Mục lục
Trùm Tài Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thị trấn Hành Dương tuy không lớn, nhưng tìm mấy người hiểu tiếng Hàn trong cả thị trấn lại không phải chuyện gì khó. Hơn nữa, Phương Bân trước khi xuất hiện trong Phòng tiệc thì đã lệnh cho thuộc hạ đi tìm, cho nên những người phiên dịch này đến rất nhanh, tổng cộng là năm người phiên dịch, tuối tác ở giữa hơn 30 đến hơn 50, được cùng lúc mời đến trung tâm của phòng tiệc.

Dưới sự điểm chỉ của Park Gyeong Won trên tờ giấy trắng, Mã Ngọc Tài mới chú ý đến, không biết khi nào, xung quanh phòng tiệc đã đặt mấy chiếc camera, toàn bộ đều nhắm vào trung tâm của phòng tiệc.

-Phương tổng, đây là ý gì?

Mã Ngọc Tài có chút khó hiểu, cũng hỏi có chút bất mãn.

-Lưu chứng cứ, để tránh về sau mọi người cãi cọ!

Phương Bân chẳng hề để ý nói. Chỉ là ai cũng không chú ý đến, trong thời khắc này ánh mắt Phương Bân lại đặt trên người Phương Minh Viễn ở bên cạnh.

Phương Bân cũng không rõ, vì sao Phương Minh Viễn vừa nghe được tin tức truyền đến, thì lập tức kết luận, cô gái gọi là Kim Hân Hân gì đó không phải đang nói dối, mấy người Hàn Quốc này, khẳng định là đã nói những lời cực kỳ quá đáng. Hơn nữa dường như là lập tức thì quyết định phải cho mấy người Park Gyeong Won nếm thử mùi. Tuy nhiên không rõ ràng là không rõ ràng, điều này cũng không hề ảnh hưởng đến mức độ Phương Bân chấp hành ý kiến của Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn chú ý đến ánh mắt của chú, trong lòng cười khổ một cách bất đắc dĩ, hắn biết, chú chắc chắn là rất tò mò, bản thân vì sao sẽ xác định lời nói một cách chính xác bên Park Gyeong Won. Người chưa từng trải qua thế kỉ trước của Phương Minh Viễn, sẽ không hiểu, điều đáng xấu hổ của người Hàn Quốc trong lịch sử hư cấu và xác định tổ tiên đã từng gây tức giận cho bao nhiêu người Hoa Hạ, cuối cũng, thì ngay cả người Nhật Bản đồng minh của bọn họ đều không chịu nổi sự xấu hổ của những người Hàn Quốc.

Khổng Tử là người Hàn Quốc, Lý Bạch là người Hàn Quốc, Tây Thi là người Hàn Quốc, Tôn Trung Sơn là người Hàn Quốc, tổ tiên của người Nhật Bản là người Hàn Quốc, ngay cả tổ tiên Sakyamani của phật giáo cũng mang quốc tịch Hàn Quốc!

Mà bản đồ lịch sử trong sách giáo khoa của Hàn Quốc, càng bao quát Đông Bắc Hoa Bắc Tây Bắc Hoa Hạ ngày nay, còn bao gồm ngoại Mông Cổ và Siberia, mà triều Đường huy hoàng trong lịch sử Hoa Hạ thì bị đẩy tới phía Nam sông Trường Giang, ngay cả trung tâm của Triều Đường, Trường An và Lạc Dương cũng là trong lãnh thổ của Hàn Quốc.

-Người Nhật Bản cho rằng mình là tốt nhất, người Hàn Quốc cho rằng tốt nhất là chính mình!

Câu này có thể nói là đã nói ra tiếng lòng của mọi người một cách sâu sắc.

Cho nên, thư kí của Phương Bân chỉ nói đại khái, Phương Minh Viễn thì đã có thể khẳng định. Cô gái tên là Kim Hân Hân đó tuyệt đối không phải không có căn cứ! giả vờ trước mặt mình, Phương Minh Viễn tất nhiên sẽ không khách sáo nữa!

-Bộp, bộp, bộp

Phương Bân ở bên cạnh vỗ tay ba tiếng, trong phòng tiệc dần dần yên lặng lại.

-Ông Park, quý phu nhân và bạn của bà ta rốt cuộc có từng nói những lời quá đáng này không, chúng tôi không biết.

Mà quý phu nhân và bạn của bà ta có đang bàn luận chương trình TV của quý quốc không, chúng tôi cũng là không biết như vậy. Nhưng chúng tôi ít nhất có thể biết, người nữ đồng bào của chúng tôi bị đánh, rốt cuộc có phải là nói trắng thành đen không! cho nên hôm nay tôi đã mời đến mấy vị thông dịch tiếng Hàn, để bọn họ xác nhận cho chúng ta một chút, nữ đồng bào của chúng ta rốt cuộc có hiểu tiếng Hàn không!

