Khoác trên mình chiếc áo nhung ấm áp, Vu Nhị đang mang hành lý trên vai ngơ ngơ ngác ngác đứng ở phòng đợi máy bay chờ một người đồng nghiệp đi vệ sinh quay lại. Cô vừa cùng với đồng nghiệp đi phỏng vấn trong thành phố trở về, lần này mặc dù chỉ ở trong nội thành nhưng cũng thu được nhiều kết quả. Mặc dù vẫn là cô bằng da bằng thịt nhưng tư tưởng tình cảm đã có nhiều thay đổi, từ khi có tình yêu thầm kín với Tô Ái Quân soi đường, thêm vào đó là bài phỏng vấn lần trước của cô đã được cấp trên đánh giá cao, đến nay cô ấy cũng đã trở thành một trong những phóng viên có tên tuổi của tờ Tần Tây Nhật Báo. Nếu không, hãng của cô làm sao có thể cử cô tham gia cuộc họp trung ương tổ chức trong thành phố được.
-Lẽ nào con bé này rơi xuống bồn cầu rồi?
Vu Nhị vừa ngoái cổ quan sát vừa khấn lẩm bẩm một cách bực bội.
-Vu Nhị, cô lại đây xem mà xem.
Cô cùng trở về với người quay phim của hãng, Mạnh Xuân Giang, khuôn mặt anh ta đột nhiên đổi khác, gọi vội Vu Nhi.
- Anh Mạnh, có chuyện gì vậy, ở đó lạnh lắm.
Vu Nhị vừa đi vừa lẩm bẩm bước đến gần, hướng tầm mắt theo anh ấy, chỉ nhìn thấy phía trước cách đó không xa có bảy tám cảnh sát khuôn mặt trầm tĩnh đứng trước một lối ra khác của sân bay.
Những cảnh sát này mặt mũi nghiêm nghị đứng đó làm gì vậy, hình như họ đang đợi ai đó?
- Lẽ nào máy bay đã xảy ra sự cố gì?
Vu Nhi cảm thấy hơi kỳ lạ, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác chẳng lành.
Những việc như thế này, trước đây cũng đã từng xảy ra, nào là có người say rượu rồi gây sự trên máy bay, thậm chí là có tiếng hét toáng lên “trên máy bay có bom” của một hành khách nào đó, cũng có những đại biểu quốc hội không chịu xuất trình vé để kiểm tra còn ẩu đã, rồi còn có chuyện có nhóm người kéo nhau xông lên máy bay để đánh “hội đồng” các nhân viên tổ bay…
- Anh Mạnh, xem ra anh em mình có tin tức để viết rồi đây, anh hãy nhanh chuẩn bị máy sẵn sàng đi.
Vu Nhị bỗng nhiên cảm thấy trong lòng phấn chấn. Những sự kiện như thế này chỉ nhờ vào may mắn mới có được, không ngờ mình vừa về đến Phụng Nguyên đã có tin để viết rồi.
Mạnh Xuân Giang đưa tay ra ngăn Vu Nhị lại, con bé này đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc nào cũng dốc hết tâm lực vào công việc, đã bảo là như thế có lúc sẽ quá nóng nảy, bồng bột, cứ thấy nơi nào có tin tức là mắt cứ sáng ra, không để ý những gì xung quanh nữa. Mặc dù nghề nhà báo được mệnh danh là hoàng hậu không vương miện, nghe ra cũng cảm thấy rất cao quý, nhưng ở cái đất Hoa Hạ này, điều đó hoàn toàn không phải đơn thuần như thế, mà đôi khi trở thành hai sự việc hoàn toàn khác nhau, chỉ cần cấp trên đưa ra mệnh lệnh, truyền hình không cho đăng bài viết trên thì không có gì có thể thay đổi. Làm ở báo Tần Tây nhật báo đến sáu năm rồi, tất nhiên là anh hiểu rõ điều này hơn Vu Nhị.
- Vu Nhị em nên nhìn cho kỹ, những cảnh sát kia thuộc phân cục cảnh sát hàng không, một số người trong đó anh đã từng gặp, em đến gần chỗ đó chắc chắn họ sẽ đuổi em đi, anh em mình chỉ nên quay trộm từ xa thôi.
Mạnh Xuân Giang thì thầm với cô.
Lúc này, chuyến bay của Phương Minh Viễn đang dẫn dần hạ cánh xuống sân bay.
- Hỏng rồi, xem chừng các anh không thể đi được rồi!
