Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc gần như đồng thời bị tỉnh ủy và ủy ban nhân dân điều đi để hỏi tường tận về chuyện xảy ra hồi chiều.
Tuy cuối cùng chiếc còng tay đeo trên tay Phương Minh Viễn đã được Dương Quân Nghĩa tháo ra, nhưng dù sao mang về nhà một đồ vật như vậy thật là không thuận tiện chút nào hơn nữa lại không thể xuất hiện ở nơi đông người, nhưng cái giá mà Dương Quân Nghĩa phải trả cũng không phải là nhỏ. Tất cả những cảnh sát có liên quan đều tạm thời bị đình chỉ công việc, phó đội trưởng đội cảnh sát sân bay Miêu Thành Trạch, người dẫn đầu nhóm cảnh sát đi bắt người thì lập tức bị hạn chế hành động. Đây mới chỉ là bước đầu, việc truy cứu trách nhiệm cụ thể thì còn phải chờ thương thảo thêm.
Có thể nói tính chất của sự việc lần này vô cùng tồi tệ, đám người Miêu Thành Trạch đã phân biệt đối xử giữa Phương Minh Viễn và Lê Minh, có thể nói là đã thể hiện rõ ra lập trường của ông ta. Nếu như ông ta đối xử bình đẳng với tất cả mọi người thì đáng lý phải còng tay cả Lê Minh và đưa về đồn cảnh sát để thẩm vấn, lại còn linh động để ra chỗ sơ hở, lại còn chấp pháp thô bạo, vân vân và vân vân, nhưng Lê Minh không những không bị còng tay mà lại còn nhàn nhã ngồi ở đồn cảnh sát uống trà, thật không ra gì. Nếu như là người bình thường gặp những chuyện như vậy thì chỉ có thể trách mình đen đủi, ai bảo cha của Lê Minh lớn, có chỗ dựa vững chắc, thế nhưng lần này lại gặp đúng Phương Minh Viễn xem như là Lê Minh bất hạnh rồi. Y lúc này đã bị Dương Quân Nghĩa ra lệnh tạm giam đợi tiến hành điều tra thêm.
Còn vị cục trưởng Kim Hải Dương kia tuy là không thể vì thế mà cách chức ông ta nhưng trong tương lai nhất định ông ta sẽ bị điều khỏi vị trí hiện tại đến một vị trí “nhàn tản” hơn để “dưỡng già” rồi. Ông ta đã làm Dương Quân Nghĩa mất mặt trước Phương Minh Viễn, chỉ cần Dương Quân Nghĩa còn ở Tần Tây thì ông ta đừng mong có ngày ngóc đầu lên được!
Dương Quân Nghĩa vô cùng tức tối nhưng thực ra trong lòng lại có chút mừng thầm. Tuy nói rằng ở Tần Tây này ông ta là lãnh đạo cao nhất trong nghành cảnh sát, xảy ra một vụ bê bối lớn như vậy tất nhiên ông ta cũng bị ảnh hưởng, nhưng người bị ảnh hưởng nhiều hơn lại chính là những nhân vật chóp bu của cảnh sát thành phố Phụng Nguyên mà trực tiếp ở đây là Kim Hải Dương cục trưởng cục cảnh sát sân bay Phụng Nguyên. Là một thành phố tỉnh lỵ của tỉnh Tần Tây, cục cảnh sát Phụng Nguyên tất nhiên là đơn vị dưới quyền cao nhất của sở cảnh sát Tần Tây cũng là đơn vị chủ chốt nhất, Dương Quân Nghĩa tuy rằng đã nhậm chức giám đốc sở cảnh sát được ba bốn năm nhưng ông ta vẫn chưa phải là người độc tài trong hệ thống nghành cảnh sát. Những người có thể cạnh tranh với ông ta còn không ít, mà trong đó cục trưởng cục cảnh sát Phụng Nguyên Tôn Nhất Phàm chính là “cái gai” lớn nhất.
