Tuy nhiên, cảm giác mới lạ đến đâu, cũng không đè nén nổi tâm tình cấp bách muốn cùng Phương Minh Viễn gặp mặt —— chỉ có quyết định của Phương Minh Viễn, công việc kế tiếp mới có thể tiếp tục triển khai! Mà hắn còn đang gấp rút muốn đầu tư vào công tác chuẩn bị quay bộ phim >!
Chỉ có điều, Shea Ivanov mặc dù rất xót ruột, hắn cũng là người có kinh nghiệm, đương nhiên là hiểu được, tết âm lịch Trung Quốc tương đương với lễ Giáng Sinh của phương Tây, là ngày lễ quan trọng nhất trong một năm, nếu như có người đúng vào lễ Giáng Sinh, buộc mình buông người nhà không cho đoàn tụ, vì công việc mà bận rộn, thì đương nhiên là mình sẽ rất khó chịu! Cho nên hắn cũng chỉ có đè nén sự sốt ruột trong lòng, kiên trì chờ đợi trong nhà khách.
Cũng may, Phương Minh Viễn mặc dù không có thời gian nhàn rỗi tới gặp hắn, nhưng lại phái người đưa bọn hắn đi vòng vo trong hai ngày ở huyện Bình Xuyên! Shea Ivanov, đối với tốc độ phát triển của huyện Bình Xuyên, nhất là sự thay đổi của thành cổ Bình Xuyên, cảm thấy rất kinh ngạc. Nếu không phải trong thành cổ có viện bảo tàng với rất nhiều hình ảnh và tư liệu có thể chứng minh, sự thay đổi của Bình Xuyên trong mười năm này, Shea Ivanov nói gì cũng sẽ không tin rằng, hình ảnh vừa cũ vừa nát kia, thoạt nhìn quả thực tựa như một xóm nghèo, lại chính là khu Bình Xuyên hiện giờ!
Sau hai ngày đi thăm thú. Shea Ivanov đối với địa vị và ảnh hưởng của Phương gia ở Bình Xuyên, cũng đã hiểu rõ được phần nào! Đúng là Phương gia đã nhanh chóng quật khởi kéo Bình Xuyên phát triển như một kỳ tích, khiến Bình Xuyên có được sự phát triển như hiện giờ, trở thành một vệ tinh quan trọng của Phụng Nguyên!
Shea Ivanov phát hiện mình đối với Bình Xuyên hiểu biết càng nhiều, thì càng cảm thấy hứng thú với người họ "Phương" bí ẩn này! Hắn không thể tưởng tượng ra, một người thanh niên lớn lên ở một huyện thành nhỏ của đất Trung Quốc, sao có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế, đạt được thành tích kinh người như thế? Biên kịch, trò chơi, hoạt hình, không lĩnh vực nào là không nổi danh thế giới. Tốt, những cái này miễn cưỡng cũng có thể tính làm một lĩnh vực, nhưng tài năng buôn bán thiên phú của hắn cũng khiến người ta kinh ngạc, tập đoàn Carrefour, nhà máy thép Liêu Tỉnh, tập đoàn điện tử Đức Quang, sản nghiệp lọc dầu, công nghiệp cảng... tất cả những sản nghiệp mang danh nghĩa Phương gia này đều do một tay Phương Minh Viễn tạo dựng, không cái nào là không phát triển nhanh chóng.
Người thanh niên như vậy, đối với Shea Ivanov, có thể so với Bill Gates của tập đoàn Microsoft.
Mùa đông ban ngày rất ngắn, Shea Ivanov cùng hai gã trợ lý, cùng người nhân viên của Phương Minh Viễn, sau khi đi dạo một vòng Văn Miếu và miếu Quan Công, sắc trời cũng đã ngả tối, đoàn người định về nhà khách nghỉ ngơi và sửa sang một lát rồi đi ăn cơm. Tỉnh Tần Tây này mặc dù không có món ăn nào đặc sản, nhưng các món ăn vặt thì rất tuyệt, đoàn người Shea Ivanov hai ngày qua, mỗi ngày đều được thưởng thức mỗi món một chút, những vẫn còn rất nhiều món làm bọn hắn thèm chảy nước miếng, chưa được thử qua.
So với những món ăn này, đồ ăn nnhanh hay bánh kem của người Mỹ đều có thể xưng là rác rưởi! Shea Ivanov không rõ, người Hoa có được những món ăn ngon như vậy, tại sao lại thích ăn MacDonald và KFC của Mĩ?
Shea Ivanov bước vào cửa, đúng lúc đụng mặt với Sato, đôi bên thoáng chút ngơ ngác.
-Xin chào!
Sato dùng Anh ngữ để chào hỏi.
-Xin chào!
Shea Ivanov hơi nhíu nhíu mày, đối với người Nhật Bản, Shea Ivanov vốn luôn cảm thấy chán ghét. Thứ nhất, là vì Shea Ivanov có hai người bác lúc trước đều tham gia đại chiến thế giới lần hai trong chiến dịch Thái Bình Dương. Một người là lính phục vụ tàu chiến trong chiến tranh hải quân, còn người kia, trong thời gian chiếm đảo bị quân Nhật bắt giữ làm tù binh, sau đó bị ngược đãi rồi giết chết! Những chuyện này khiến người trong gia tộc hắn, đối với người Nhật Bản luôn luôn thấy ác cảm.
Thứ hai, là vì người Nhật Bản trước đây ít năm đã càn rỡ, thu mua các ngành công nghiệp lớn tại nước Mỹ, thậm chí còn định vươi tay tận Hollywood. Năm đó, đã từng có một xí nghiệp Nhật Bản kiêu ngạo, ngông cuồng mà định thu mua cả New Line Cinema, lúc đó Shea Ivanov vẫn chưa là Chủ tịch, mặc dù cuối cùng ban giám đốc New Line Cinema vẫn cự tuyệt yêu cầu vô lý này của người Nhật Bản, nhưng đối với sắc mặt đáng giận lúc ấy của người Nhật Bản, ký ức vẫn còn mới mẻ!
Shea Ivanov vẫn cho rằng đám lùn Thái Bình Dương này không phải là người tốt, nếu không phải bởi vì cuộc chiến tranh lạnh, quân đội Mĩ sẽ không để cho người Nhật Bản quật khởi trở lại! Bọn họ chỉ cần đảm đương "Hồng đăng quốc" của người Mỹ thì tốt rồi!
Tuy nhiên, lễ tiết bề ngoài này, Shea Ivanov vẫn phải giữ. Nhưng giao lưu thêm nữa, Shea Ivanov không có hứng. Hơn nữa, trong hai ngày này, hắn cũng đã thông qua bọn người dưới hiểu được rằng, tên lùn đảm nhiệm đất hiếm của công ty Mitsui này cũng là đến để bái kiến Phương gia.
Shea Ivanov bởi vậy còn đặc biệt dành ra một ít thời gian chú ý đến tin tức đất hiếm dạo gần đây, lúc này mới phát hiện, hoá ra vô tình, số định mức xuất khẩu đất hiếm của Hoa Hạ đã bị Phương gia khống chế đến 75%! Không cần phải nói, đám lùn Thái Bình Dương này nhất định là vì đất hiếm mà tìm đến Phương gia!
Shea Ivanov đối với đất hiếm, bất kể là khai thác hay thu mua, sử dụng, đều không có hứng thú, nhưng hắn lại rất hứng thú với việc gây ra chút phiền toái nho nhỏ cho mấy tên lùn Thái Bình Dương này. Đáng tiếc, hắn trước nay không có quen biết với những người làm trong cái ngành này!
Nhìn đám người Shea Ivanov ngẩng đầu mà bước vào cửa chính, khuôn mặt tươi cười của Sato lập tức vụt tắt, giống như Shea Ivanov, Sato cũng thông qua bọn người dưới tìm hiểu một chút về lai lịch của người Mỹ này. Vẫn may, khiến Sato cảm thấy cao hứng chính là, người Mỹ này là người của một công ty điện ảnh, mà không phải là người cùng ngành với hắn!
Nếu nước Mĩ cũng phái người tới, thì đối với Sato mà nói không phải là tin tức gì tốt. Kỳ thật đừng nói là người Mỹ, ngay cả là người Nhật Bản, Sato cũng không hy vọng. Người mua càng nhiều, người bán hàng càng nắm giữ quyền chủ động, đạo lý dễ hiểu như thế, hắn sao có thể không biết.
-Người Mỹ đáng chết!
Phía sau Sato một người thanh niên thấp giọng dùng tiếng Nhật mắng.
Sato âm dương quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nói gì thêm. Người thanh niên này tên là Mitsui Masaki, mặc dù cũng không phải con cháu chính tông của gia tộc hắn, nhưng trong sản nghiệp của gia tộc, cha của hắn là một cán bộ trung tầng tương đối trọng yếu, trong tương lai, thậm chí còn có thể sẽ tiến vào hàng ngũ cán bộ cấp cao của tập đoàn Mitsui. Cho nên, năm ngoái sau khi Mitsui Masaki tốt nghiệp đại học Washington, đã bị dẫn vào làm thủ hạ của Sato ở công ty sản vật Mitsui!
Mặc dù là thuộc hạ của Sato, nhưng Sato chưa từng kiêu ngạo, ngông cuồng bày đặt lễ tiết tiền bối trước mặt các thành viên của gia tộc Mitsui!
Người thanh niên, ngày thường cũng không quá lộ liễu ương ngạnh, đối với hắn còn luôn tôn kính. Chỉ là ngày thường, trong ngôn luận có nhiều sự khinh thường và thù hận đối với nước Mĩ và Hoa Hạ.
Lúc này đây đến Hoa Hạ, kỳ thật Sato vốn không muốn mang hắn theo —— dù sao lúc này đây đến Hoa Hạ là có việc cầu người, hơn nữa Phương Minh Viễn ở Nhật Bản thân phận lại khá đặc thù, một khi hắn nhất thời không kìm nổi, có ngôn luận hoặc là hành động gì, đối phương cũng không giống như người Hoa bình thường sẽ nén giận, càng sẽ không bởi vì thái độ của chính phủ Hoa Hạ mà nén giận —— lúc trước, người Nhật Bản thông qua bộ ngoại giao Hoa Hạ mãnh liệt kháng nghị, dẫn đến cũng chỉ là câu trả lời càng cứng rắn hơn của Phương Minh Viễn. Nhưng, sếp của Sato lại chỉ đích danh hắn đi cùng, Sato cũng chỉ có cách làm ngơ.
Không thể không nói, Miyamoto đối với Phương Minh Viễn vẫn có chút trọng lượng, công ty sản vật Mitsui thông qua Miyamoto truyền lại ý nguyện gặp mặt, cũng không mất quá nhiều thời gian để được Phương gia chính thức đáp lại. Sato rất mừng rỡ, lập tức từ Nhật Bản chạy tới, lại không để ý đến, lúc này đúng là tết âm lịch Hoa Hạ, kết quả là được an bài ở tại nhà khách trong thành cổ, chờ đợi Phương Minh Viễn "Triệu tập". Điều này khiến Sato có chút bất đắc dĩ, nhưng không hề tức giận.
Nếu như nói là nơi khác của Hoa Hạ, gặp phải tình huống như vậy, chỉ sợ đừng nói là mùng một, ngay cả là 30 tết, cũng phải lấy tiếp đãi bạn bè ngoại quốc làm đầu, nhưng đã đến Phương Minh Viễn nơi này, chẳng những chỉ có một người một xe đến sân bay đón, sau khi đến thành cổ, cũng chỉ đưa bọn họ vứt xuống nhà khách này, an bài một gã phiên dịch, sau đó thì không có bất kỳ ưu đãi nào khác. Mà ngay cả tiền thuê phòng, cũng phải do chính bọn nó gánh vác!
Mặc dù với thực lực của công ty sản vật Mitsui, chỉ là một ít tiền thuê phòng, cũng chẳng đáng là bao. Ở đây một tháng, chi phí tiêu dùng chỉ sợ cũng chẳng bằng ở một đêm tại khách sạn năm sao Tokyo! Nhưng việc này lại phản ánh ra tâm tính của đối phương —— Phương Minh Viễn căn bản vốn không coi bọn họ là khách quý!
Chuyện này khiến Sato, một người từng nhiều lần đi lại giữa Trung Quốc và Nhật Bản, quen thói được cán bộ chính phủ Trung Quốc và cán bộ doanh nghiệp nhiệt tình tiếp đón, không khỏi có cảm thán! Đối đãi lạnh nhạt như vậy, đối với hắn mà nói, thật đúng là lần đầu.
-Ngài Sato! Sắp đến giờ rồi!
Nữ thư ký phía sau Sato thấp giọng nói:
- Lưu Chủ tịch quận đã đến tửu lầu đợi ngài rồi!
-Ừ!
Sato gật gật đầu. Một Chủ tịch quận, hắn tuy rằng không để vào mắt, nhưng cũng rất tò mò, vị này muốn gặp mình là vì cái gì? Có lẽ nào, hắn có tin tức gì từ chính quyền nơi đây?