Nhân viên bảo an hoảng hốt đến gần bên Phương Minh Viễn, anh ta và cơ trưởng vốn dự tính khi máy bay hạ cánh sẽ đưa họ đi ra từ lối riêng dành cho phi hành đoàn. Mặc dù có danh sách hành khách, tuy nhiên cuối cùng thì Phương Minh Viễn cũng có khả năng bị kiểm tra và phát hiện. Tuy nhiên dù sao cuối cùng ít ra họ cũng tận dụng thời gian này thông qua sự phơi bày trên báo chí để Lê Cương lĩnh hội được cái gì đó. Phương Minh Viễn cho rằng điều đó có lẽ không nên, nhưng trước thiện ý của anh ta và cơ trưởng hắn không nỡ từ chối. Dù sao thì hắn cũng đã thông báo tin tức cho văn phòng của Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa, hy vọng bọn họ sẽ sớm biết được tin này. Nếu như cho rằng bọn hắn không đúng, thì có lẽ Cục phó cục hàng không dân dụng người mà họ phục tùng buộc phải mất thêm một số chân tay nữa. Phương Minh Viễn căn bản không quan tâm đến kết quả, giả sử nếu điều này làm cho lãnh đạo thế hệ thứ hai báo thù thì tất cả nỗ lực của nhà họ Phương trong suốt mấy năm nay ở tỉnh Tần Tây hoàn toàn tan thành mây khói.
- Anh yên tâm, không xảy ra vấn đề gì đâu.
Phương Minh Nguyễn mỉm cười động viên nhân viên an ninh và cơ trưởng, hắn cảm thấy có cảm tình tốt với họ mặc dù nhiều lúc đối mặt với quan nhị đại có đối lúc tỏ ra hơi mềm yếu, nhưng ít ra chưa có dấu hiệu gì chứng tỏ họ đã biến Trần Trung và hắn trở thành vật thế tội.
- Anh cũng nên cẩn thận, cái đồn chi cục sân bay này vốn đã có quan hệ tốt đẹp với Lê Cương rồi, vào đó chắc gì lại tốt cho các anh.
Nhân viên an ninh nói với bọn hắn với vẻ mặt lo lắng.
Vừa nói đến đây đã thấy cánh cửa trên khoang của máy bay mở ra, tiếp đó bốn cảnh sát bước lên. Một mạch đi thẳng đến buồng lái nơi mà Cơ trưởng đang đi ra, sau khi nói mấy câu với Cơ trưởng chuyển ánh mắt sang hướng tên thanh niên đang ngồi một chỗ và mấy người Phương Minh Viễn.
- Ba người các anh đứng lại một chút, những hành khách còn lại để họ xuống trước.
Tên cảnh sát đứng đầu lạnh lùng nói với họ.
-Có cần phải giữ lại một số hành khách để làm chứng không?
Cơ trưởng nghi nghờ hỏi.
-Không cần đâu, chẳng phải đã có phi hành đoàn của anh rồi sao? Từng ấy người làm chứng là đủ rồi.
Tên Tên cảnh sát lắc đầu nói.
Rất nhanh, số hành khách trên máy bay lần lượt đổ xô nhau xuống, chỉ còn lại phi hành đoàn, tên thanh niên đang say rượu và ba người Phương Minh Viễn.
Tên cảnh sát đứng đầu yêu cầu nhân viên an ninh đưa chìa khóa đến mở khóa cho tên thanh niên kia và gọi ba người Phương Minh Viễn đi lấy hành lý, nhân viên an ninh, cơ trưởng và cô tiếp viên cùng nhau xuống máy bay.
Chờ đợi đã đến mức không thể kiên nhẫn thêm nữa, Vu Nhị nhìn vào đoàn người đang đi ra từ cửa thoát, nhận thấy hầu như toàn bộ hành khách trên máy bay đã xuống mà sao số cảnh sát kia vẫn chưa ra tay
Đúng lúc mà cô đang định rời đi một cách thất vọng thì có một bóng người đi ra từ của thoát cửa sân bay thu hút sự chú ý của cô.
Đấy chẳng phải là Phương Minh Viễn sao?
Đối với những thanh niên trẻ bao giờ cũng để lại cho cô nhiều ấn tương sâu sắc, hơn thế, nhà họ Phương này họ đã không còn là một tiểu gia tộc im hơi lặng tiếng ở cái tỉnh Tần Tây này nữa rồi.
Phương Minh Viễn thì hoàn toàn không để ý đến Vu Nhị đang đứng lẫn trong đoàn người ở cổng ra, hắn tập trung chú ý vào mấy tên cảnh sát đang đứng chờ ở cổng, thêm vào bốn người trên máy bay và chi cục cảnh sát sân bay những việc này mới thực sự làm cho hắn phải quan tâm.
-Lẽ nào là bọn họ ư?
Một tên cảnh sát cao cấp đứng ở cổng ra chỉ tay vào sáu người Phương Minh Viễn và nói.
-Đúng chính là bọn chúng! Lúc con trai của Cục trưởng Lê va chạm với bọn chúng, chúng tôi còn còng tay bọn chúng lại mà.
Một tên cảnh sát khẳng định.
-Trước tiên cứ dẫn bọn chúng về Cục đã, ở đây người đông phức tạp
Một tên cảnh sát cấp cao cười nhạt nói.
Hắn đưa ánh mắt nhìn sang phía mấy người Phương Minh Viễn, bọn này đúng là ăn phải tim hùm dạ báo hay sao mà giám ẩu đả với con trai của Cục phó cục hàng không dân dụng, đúng là coi trời bằng vung.