Lãnh đạo tỉnh sau khi nghe bọn họ báo cáo thì đã ra một chỉ thị rõ ràng, đối với loại hành vi biết luật mà vẫn phạm luật lại còn phạm một cách vô cùng nghiêm trọng như những cảnh sát trực thuộc phân cục cảnh sát sân bay thì cần phải nghiêm trị, không được dung túng! Những nhân viên có liên quan đến vụ án đều phải làm rõ trách nhiệm trong chuyện này, những người đứng đầu càng phải làm thật nghiêm để có được một giải thích rõ ràng nhất với nhân dân cũng như người bị hại. Còn những gì xảy ra ở sân bay thì còn phải điều tra tìm thêm chứng cứ để vụ án được hoàn toàn sáng tỏ! Làm cho hai bên đương sự không thể có điều gì bất mãn.
Như vậy tất nhiên cục cảnh sát Phung Nguyên phải đứng mũi chịu sào rồi. Có thể mượn cơ hội lần này để mỉa mai Tôn Nhất Phàm làm Dương Quân Nghĩa đang trong lúc tức giận cũng gọi là có chút an ủi.
Và cũng trong lúc này Lê Cương vừa tức giận vừa sốt ruột như có lửa đốt tìm đến nhà viện phó viện kiểm sát Phụng Nguyên Võ Minh Vệ. Võ Minh Vệ chính là người em của người vợ đã qua đời của ông ta và cũng chính là cậu của Lê Minh.
- Lê Cương, anh nói em phải nói với anh thế nào đây! Anh dạy dỗ Lê Minh thế nào mà để nó ra đến nông nỗi ấy! Ẩu đả với cả cơ trưởng của chuyến bay, nó không coi mạng những người trên chuyến bay đó ra gì thì cũng phải nghĩ đến cái mạng của nó chứ! Một khi xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn nổi chẳng nhẽ nó cũng ở trên chuyến bay đó mà không việc gì hay sao?
Vì đã biết rõ chuyện này nên vừa nhìn thấy Lê Cương, Võ Minh Vệ đã đã tức đến nỗi không thể kềm nỗi, mặt đanh lại nói. Người anh rể này của ông ta sao lại có thể dung túng cho Lê Minh đến vậy kia chứ! Dung túng mãi rồi, cuối cùng là gây ra cái họa này đây!
Nhưng giận thì giận, người chị gái đã mất chỉ có mỗi một đứa con này, mặc dù nó ăn chơi trác táng nhưng cũng không thể giương mắt nhìn nó bị cảnh tù tội được! Huống gì cảnh trước lúc qua đời chị gái đã cầm tay ông ta dặn dò phải chăm sóc cho đưa cháu này vẫn còn hiển hiện như mới xảy ra hôm qua, ông ta làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ đây.
Việc này nói lớn thì cũng không phải là lớn, có lẽ chỉ bị tạm giam vài ngày viết một bản nhận tội và xin lỗi là có thể chấm dứt. Nhưng nếu nói nhỏ thì cũng không phải là nhỏ, làm loạn ở sân bay thì có không ít người, nhưng trên máy bay mà đánh cả cơ trưởng thì đúng là độc nhất vô nhị chỉ có Lê Minh! Nếu nói là y đã làm nguy hại đến an toàn công cộng thì không hề quá mức chút nào! Chuyện này hoàn toàn xứng đáng được vào trại giam vài năm để được hưởng sự “quan tâm đặc biệt” của quốc gia rồi.
Nhìn thấy bộ dạng mới đó mà đã tiều tụy của Lê Cương, giọng của Võ Minh Vệ chùng xuống:
- Anh rể, mấu chốt của vấn đề này nằm ở chỗ người bị hại, nếu như đối phương không truy cứu chuyện này, lấy tầm ảnh hưởng của anh ở cục hàng không dân dụng tỉnh để trấn an công ty hàng không và mấy nhân viên bị đánh thì chuyện này có thể cứu vãn được. Đúng rồi, người bị hại là ai vậy?
Lê Cương đau khổ, tất cả những ý của Võ Minh Vệ vừa rồi chẳng nhẽ ông ta lại không hiểu, chỉ cần mấy người Phương Minh Viễn không truy cứu thì ba người trong tổ bay kia căn bản là chẳng thể làm nên sóng gió gì.
- Điều này tôi cũng hiểu rất rõ. Nhưng lai lịch của người này không đơn giản, vì hắn mà đã kinh động đến cả Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc!
- Dương Quân Nghĩa? Mã Vĩnh Phúc? Giám đốc sở cảnh sát Dương Quân Nghĩa? Chánh văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh Mã Vĩnh Phúc?
Võ Minh Vệ cũng không khỏi sửng sốt. Ông ta chỉ biết rằng Lê Minh gây sự trên may bay đánh cả cơ trưởng cuối cùng bị người ta đánh lại còn bị còng tay, sau khi máy bay hạ cánh thì bị cục cảnh sát sân bay Phụng Nguyên đưa đi. Ông còn nghe nói đối phương đã bị cục cảnh sát sân bay đối xử bất công sau đó được lãnh đạo ở trên thả ra, nhưng vị lãnh đạo đó cụ thể là ai thì ông ta lại hoàn toàn không biết. Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc đều là những nhân vật có thế lực trong tỉnh, tuy không phải là mấy nhân vật đứng đầu nhưng thế lực của mỗi người cũng không phải là nhỏ. Nhất là Dương Quân Nghĩa, ông ta thật sự là “ông lớn” trong hệ thống cảnh sát của tỉnh Tần Tây, chuyện này kinh động đến cả ông ta thế thì lai lịch của đối phương quả thật không hề đơn giản!
- Đối phương có ba người, người động thủ là một người trung niên trong số đó, hai người còn lại một người đang còn là thiếu niên và còn có một cô gái nữa. Nhưng xem ra người thiếu niên kia mới là quan trọng nhất. Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc đều gọi hắn là cậu Phương! Người đàn ông trung niên kia hình như là vệ sĩ của hắn, còn cô gái kia không biết là thư ký hay bạn của hắn. Tôi đã hỏi mấy hành khách đi trên chuyến bay đó, người thiếu niên đó tên là Phương Minh Viễn.
Lê Cương tức giận nói:
- Vấn đề nằm ở chỗ thằng nhóc kia, tôi vừa biết chuyện đã lập tức đến cục cảnh sát sân bay Phụng Nguyên, đến nơi tôi đã năm lần bảy lượt xin lỗi hắn, có thể thấy rằng cả Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc đều muốn chuyện này từ lớn hóa nhỏ từ nhỏ thành không có nên mới giới thiệu tôi cho hắn. Nhưng hắn lại một mực cho rằng Tiểu Minh đã làm nguy hại đến an toàn công cộng, uy hiếp đến an toàn sinh mạng của hắn, nhất định phải xử nghiêm, còn nói cái gì mà quyết không tha thứ! Hắn đã nói đến mức đó Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc còn biết nói thế nào nữa! Mẹ nó, ngần ấy năm tôi chưa bao giờ bị mất mặt thế này, phải ăn nói khép nép với cả một thằng nhãi ranh!
Cứ tưởng tượng đến cảnh hồi chiều ở cục cảnh sát Lê Cương lại hận Phương Minh Viễn đến mức không lời nào có thể tả xiết. Ông ta đường đường là cục phó cục hàng không dân dụng đã hơn năm mươi tuổi, ở trước mặt lãnh đạo của cục hàng không cũng có chút thể diện, chưa bao giờ phải ăn nói khép nép cầu cạnh ai. Những năm trước đây không nói làm gì, đến cả chục năm trở lại đây cũng chưa phải như thế bao giờ. Thế mà trước mặt Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc, một kẻ mọc chưa đủ lông như hắn mà lại dám nói cái gì mà nhất định không tha thứ. Nếu như không phải có Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc đang ở đó thì ông ta đã cho hắn một trận để hắn hiểu thế nào kính lão, thế nào là lãnh đạo!
Đúng là chó má, ông ta đến cầu xin hắn là đã nể mặt hắn lắm rồi! Hắn lại còn không biết điều!
- Cậu Phương? Phương Minh Viễn?
Võ Minh Vệ lẩm bẩm, đây chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường, có thể được Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc gọi như vậy nếu không phải là con cái của một vị lãnh đạo nào đó thì là…
- Em nhớ ra rồi!
Võ Minh Vệ vỗ đùi trầm giọng nói.
- Cậu nhớ ra cái gì?
Lê Cương vội vàng hỏi.
- Tiểu Minh lần này đúng là chuốc lấy họa rồi! Cái tên Phương Minh Viễn đó là người mà rất được lãnh đạo tỉnh ưu ái!
Lông mày của Võ Minh Vệ đã gần như là bị nổi mụn luôn rồi.
- Hả?
Lê Cương khó tin há hốc miệng. Tuy từ thái độ của Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc ông ta cũng biết Phương Minh Viễn không phải là hạng tầm thường nhưng nghe cách nói của Võ Minh Vệ vẫn làm cho ông ta bị kích động không nhỏ.
- Anh đấy, ngoài việc quan tâm đến đồ cổ và dung túng cho Tiểu Minh thì anh còn quan tâm đến cái gì nữa không?
Võ Minh Vệ tức giận nói:
- Anh không biết đến Phương Minh Viễn, thế thì chắc anh cũng không biết đến siêu thị Carrefour đâu nhỉ?
- Biết, cái này thì tôi biết.
Lê Cương tuy là cục phó cục hàng không, trong nhà có người giúp việc lo toan mọi việc nhưng thình thoảng ông ta vẫn đi siêu thị mua đồ. Siêu thị Carrefour là một chuỗi siêu thị lớn nhất trong địa phận tỉnh Tần Tây làm sao ông ta có thể không biết được chứ! Huống hồ gì trên chốn quan trường ai chẳng biết nhà họ Phương và nhà họ Quách của tập đoàn vận tải Quách thị có quan hệ rất mật thiết, chính vì lúc ấy trong nhà họ Phương đã có người cứu được tiểu công chúa nhà họ Quách trong lúc về thăm lại tỉnh Tần Tây nên sau này đã phất lên rất nhanh và bây giờ đã trở thành một doanh nghiệp tư nhân có tiếng ở Tần Tây này.
- Người sở hữu siêu thị Carrefour là ai anh có biết không?
Võ Minh Vệ hỏi tiếp.
- Tất nhiên là Phương…
Lê Cương nói đến giữa chừng thì đã ý thức được điều gì đó nên trợn tròn mắt, không thể tin được nói:
- Cái tên Phương Minh Viễn kia là người nhà họ Phương?
- Lại là cháu đích tôn nữa đấy! Và cũng là người đã lập ra siêu thị Carrefour!
Võ Minh Vệ trầm giọng nói. Dù đã biết Phương Minh Viễn là ai nhưng ông ta vẫn cảm thấy vài phần kinh ngạc. Lúc đầu khi nghe được tin này thực lòng Võ Minh Vệ cũng có lo lắng nhưng cũng chưa đến mức hoảng hốt. Theo ông ta hành vi của Lê Minh là cực kỳ quá đáng có thể nói nếu định tội là làm nguy hại đến an toàn công cộng cũng không có gì là quá đáng, nhưng chuyện này không phải là không thể giải quyết. Có Lê Cương ra mặt trấn an công ty hàng không để tạo áp lực với tổ nhân viên đội bay kia đem việc này lấp liếm đi một chút, còn ông ta thì sẽ nói dối với các phương tiện truyền thông một chút để bọn họ không chú ý đến hoặc là chỉ nói sơ sơ về việc này và lại dùng ảnh hưởng để của cảnh sát để trấn an người bị hại thì cùng lắm cũng chỉ bị tạm giam vài ngày là có thể kết thúc việc này.
Như vậy coi như là để Lê Minh nếm một chút cay đắng để giáo dục y, tránh sau này để y coi trời bằng vung, nếu vậy xét từ một góc độ nào đó đây cũng là một chuyện tốt. Lê Cương thật sự là quá nuông chiều con, cứ như vậy có trời mới biết y còn gây thêm tai họa gì nữa không! Võ Minh Vệ đã từng nghe nói lần trước Lê Minh vô cớ gây sự trên máy bay nhưng cuối cùng y lại bình yên vô sự còn bị hại là một cô tiếp viên thì lại bị đuổi việc. Loại sự việc như thế này không may gặp phải một lần thì thôi nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại thì đúng như cổ nhân có câu, đi đêm lắm có ngày gặp ma, không phải lần nào Lê Cương cũng có thể bảo vệ được y.