Mấy người Park Gyeong Won lập tức biến đổi sắc mặt, Kim Hân Hân rốt cuộc có hiểu tiếng Hàn hay không, trong những người ở đây không có ai rõ hơn bốn người bọn họ! chiêu này của Phương Bân có thể nói là giải quyết tận gốc, tuy nói chứng cứ lúc đó đều đã không thể nào khảo cứu, nhưng anh ta đưa ra chiêu như vậy, nếu xác nhận Kim Hân Hân quả thực hiểu tiếng Hàn, vậy thì bọn họ sẽ rơi vào bị động.

Thư kí của Phương Bân lúc này cầm ra mấy quyển sách đi xuống, Phương Minh Viễn nhận quyển sách từ trong tay cô ta đặt lên bàn trước mặt Park Gyeong Won.

-Ông Park, đây là Thông giám tự trị của nước tôi, tổng cộng có bốn quyển, bốn người các anh có thể tùy ý lấy ra từ giữa bốn đoạn văn, sau đó dùng tiếng Hàn đọc một lần, xem thử nữ đồng bào của chúng tôi có thể nghe hiểu, nếu nói cô ta nghe không hiểu, vậy thì cũng coi như đã gián tiếp chứng minh những lời nói bên cô ta là vu khống đối với quý phu nhân và bạn của bà.

-Trong cuộc nói chuyện đã có người mang micro đặt trước mặt Park Gyeong Won.

Chính vào lúc này, phòng tiệc đột nhiên lại là một trận ồn, hóa ra Cameron và Gaul dưới sự thác tùng của Lâm Dung đi từ trong phòng tiệc ra, tin rằng nếu không phải những người khách này đều sớm tiếp nhận thông báo, trong phòng tiệc, không có được sự cho phép trước, không được chụp ảnh, e rằng trong phòng tiệc lúc đó đã đều là đèn flash phát sáng.

Cameron và Gaul không ngừng bắt tay thăm hỏi mọi người hai bên, mọi người đều chen chúc lại đây, vội vã bắt tay hai nhân vật nổi tiếng thế giới của nghành điện ảnh, nếu không phải nhân viên bảo vệ bên cạnh chặn đám người hung dữ, hai người sớm đã bị dìm trong đám đông rồi. Tuy nói có vệ sĩ mở đường, hai người Cameron và Gaul cũng thực sự đã tiêu tốn sức lực khi muốn đến trung tâm của phòng tiệc.

Phương Bân đứng dậy, giới thiệu với Cameron hai người Mã Ngọc Tài và Park Gyeong Won một cách khách sáo.

Sắc mặt Park Gyeong Won tuy bình tĩnh, trong lòng lại thực sự kích động. Nói thật, mặc dù nói y là Chủ tịch của công ty hàng không toàn cầu Hàn Quốc, một trong mười công ty hàng không lớn trên thế giới, trong ngành hàng không thế giới, cũng coi như là nhân vật số một. Nhưng y lại không có nền tảng vững chắc, có thể gặp mặt Cameron và Gaul, Hoa Hạ có câu, khác nghề như cách núi, nhân vật đứng đầu một nghề, đặt vào một nghề khác, có lẽ chính là nhân vật nhỏ bình thường. Giống như Cameron và Gaul vậy, đã trở thành một nhóm người đi đầu nhất của ngành điện ảnh, nhân vật lớn thế nào chưa từng gặp qua, bản thân là Chủ tịch, trong mắt đối phương, e rằng cũng xem như không đáng gì, y vội vàng đến thị trấn Hành Dương, kỳ thực cũng chỉ là đánh cược vận may của chính mình mà thôi!

Bây giờ ngồi đối diện với Cameron và Gaul, muốn được về sau mối quan hệ này có thế mang lại những điều có lợi, còn có tự mình thăng cấp trong tập đoàn, tay của Park Gyeong Won có chút hơi run.

-Chủ tịch Gaul, đạo diễn Cameron, có thể kết bạn với hai vị ở Hoa Hạ thực là sự niềm vinh hạnh của Park Gyeong Won.

Park Gyeong Won quả nhiên không hổ là người có máu mặt của một trong mười công ty hàng không lớn trên thế giới, những lời khen ngợi này ở cửa miệng, hơn nữa là một tràng, đã nói vẻn vẹn 5, 6 phút, không ngờ cũng vẫn như cũ, nghe đến nổi hai người Phương Bân và Phương Minh Viễn sửng sốt.

Tuy nhiên, hai người âm thầm bĩu môi, tiếng anh của người này nói cũng rất bình thường thôi, đem theo khẩu âm nặng nghe đến nổi người ta không thể không chăm chú hết sức, nếu không sẽ nghe không hiểu.