Nhìn thấy bảy tám tên cảnh sát kia, Vu Nhị lập tức lao đến, hình như hai áp dải một, khống chế hoàn toàn mấy người Phương Minh Viễn, tay bọn họ bị khóa trái ở đằng sau, Phương Minh Viễn và hai phụ nữ cũng bị còng tay, sau đó bị kéo ra khỏi phòng chờ.
Vu Nhị nhìn quanh trái phải rồi vội vã tìm một phòng điện thoại công cộng báo tin cho Tô Ái Quân biết.
Lê Cương rất tức giận, sự việc quá nghiêm trọng. Lê Cương năm nay đã ngoài năm mươi, nhưng có thể nói từ khi cái sân bay dân dụng ở tỉnh Tần Tây này thành lập, ông đã công tác liên tục ở đây, trong cái cục này, ông cũng đã trở thành một người có tư cách một vị phó Cục trưởng kỳ cựu rồi, những người công tác trong cục này, trên dưới, lớn nhỏ đều biết đến tiếng tăm của ông, chưa nói đâu xa, chỉ riêng Cục trưởng, Bí thư đảng ủy cục đều phải nể trọng, hơn nữa bản thân Lê Cương nghĩ kỹ rồi, mình cứ ung dung giữ cái chức cục phó, đến lúc về hưu cũng tốt lắm rồi. Trong cái cục hàng không dân dụng này, ông ta như một con cua bò ngang đường, chẳng ai dám cản đường, cũng dám đụng đến ông ta làm gì.
Vợ của Lê Cương đã qua đời ba năm trước, để lại hai đứa con. Cong gái là Lê Lệ, làm việc tại Cục dân chính của tỉnh, đã kết hôn, chồng cô ấy là trưởng phòng tuyên truyền của huyện ủy, con trai Lê Minh năm nay mới hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp đại học chưa được hai năm, Lê Cương đã bố trí làm việc trong một đơn vị trực thuộc cục hàng không dân dụng, bây giờ đã trở thành một nhân viên được đối đãi như Phó Phòng. Lê Minh mặc dù là đứa con trai ruột thứ ba của ông ta, nhưng chỉ có Lê Minh bình an sống sót, hai anh của nó đã bất hạnh qua đời trong tuổi ấu thơ. Vì vậy vợ chồng nhà Lê Cương đã xem nó như bảo bối, bình thường không để nó chịu bất kỳ sự ức hiếp nào. Sau khi vợ qua đời, Lê Cương càng cưng chiều con gấp bội. Cách đây không lâu, chỉ vì để con giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng mà Lê Cương không hề thương tiếc, chấm dứt hoàn toàn con đường sự nghiệp của vài cô tiếp viên.
Lê Cương là một người rất đam mê đồ cổ, nhận được tin trên là lúc ông ta đang ở trong nhà lau chùi một món đồ cổ vừa có được. Đó là một chiếc ấm hình con chim ưng bằng đồng thau thời kỳ cuối Đông Hán, hoa văn rất đẹp, trông như một con chim ưng thật. Mặc dù sau thời kỳ Đông Hán, việc sản xuất đồ đồng Hoa Hạ dần chìm vào dòng chảy lịch sử, tuy nhiên chiếc ấm bằng đồng thau thời kỳ Đông Hán này quả thật là một sản phẩm tuyệt mỹ, lấy đường nét hoa văn tạo hình theo thủ pháp nhà Thương nhưng trong xử lý đường nét càng uốn lượn uyển chuyển, mềm mại, các đường nét con vật được khắc họa chi tiết rõ nét, tinh tế, có thể nói đây là một kiệt tác tiêu biểu cho đồ đồng thau triều Hán. Chiếc ấm hình tạo hình chim ưng này là quà tặng đặc biệt của một ông tổng giám đốc cũ trước đây của hãng hàng không nằm ở phía Nam Hoa Hạ dành tặng ông ta để có được một vị trí hạ cánh tại sân bay Phụng Nguyên, sân bay nằm dưới quyền quản lý của ông ta.
Tin trên do thư ký văn phòng của ông ta thông báo, khi nghe tin Lê Minh bị người ta đánh trên máy bay, lại còn bị còng tay lại, Lê Cương tức giận vô cùng, chiếc ấm quý giá trên tay không cánh bỗng nhiên bay vèo xuống đất.
- Cục trưởng, Cục trưởng!
Cô thư ký đang liên thanh gọi ông ta khi không nghe ông ta trả lời.
-Thế thằng Minh bây giờ nó đang ở đâu?
Lê Cương cố kìm nén bực tức hỏi.
- Em ấy giờ đang ở chi Cục cảnh sát ở sân bay, nghe nói người của Cục đang tiến hành lấy lời khai.
Cô thứ ký của ông ta vội vã đáp.
- Những kẻ đánh em ấy đều bị bắt và đưa hết về chi Cục rồi.
- Bảo Tiểu Liễu lập tức đánh xe đến nhà tao, đưa tao đến sân bay trước.
- Tao muốn đến đó một cách nhanh nhất.
Lê Cương lớn tiếng ra lệnh.