Mấy phút trước, Chánh văn phòng huyện ủy Lý Quang Lượng là người đầu tiên đến nhà máy rượu, liếc nhìn “hoa tươi” trong tay nhóm nữ công nhân. Hóa ra đều là hoa lụa chứ không phải hoa thật. Lý Quang Lượng vội vàng mở cốp xe lấy ra từng bó hoa tươi giao cho bọn Úy Trì Anh mau chóng mang đi. Nếu không phải Lý Quang Lượng có thể đảm nhiệm chức vụ Chánh văn phòng huyện ủy này, thì sao sau khi nhận được thông báo từ Uỷ ban nhân dân tỉnh, Lý Quang Lượng một mặt thông báo cho các cán bộ chủ chốt ở huyện, một mặt lập tức chuẩn bị các hình thức nghênh đón lãnh đạo, ví dụ như hoa tươi, tranh hoặc thư pháp. Lúc này đây, hắn trước tiên làm ra vẻ đang chuẩn bị này nọ, khiến người ta không thể nghi ngờ về tầm quan trọng
Đúng lúc Khích Thường Sinh đến trước cổng nhà máy rượu của huyện, trên cửa đã thấy treo tranh hoặc biểu ngữ, các vị cán bộ quần chúng tay cầm hoa tươi nhiệt tình chào đón lãnh đạo đích thân tới chỉ đạo. Xem ra có vẻ thật nhưng cũng chỉ là rập khuôn thế thôi.
Tuy nhiên, điều khiến cho bọn Úy Trì Anh cảm thấy giật mình chính là Khích Thường Sinh lại ở cửa nhà máy vào thời điểm bất ngờ, không xuống xe mà ở trong xe vươn tay ra vẫy chào quần chúng, đoàn xe lái vào phía trong. Úy Trì Anh và đám người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng không khỏi có chút lo lắng
Mặc dù nói là cấp bậc của bọn họ so với Khích Thường Sinh cũng không phải là quá nhỏ. Khích Thường Sinh làm như vậy hoàn toàn không vấn đề gì. Nhưng theo quy định từ trước tới nay, khi các lãnh đạo thị sát địa phương thường thì đều xuống xe và bắt tay quần chúng thân thiết. Thực sự mà nói, đi thẳng vào nhà máy như Khích Thường Sinh cơ bản không phải là chuyện tốt gì.
Nhưng trong lòng dù có bất an thế nào, Úy Trì Anh và đám công nhân vẫn vội vàng trở về khu ký túc xá nhà máy rượu. Lúc này Khích Thường Sinh và tùy tùng đang thị sát khu huyện ủy Đồng Thích hợp.
Bí thư Kha Mông Sơn, Chủ tịch huyện Chu Hưng Hoa, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Mã Cô Tĩnh đã đứng sẵn trước ký túc xá.
“Giám đốc Khích, nhà máy rượu của huyện chúng tôi có quy mô kinh tế đứng thứ 2, năm ngoái hiệu quả kinh Doanh và lợi nhuận đều không tệ. Lợi nhuận của toàn bộ nhà máy là trên ba trăm ngàn tệ”. Phó chủ tịch huyện Mễ Kỷ Lâm đích thân giới thiệu tình hình nhà máy rượu cho mọi người
“Sản lượng tiêu chuẩn của nhà máy là bao nhiêu? Năm ngoái sản lượng thực tế là bao nhiêu? Cả nhà máy chính thức có bao nhiêu công nhân viên?” Khích Thường Sinh thản nhiên hỏi.
Mễ Kỷ Lâm thoáng chút ngơ ngác, những việc này ông làm sao biết được, chỉ có thể nhớ được lợi nhuận năm ngoái là 300 ngàn tệ, hoặc là mỹ nữ Úy Trì Anh quản đốc xưởng rượu mà hắn đang thèm nhỏ dãi. Hơn nữa, là vì trong huyện này cũng chỉ có vài ba Doanh nghiệp nhà nước và tập thể xí nghiệp, nhưng ngoại trừ nhà may xi măng thì chỉ có nhà máy rượu của huyện là lợi nhuận kha khá thôi.
Mễ Kỷ Lâm liếc thấy Úy Trì Anh đang chạy tới, bộ ngực đầy đặn phập phồng theo bước chạy của nàng, tuy nhiên lúc này Mễ Kỷ Lâm không rảnh để thưởng thức vẻ đẹp đó, Ông vội giơ tay vẫy gọi Úy Trì Anh lại và nói: “ Giám đốc Khích, đây chính là đồng chí Quản đốc xưởng rượu kiêm Bí thư chi bộ Đảng Úy Trì Anh! Cô ấy đã làm việc ở nhà máy này bảy năm rồi. Có thể nói, đối với sự phát triển của nhà máy rượu, hiện nay không ai có thể biết rõ hơn Quản đốc Úy
Ánh mắt Khích Thường Sinh lập tức chiếu vào mặt Úy Trì Anh, Úy Trì Anh miễn cưỡng cảm thấy bất an, nghe Mễ Kỷ Lâm lặp lại một lần nữa câu nói với Khích Thường Sinh cô suy nghĩ một lát rồi nói: “ Giám đốc Khích, nhà máy rượu này bắt đầu được xây dựng từ cuối những năm 70, tháng 3 năm 1984 bắt đầu chính thức đi vào hoạt động. Năm đó, sản lượng mục tiêu là 5000 tấn rượu trắng, trên cơ sở thỏa mãn nhu cầu cho toàn bộ huyện Đồng Thích Hợp cũng như cung cấp cho thành phố Đồng Xuyên. Bởi vì hai năm trước, tốc độ phát triển kinh tế của huyện và Thị xã đã bị ảnh hưởng bởi nền kinh tế thế giới, so với tốc độ tăng trưởng của năm 97 về trước có chiều giảm xuống, do đó nhà máy rượu cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng. Năm ngoái, sản lượng thực tế đạt khoảng 2100 tấn. Hiện nay, toàn bộ nhà máy có tổng cộng 587 nhân viên chính thức.”
Úy Trì Anh rất biết ăn nói, mặc dù hiện giờ sản lượng thực tế chưa đạt được một nửa sản lượng mục tiêu, sản phẩm chỉ có thể tiêu thụ trong huyện Đồng Thích hợp, dựa vào tiểu xảo ép giá đẩy mạnh tiêu thụ mới có được thành tích như vậy. Nhưng người không biết rõ nội tình nghe thấy lại sẽ cho rằng nhà máy rượu đạt được thành tích như hiện nay, chủ yếu là do ảnh hưởng bởi nhân tố bên ngoài.
Khích Thường Sinh đứng im quan sát Úy Trì Anh vài lần, không nói không rằng quay đầu chắp tay sau lưng đi vào trong nhà máy. Cả đoàn tùy tùng vội vàng theo sau. Để lại một mình Úy Trì Anh nhất thời đang chưa kịp phản ứng xem Khích Thường Sinh làm vậy là thế nào? Có phải là đối với công việc ở nhà máy rượu có điều chi không hài lòng?”
“Quản đốc Úy sao còn đứng ngơ ngẩn ở đây? Cô không mau đi theo đi!”, Lý Quang Lượng vỗ vai nàng giục giã, lời nói có vẻ không vừa ý. “ Lãnh đạo nếu có gì cần hỏi, sẽ do ai trả lời chứ?”. Úy Trì Anh lúc này mới ý thức đến việc mình thân là Quản đốc thì phải theo sát bên lãnh đạo liền vội vàng bước nhanh vào theo.
Cùng với đoàn tùy tùng, Khích Thường Sinh chăm chú quan sát xưởng sản xuất rượu, thăm hỏi tỉ mỉ tình hình sản xuất hiện nay, nói chuyện thân thiết với các công nhân viên chức và cùng các cô chụp ảnh kỷ niệm. Mãi đến gần trưa mới rời phân xưởng sản xuất rượu để về phòng hội nghị trong Ký túc xá nhà máy rượu.
Lúc ở trong phân xưởng, nét mặt Khích Thường Sinh còn có chút tươi cười, nhưng sau khi trở về Ký túc xá thì lập tức trở nên thâm trầm, lúc vào đến phòng họp thì càng trở nên nghiêm túc hơn.
“Lãnh đạo Huyện và cán bộ chủ chốt cùng Quản đốc Úy Trì ở lại một chút, chúng ta sẽ mở một cuộc họp ngắn!” Khích Thường Sinh lạnh lùng nói khiến không ít cán bộ huyện Đồng thích hợp đang có mặt bất giác rụt cổ lại. Sau khi những người không có phận sự nhanh chóng rút ra ngoài, nét mặt Khích Thường Sinh đã giảm bớt phần băng giá!
“ Hôm nay, tôi sở dĩ đến huyện Đồng Thích Hợp mà không thông báo trước là vì muốn đích thân thực địa, nghiêm túc quan sát để hiểu rõ hơn về tình trạng thực sự của nhà máy rượu Đồng Thích Hợp, chứ không muốn nghe những lời báo cáo sáo rỗng, vô nghĩa. Nắm rõ được tình hình thực tế để từ đó có thể cung cấp cho lãnh đạo tỉnh những tài liệu chân thực và đẩy đủ.”Khích Thường Sinh trầm giọng nói: “ Hôm nay, ở nhà máy rượu tôi đã nhìn thấy những sự việc không thể tin nổi!”
“Một nhà máy sản lượng mục tiêu 5000 tấn rượu một năm mà sản lượng thực tế chưa đạt được một nửa. Sản lượng rượu trắng một năm hơn 2100 tấn, công nhân viên chính thức gần 600 người mà mỗi năm lợi nhuận thu về chỉ hơn 300 nghìn tệ! Thành tích như vậy các đồng chí không cảm thấy xấu hổ ư? Ở Phụng Nguyên, có thể tìm thấy bất kỳ một quán rượu nào, nhân viên chính thức chỉ bằng một phần mười ở đây mà lợi nhuận hàng năm của họ đều tính lên đến hàng triệu” Khích Thường Sinh tức giận đấm xuống mặt bàn nói: “ Nhà nước đầu tư biết bao nhiêu tiền của, các đồng chí chỉ đền đáp được như vậy thôi sao?
Đối với những câu hỏi của Khích Thường Sinh, Úy Trì Anh chỉ cảm thấy trong lòng mình như đang rơi vào vực sâu vậy! Đây chính là Phó giám đốc Sở thương nghiệp, tuy là Phó thị trưởng TP Đồng Xuyên cấp bậc cao hơn, nhưng sở mới là nơi nắm giữ thực quyền nên ngay cả Chủ tịch TP Đồng Xuyên cũng muốn lấy lòng. Lãnh đạo cao cấp như vậy mà nổi giận thì đừng nói nàng, ngay cả bí thư và chủ tịch Huyện Đồng Thích Hợp và đám người ngồi kia cũng chỉ giống đám học trò nhỏ đang toát mồ hôi lạnh mà run sợ.
Khích Thường Sinh sau khi gầm lên vài câu, hai tay chắp trước ngực, quét cặp mắt hung tợn lên khắp mọi người xung quanh: “
Thành tích này của các vị làm tôi thấy thất vọng! Chẳng trách, Phương gia chỉ mua nhà máy rượu này với giá 7 triệu tệ. Hơn nữa, điều kiện tiên quyết là cán bộ nhà máy đều bị loại trừ. Hừ! theo ta thấy, Phương gia trả giá 7 triệu tệ là còn có phần tình cảm!. Họ chẳng qua là coi trọng những công nhân viên chức có tay nghề cũng như thiết bị sản xuất của nhà máy! Bằng không mà nói…”
Thành thực mà nói kết quả thị sát hôm nay khiến Khích Thường Sinh rất thất vọng, Phương Gia đột nhiên ra giá muốn mua nhà máy rượu huyện Đồng Thích Hợp khiến Sở Thương Nghiệp tỉnh Tần Tây cảm thấy rất háo hức.Trong bối cảnh của tỉnh lúc này, rất nhiều Doanh nghiệp nhà nước và xí nghiệp quân sự gặp phải khó khăn. Nếu có thể có người, nhất là như Phương Gia đứng ra giúp đỡ thì đương nhiên là một chuyện tốt rồi. Hơn nữa, Phương gia thu mua những xí nghiệp này, hầu như trong một thời gian ngắn liền khôi phục việc kinh doanh, chẳng những giải quyết được vấn đề công nhân thất nghiệp, mà còn tạo ra nhiều thu nhập từ việc nộp thuế.
Chỉ có điều giá thu mua mà Phương gia đề xuất khiến không ít người của Sở Thương nghiệp cảm thấy hơi thấp, một nhà máy mới hoạt động năm 84, có lực lượng lớn công nhân lành nghề, sản lượng rượu trắng hàng năm lên đến 5000 tấn mà Phương gia chỉ trả có 7 triệu tệ khiến nhiều người cảm thấy như là Phương gia có ý chiếm lấy của cải của nhà nước
Chính vì thế mà Khích Thường Sinh được Sở Thương nghiệp cử đến Đồng Thích Hợp để khảo sát thực trạng của nhà máy rượu.
Kết quả đúng là khiến Khích Thường Sinh thất vọng. Trong nhà máy bất kỳ đâu cũng có thể thấy được từng đống nguyên vật liệu, thành phẩm chất bừa bãi, lộn xộn. Trong phân xưởng sản xuất, bất kể là đồng phục của công nhân hay vệ sinh trong xưởng đều để lại ấn tượng tiêu cực cho Khích Thường Sinh. Quan trọng hơn là ông phát hiện công nhân nhà máy tinh thần diện mạo bê tha, số chơi bời lêu lổng trong nhà máy cũng không ít. Hơn nữa, một nhà máy lớn như vậy mà mỗi năm lợi nhuận thuần không ngờ chỉ được hơn ba trăm nghìn tệ. Đấy là báo cáo vậy thôi chứ bất kỳ lúc nào cũng có thể trở thành một xí nghiệp thua lỗ.
Hơn nữa, là một người công tác lâu năm trong ngành thương nghiệp, Khích Thường Sinh đối với các tiểu xảo của các Doanh nghiệp nhà nước đều hiểu rất rõ. Hôm nay đây ông chỉ là đến mà không báo trước, mới thị sát qua mà đã phát hiện nhiều vấn đề như vậy, nếu lưu tâm hơn, nghiêm túc tiến hành kiểm tra nhà máy rượu thì chắc chắn còn bộc lộ ra nhiều vấn đề khiến người ta thực sự kinh ngạc
Cho nên ông rất phẫn nộ!!!