-Jame, bà Gaul, mời hai vị ngồi chờ ở đây một lát.

Phương Bân đứng dậy, gọi theo mấy người Mã Hữu Lập nhất tề đi đến phòng riêng của phòng tiệc. Mã Ngọc Tài đã thở phào một cái, vội vàng nháy mắt cho mấy người Park Gyeong Won, cũng theo qua, bốn người Park Gyeong Won tất nhiên cũng bước nhanh theo qua.

-Đánh người là việc không đúng của chúng tôi, Phương tổng, chúng tôi đồng ý chịu nhận lỗi với cô ta, và bồi thường cho các cô, tất cả chi phí cần thiết cho chữa trị chúng tôi đều đảm nhận.

Vừa bước vào phòng riêng, Park Gyeong Won lập tức mở miệng nói. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đến mức thế này, Park Gyeong Won cũng chỉ có thể cúi cái đầu luôn ngẩng cao của y thấp xuống mà thôi. Tuy nói, chịu nhận lỗi trước mặt mọi người rất mất mặt, nhưng so với thất bại thảm hại cuối cùng, thì không thể không nhận tội.

-Gyeong Won!

Giọng nói the thé của Lý Trí Lợi gọi nói. Cô ta nói gì cũng thật không ngờ, một người luôn luôn cao ngạo, coi thường người Hoa Hạ như Park Gyeong Won, không ngờ sẽ ở trước công chúng công khai chịu lỗi với người Hoa Hạ, còn chủ động đưa ra chuyện chịu trách nhiềm bồi thường tiền thuốc thang. Há chẳng phải tự mình đã thừa nhận sự lên án của người phụ nữ bên đối phương?

-Ai cần tiền bẩn thỉu của các anh.

Kim Hân Hân vẫn đứng ở sau lưng Mã Hữu Lập lớn tiếng nói.

-Cần, vì sao không cần? Đây là cái cô đáng được nhận, lại không phải bọn họ bố thí!

Phương Bân xoay đầu lại cười nhạt nói với mấy người Park Gyeong Won.

-Ông Park, thành ý của ông chỉ những như vậy thôi sao?

-Họ Phương, anh đừng quá đáng quá!

Tâm tính của Lý Hổ Đông không kiềm chế được sự phẫn nộ của anh ta, nói một cách lạnh lùng.

-Anh rể, chúng ta gọi điện thoại cho lãnh sự quán thành phố Thượng Hải, lãnh sự Lý tuyệt đối sẽ không mặc kệ đứng nhìn! Chúng ta phải đề xuất kháng nghị nghiêm khắc với Bộ ngoại giao Hoa Hạ!

- Gyeong Won, bọn họ ép người quá đáng!

Lý Trí Lợi cũng nói với giọng the thé. Sự hứa hẹn của Park Gyeong Won đã chạm đến đáy lòng của cô ta, nếu nói Phương Bân vẫn không hài lòng….

-Anh Park!

Thôi Ngọc Linh cũng nói mất thanh.

-Bộp bộp bộp!

Park Gyeong Won không nói được một lời xoay tay tát cho Lý Hổ Đông ba cái bạt tai nhớ đời, khiến ba người đều sợ ngây người. Mấy người khác trong phòng riêng cũng là vẻ mặt khiếp sợ, ngay cả mấy người Mã Hữu Lập đầy phẫn nộ, cũng là nghẹn họng nhìn trăn trối.

-Ba người các người, câm miệng hết cho tôi!

Câu này là Park Gyeong Won phát ra.

-Phương tổng vẫn còn yêu cầu gì, mời nói ra một thể.

Mặt của Park Gyeong Won trầm lặng như có tai họa.

Phương Bân lắc đầu một cách mãn nguyện, cười lạnh nói:

-Nước tôi có câu, kẻ thức thời mới là đấng hào kiệt. Xem ra bạn của ông park, đến giờ vẫn chưa thấy rõ tình thế!

park Gyeong Won cắn răng chịu đựng, sau một lúc sau mới nói:

-Phương tổng, hi vọng ông có thể nhìn thấy tình bạn tốt đẹp giữa hai nước với ông Mã, không cần làm lớn chuyện!

park Gyeong Won coi như hiểu rõ, trụ sở của Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ ở hongkong, lại là công ty mới nổi lên có tiếng trên thê giới. Tuy nói hongkong sau năm 97, thuộc về Hoa Hạ, nhưng hiện tại đang tiếp tục là thuộc địa của nước Anh, chính phủ nước Anh tuyệt đối sẽ không vì người Hàn Quốc mà chèn ép bọn họ. Mà Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ chỉ cần không phạm pháp. Chính phủ Hoa Hạ tự nhiên cũng không có khả năng vì mấy người mình mà trở mặt với bọn họ, nhất là về việc này, rõ ràng bên Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ chiếm được lí lẽ, lại có Cameron và Gaul đứng bên trợ giúp cho bọn họ, lãnh sự nước nhà bao che khuyết điểm, cũng không thể trợn tròn mắt nói dối chứ? y có thể tạo áp lực với chính phủ Hoa Hạ, nhưng y có năng lực quản thúc người Mỹ sao?Cho dù cuối cùng ép đến nỗi Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ và chính phủ Hoa Hạ phải nhượng bộ, nếu Cameron và Gaul lại đem sự việc nói ở nước Mỹ thì làm thế cũng đâu có tác dụng gì?