Nhưng giờ lại cuốn cả Phương Minh Viễn vào chuyện này thì khó giải quyết rồi. Phương Minh Viễn không chỉ là cháu đích tôn của gia tộc mới nổi họ Phương mà lại còn là người sở hữu siêu thị Carrefour, lại còn là người trực tiếp liên hệ với nhà họ Quách ở Hong Kong, có thể nói hắn chính là linh hồn của nhà họ Phương và cũng là một phú thương có tài sản lên tới hàng trăm triệu. Một nhân vật như vậy mà lại bị uy hiếp an toàn, sau đó lại còn bị đối xử bất công ở cục cảnh sát thì cục tức quả thật là đáng sợ, cái đó không thể chỉ cần một vài lời nói trấn an hay một chút lợi nhuận nho nhỏ mà có thể mua được.
Rắc rối hơn nữa là cái tên Phương Minh Viễn này lại là một cái tên rất có giá trị đối với các lãnh đạo của tỉnh Tần Tây. Không chỉ vì năm ngoái nhờ hắn mà tỉnh Tần Tây đã tránh được những ảnh hưởng của phong trào tranh mua làm Tần Tây trong trường hợp nguy cấp vẫn có thể giữ được “cái khố” cuối cùng, không nói đến quan hệ giữa hắn với nhà họ Phương, không nói đến việc hợp tác của hắn với nhà họ Quách đã thúc đẩy nền kinh tế của vùng Ly Sơn phát triển, mà chỉ dựa vào việc mở siêu thị Carrefour đã giải quyết được vấn đề việc làm cho vô số người thân của các liệt sĩ trong nghành cảnh sát cũng như quân đội thì lãnh đạo tỉnh cũng đã không để cho người ta bị phải chịu oan uổng rồi, điều này đã giúp chính quyền các địa phương trong tỉnh giải quyết được một vấn đề khó. Nếu vì chuyện lần này mà làm mất lòng nhà họ Phương thì hậu quả sẽ…
Võ Minh Vệ thở dài, đừng nói là ông ta và Lê Cương cũng chỉ là cán bộ cấp trung mà có đến các lãnh đạo cấp bộ trong tỉnh kia nếu gặp phải chuyện này e rằng cũng khó giải quyết.
- Minh Vệ, chuyện này phải làm sao đây? Cậu không thể thấy chết mà không cứu! Dù sao cậu cũng là cậu của nó!
Lê Cương luống cuống chân tay. Ông ta hiểu rằng đứa con kiêu ngạo bừa bãi không những đánh người dân bình thường mà còn dám đánh cả con của bí thư tỉnh ủy thì không thể nào so sánh được! Phương Minh Viễn là hậu duệ trực tiếp của nhà họ Phương lại là người sở hữu siêu thị Carrefour thân phận này thật sự không phải tầm thường!
Võ Minh Vệ điên tiết quát lên:
- Bây giờ thì biết sợ rồi sao? Lúc đầu anh đã làm những gì! Lúc trước khi nó gây chuyện thị phi em chẳng phải đã cảnh báo anh trước hậu quả rồi đó sao! Em chỉ là một viện phó viện kiểm sát cấp thành phố không phải là bí thư tỉnh ủy. Một chuyện lớn như vậy em có muốn nhúng tay vào cũng có thể làm được sao?
Lê Cương đứng dậy quỳ mọp xuống dưới chân Võ Minh Vệ nói:
- Minh Vệ, nhà họ Lê chỉ có mình Lê Minh là độc đinh, chị cậu trước khi chết còn không yên tâm về nó, cậu là cậu của nó cậu nhất định phải giúp nó!
Võ Vệ Minh không thể ngờ rằng Lê Cương lại hành động như vậy, vội vàng giơ tay đỡ ông ta dậy, nhưng nói kiểu gì Lê Cương cũng không chịu đứng dậy. Sau một hồi cố gắng Võ Minh Vệ mới nói:
- Anh rể, một chuyện lớn như vậy, nếu em có nghĩ thì cũng không thể lập tức nghĩ ra được một cách khả thi nhất được, anh phải cho em thời gian suy nghĩ chứ. Anh cứ quỳ thế này thì làm sao em nghĩ được cái gì!
Lê Cương nghe thấy vậy mới đứng dậy ngồi sang bên cạnh. Võ Minh Vệ ngồi trên ghế sô pha tối sầm mặt hút hết điếu này đến điếu khác, chẳng mấy chốc trong phòng đã ngập khói thuốc lá. Lê Cương bất an nhìn ông ta đợi kết quả.
Đúng vào lúc Lê Cương mất hết hy vọng thì Võ Minh Vệ mới cất giọng khàn khàn nói:
- Anh rể, chuyện đã đến nước này nếu muốn tiểu Minh bình an vô sự mà thoát khỏi chuyện này là điều không thể rồi. Theo luật, dám dùng vũ lực với người đang điều hành bay gây nguy hiểm cho chuyến bay dù chưa tạo ra hậu quả nghiêm trọng thì vẫn có thể bị phạt tù từ năm năm trở xuống, nếu gây ra hậu quả nghiêm trọng thì có thể bị phạt tù nhiều hơn năm năm. Như hành vi của tiểu Minh có thể nói là gây nguy hiểm cho chuyến bay nhưng do được mọi người ngăn chặn kịp thời nên không gây ra hậu quả nghiêm trọng, có thể sẽ bị phạt tù năm năm hoặc ngắn hơn. Nếu chỉ có vậy thì em cũng có thể nghĩ cách để giảm xuống còn ba năm sau đó hoãn thời gian chấp hành. Như vậy tuy rằng tiểu Minh bị pháp luật trừng trị, bị hạn chế tự do nhưng vẫn có thể tránh được kiếp tù tội.
Lê Cương nghe vậy cũng cảm thấy vui vui, ông ta lúc này không hy vọng con trai mình có thể hoàn toàn bình an vô sự mà thoát thân nữa rồi. Dù là bị hạn chế tự do cũng được, chỉ cần không phải ngồi tù thì với số tài sản hiện tại của gia đình cũng đủ cho y tiêu xài cả đời.
- Nhưng, chuyện này cần hai điều kiện, thứ nhất phải chứng minh được rằng những hành vi của phân cục cảnh sát sân bay không phải là do nó chỉ đạo, thứ hai nhất định phải có những nhân viên trong đội bay lúc ấy chứng thực rằng dù không có người ngăn cản thì hành vi của tiểu Minh cũng sẽ không gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nếu như vậy nhà họ Phương có muốn làm khó tiểu Minh thì thẩm phán cũng không thể phán quyết hơn năm năm được. Tất nhiên nếu có thể đạt được mức ba năm thì có thể nghĩ cách hoãn thi hành án.
Võ Minh Vệ là viện phó viện kiểm sát đối với những chuyện này tất nhiên ông ta biết rất rõ.
Lê Cương lập tức đứng dậy nói:
- Minh Vệ, chuyện này không nên chậm trễ, tôi sẽ lập tức đi liên hệ với công ty hàng không để giải quyết vấn đề tổ bay. Nhưng còn về việc bên cục cảnh sát sân bay, với năng lực của tôi thì e rằng…
Ông ta tuy là rất quen thân với lãnh đạo của phân cục cảnh sát sân bay Phụng Nguyên, nhưng chuyện này lại có cả sự xuất hiện của Dương Quân Nghĩa nên e là đến cả một cục trưởng như Kim Hải Dương cũng chẳng giúp được gì.
Võ Minh Vệ trầm ngâm một lát rồi nói:
- Anh cứ tận tâm làm đi, em sẽ tìm quan hệ xem có thể liên hệ với mấy nhân viên cảnh sát có liên quan tới vụ này để họ lôi Tiểu Minh ra khỏi chuyện này hay không, nếu được như vậy thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn!