc xe trong kho của người ta, trong chuyện này cậu không nghĩ gì sao?
Lâm Liên cười như không cười nói.
-Đúng!
Phương Minh Viễn vỗ đùi nói, bị hai chiếc xe Gaz 67 kia thu hút toàn bộ tâm trí mất rồi làm sao mà có thể nhìn ra dụng ý của La Tân được chứ. Nếu như hắn và Võ Uy được xem là rồng qua sông thì La Tân đương nhiên là hổ bản địa rồi, tuy rằng mọi người đều có thâm tình sâu xa nhưng thương trường như chiến trường có khi La Tân còn có dụng ý khác cũng không chừng. Lần này lái hai chiếc xe jeep này đến đây đâu có phải là không có xe mà là muốn mượn cơ hội này để thị uy với hắn và Võ Uy rằng anh ta có mối quan hệ thân thiết với người Nga ở bên kia bến cảng.
Đúng như Phương Minh Viễn đoán, thật sự lần này là La Tân muốn mượn cơ hội này để khoe khoang với mấy người Võ Uy rằng mình có mạng lưới quan hệ với người ở bến cảng Victoria. Anh ta xuôi dòng kinh doanh nhiều năm như vậy tuy rằng cũng đã tích lũy được không ít tiền của cũng xem như là đã có tiếng ở cái nơi buôn bán biên giới Hoa-Xô này. Nhưng khi mọi người càng ngày càng chú ý đến lợi ích lớn lao mà việc buôn bán ở biên giới mang lại thì cũng đã có rất nhiều các công ty có nguồn vốn hùng hậu hơn anh ta gia nhập vào nhóm này.
Chuyện buôn bán năm ngoái của La Tân tuy vẫn duy trì xu hướng tăng lên nhưng nếu so với tốc độ tăng trưởng của hai năm trước thì rõ ràng đã sụt giảm rồi, nguyên nhân chủ yếu trong chuyện này chính là do những người làm nghành ngề này nhiều hơn trước rất nhiều, người cùng ngành tăng áp lực cho nhau. Bọn tây giảo hoạt thì lại ngồi mát ăn bát vàng, hơn nữa La Tân cũng không thích cái kiểu làm ăn vụn vặt này nữa vì vậy khi biết Võ Uy có ý muốn làm ăn buôn bán ở biên giới Hoa-Xô thì anh ta có ý muốn liên thủ với Võ Uy. Hai nhà có quan hệ lâu năm hiểu nhau rất rõ, việc này so với phải hợp tác với người ngoài thì đối với La Tân mà nói hấp dẫn hơn nhiều.
Hơn nữa quan trọng hơn là La Tân cũng muốn lợi dụng về tài nguyên chính trị của cha Võ Uy. Tuy rằng cha của Võ Uy chẳng qua cũng chỉ là một chủ tịch quận tương lai của một quận ở Bắc Kinh nghe ra thì chức quan không lớn, nhưng quan chức ở Bắc Kinh thì vốn là to hơn quan chức đồng cấp ở các tỉnh khác một cấp, nếu đặt cha Võ Uy so với bên ngoài thì kiểu gì cũng phải bằng quan chức cấp một ở sở có khi còn cao hơn.
Đối với những quan chức ở tỉnh ngoài, nếu như có quan hệ với một quan chức cấp sở thì tất nhiên sẽ quý hơn nhiều. Nếu như anh ta liên thủ với Võ Uy với thân phận của Võ Uy sẽ khiến cho rất nhiều người nếu có muốn đoạt đơn đặt hàng thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ nếu không muốn rước họa vào thân. Cán bộ cấp sở ở Bắc Kinh có khi tức giận lên thì sẽ châm chọc anh với quan chức địa phương khiến anh chịu không nổi.
Tuy rằng anh ta muốn liên thủ với Võ Uy nhưng lại không muốn từ bỏ quyền nắm chủ yếu ở công ty, vì vậy thích hợp nhất vẫn là thị uy một chút để cho họ thấy tầm ảnh hưởng của anh ta ở đây để thuận tiện cho việc đàm phán sau này.
Nhưng sự xuất hiện của Phương Minh Viễn làm La Tân trở tay không kịp, thiếu gia của siêu thị Carefour thân phận này đáng giá hơn cả trăm triệu tệ, anh ta nếu có móc hết ra thì cũng chỉ có đến hơn mười tám triệu tệ làm sao mà dám tranh với người ta?
La Tân thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng chỉ là Phương Minh Viễn đang còn tuổi nhỏ ham chơi muốn sang bên này ngắm phong cảnh chứ đừng có hứng thú với việc buôn bán ở đây, nếu không ở đây coi như xuất hiện một con cá sấu chúa rồi.