Cho nên, nếu muốn sự việc không chế trong phạm vi nhất định, thì nhất định phải cúi đầu dưới Phương Bân! Cứng rắn? cứng rắn cũng cần mềm dẻo!

Cứng rắn không có sự mềm dẻo, vậy chỉ sẽ khiến cho đối phương càng thêm tức giận, mà hậu quả cũng ngày càng không thể tưởng tưởng nổi!

Phương Bân đảo mắt nhìn anh ta một cách lạnh lùng nói:

-Ông park, nếu nói không phải nể mặt của Mã Ngọc Tài, cơ bản sẽ không có cuộc giao lưu lần này, quý phu nhân và bạn của bà đang trắng trợn phân biệt đối xử trong bữa tiệc của khách sạn Cẩm Hồ, sau khi bị người ta vạch trần thì ngang nhiên động tay đánh người, suy nghĩ đến cảm nhận của Phương Bân tôi không? Nể mặt Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ không? Nể mặt Cameron và bà Gaul không? Một bữa tiệc chu đáo, bị các anh quấy rối thành như vậy, trong bữa tiệc có nhiều giới truyền thông như vậy, sự việc đồn thổi ra, danh tiếng của Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ chúng tôi, đạo diễn Cameron, và bà Gaul bị hạ thấp, các anh không có trách nhiệm sao? Tình bạn hai nước? Hừ! Chúng tôi vẫn nghĩ đến tình bạn hai nước, nhưng tất cả những hành động mà quý phu nhân và bạn cuả bà đã gây nên, lại khiến tôi không thể nhìn ra chút tình bạn nào!

Hiện giờ Phương Bân cũng là nhân viên quản lý cốt lõi của công ty nổi tiếng thế giới, sắc mặt này trầm xuống, cũng rất uy nghiêm. Những lời này nói đến nổi Park Gyeong Won toát mồ hôi đầy mặt, Lý Hổ Đông cắn răng chịu đựng, không dám nói nửa chữ.

Phương Bân thò ra ba ngón tay..

Trời tối, nhưng đứng trên sân thượng của tòa nhà cao cấp nhất của Khách sạn Cẩm Hồ, vẫn có thể nhìn thấy rõ, đường phố thị trấn Hành Dương sáng rực đèn, và những hàng xe nối đuôi nhau.

-Minh Viễn, hôm nay thực sự đã trút được một cụ tức!

Phương Bân có nháy mắt nói:

-Cháu nói, ngày mai trên các kênh truyền thông lớn của toàn quốc, sẽ đăng lên một cách nguyên vẹn toàn bộ sự việc đã xảy ra tối hôm nay không?

Phương Minh Viễn hơi lắc đầu nói:

-Theo cháu thấy, việc này e rằng không đơn giản như thế. Chính sách của chính phủ với người nước ngoài, chú lại không phải không biết.

Sự việc làm mất mặt người Hàn này, lại liên quan đến Uỷ ban quản lý nhân sự của tập đoàn tài chính Hàn Quốc, thì đăng lên, chỉ sợ cũng không thể nói tỉ mỉ mà sẽ lấy bất kì ai đấy thay thế. Tuyết dày ba thước không chỉ một ngày đông mà nên, Phương Minh Viễn không cho rằng, với tình trạng hiện tại khi Hoa Hạ mới thiệt lập quan hệ ngoại giao với Hàn Quốc không lâu, mà giới truyền thông trong cả nước lại dám dứt khoát công bố hết thảy mọi chuyện.

-Haizzz!

Phương Bân đã thở dài có chút tiếc nuối.

-Tuy nhiên cũng không sao, hôm nay trong những phóng viên ở đây, không phải có mấy người của truyền thông HongKong sao? Tin rằng ngày mai, trên báo của HongKong, nhất định sẽ có.

Phương Minh Viễn nói an ủi.

-Cháu cảm thấy, đến lúc đó tin tức nhất định sẽ truyền đến nước Hàn Quốc.

-Vậy thì còn được!

Phương Bân lúc này mới nhíu mày nói.

-Những người Hàn Quốc dối trá này, sớm phải có người trừng trị bọn họ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK