Vương Ngọc Cương hơi ngạc nhiên nhìn Phương Minh Viễn, ông ta thật không ngờ người thiếu niên này lại có thể biết đến hiện tượng thoái hóa của loài hổ.
-Chuyện này chúng tôi cũng đã từng nghĩ đến vì vật ngay từ khi mới bắt đầu chúng tôi đã đánh dấu số hiệu cho tám con hổ ghi lại chi tiết tình hình sinh nở của những con hổ bố mẹ từ đó tránh xảy ra việc lai giống đồng huyết dẫn đến thoái hóa giống. Do bây giờ thời gian đang còn ngắn nên những con hổ trong trung tâm nuôi dưỡng vẫn còn có thể đảm bảo được không có hiện tượng đó xảy ra. Nhìn từ góc độ thời gian dài nếu như có thể lấy thêm vài con hổ đông bắc vào nữa là tốt nhất, nếu như không được chúng tôi đang nghĩ đến việc hợp tác với bên Liên Xô để lấy hổ bên đó về từ đó cải thiện nòi giống. Có điều bây giờ xem ra e rằng chúng tôi không đủ tiền để thực hiện kế hoạch này rồi.
Phương Minh Viễn gật đầu, xem ra ngoài vấn đề không đủ tiền thì vị chủ nhiệm Vương này cũng đã nghĩ đến tương lai phát triển của trung tâm khá là chu đáo.
Ông ta nói không sai, xét về mặt lý luận chỉ cần trung tâm Hắc Hà có thể cượt qua được những khó khăn bước đầu thì sau này có thể thực hiện được mục tiêu dùng hổ dưỡng hổ. Cần phải biết rằng ở Hoa Hạ, đông y có truyền thống dùng những bộ phận trên cơ thể hổ để đưa vào các vị thuốc, trong đó xương hổ là quý nhất. Hổ cốt hoàn, cao hổ cốt, miếng dán cao hổ, rượu hổ cốt đã từng rất nổi tiếng. Ở trong nước thời kỳ thịnh vượng nhất có đến hai ba trăm nhà sản xuất những sản phẩm liên quan đến xương hổ, bình quân mỗi năm sử dụng đến hơn một nghìn kg xương hổ sản lượng ước tính hơn một trăm triệu tệ.
Nhưng có lẽ ông ta không biết rằng qua vài năm nữa chưa kịp đợi trung tâm của ông ta ăn nên làm ra thì cái vòng tròn xem chừng như hoàn mỹ này đã sụp đổ một cách nhanh chóng. Cái tương lai đang đón chờ họ là những nổi dày vò đau khổ không lối thoát trong vòng mười mấy năm tận cho đến lúc Phương Minh Viễn chết đi. Lúc đó vì áp lực của công luận quốc tế, nhà nước ngăn cấm tất cả những sản phẩm liên quan đến hổ, đồng thời cũng cắt bỏ xương hổ ra khỏi danh mục trong “sách thuốc” của đông y. Phương Minh Viễn vẫn còn nhớ chuyện này hình như xảy ra vào giữa thập kỷ chín mươi, và nó đã biến ngành nuôi hổ trở thành một ngành chỉ có đầu tư vào mà không bao giờ được nhìn thấy lãi.
Vương Ngọc Cương và Lý Quang Thành nhìn nhau, sau một khoảng thời gian nói chuyện hai người cùng cảm thấy rằng người thiếu niên ngồi trước mặt không phải là một người bình thường. Không phải vì quần áo trên người hắn đắt bao nhiêu, cũng không phải vì kiến thức của hắn rộng lớn làm người khác phải cảm phục mà chính là vì cái khí chất bề trên cái gì cũng hình như là nắm chắc trong tay làm hai người họ cảm thấy như là mình đang nói chuyện với những quan chức trên tỉnh vậy. Hơn nữa hai người cũng nhận ra gần mười người ngồi bốn chiếc bàn trên tầng hai này hình như là đi cùng nhau. Hơn nữa những người kia xem ra là cấp dưới của người thiếu niên này. Giá cơm ở tiệm cơm tây này đắt bao nhiêu những người nhịn miệng đãi khách như hai bọn họ tất nhiên biết rất rõ, vậy mà người này còn dẫn cả thuộc hạ đến đây ăn cơm, vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền đây!
-Theo nhưng chuyên gia sinh thái học thì trong một hệ sinh thái tính đa dạng sinh học càng cao, chủng loại càng phong phú thì hệ sinh thái này càng có tính ổn định, ngược lại hệ sinh thái sẽ càng ngày càng suy thoái càng dễ xảy ra những thay đổi có tính khốc liệt. Do đó, không chỉ có hổ đông bắc mà tất cả những loài động vật trong hệ sinh thái đều có tác dụng điều tiết chính mình, điều tiết cân bằng sinh thái và điều tiết cân bằng loài. Mà hổ lại là loài động vật ăn thịt nằm ở mắt xích bên trên trong vòng tròn sinh thái, tầm quan trọng của nó không cần nói cũng biết, hơn nữa trên mỗi loài động vật đều có những nhân tố vô cùng ưu tú mà sau này con người có thể cần dùng đến, nếu như có một loài nào đó bị diệt vong thì sau này sẽ không có cách nào có thể tìm lại được chúng trong tự nhiên nữa, đây thật sự là một thiệt hại không thể đong đếm nổi. Hơn nữa là một loài hổ có thể trọng lớn nhất mạnh mẽ nhất như hổ đông bắc trong văn hóa của Hoa Hạ cũng chiếm một vị trí cực lớn, trong văn học, hội họa, thơ ca cổ đại thường rất hay miêu tả về loài hổ, tôi thật sự không dám tưởng tượng đến một ngày con cháu mình sẽ hỏi Võ Tòng giết hổ, vậy hổ là một loài động vật như thế nào, tôi lại chỉ có thể trả lời chúng rằng hổ là một loài động vật ăn thịt to lớn hơn chúng gấp trăm lần và vô cùng hung mãnh, đó thật là một cảm giác chẳng thể nào tưởng tượng được.
Vương Ngọc Cương tiếp tục nói. Mọi người đều cúi đầu ịm lặng.
Chỉ có thể nói đây là một cảm giác đau xót y như khi mọi người chỉ có thể tưởng tượng đến loài chim voi một loài chim từng là loài chim lớn nhất trên thế giới qua tranh ảnh hay tranh khắc đa mà thôi. Chim voi hay còn gọi là long điểu chủ yếu sống trong rừng sâu ở hòn đảo lớn thứ tư trên thế giới đảo Madagasca. Hình dáng của nó cao hơn rất nhiều so với loài chim đà điểu là loài chim cao nhất bây giờ. Hơn ba trăm năm trước có thể nói nó là loài chim lớn nhất thế giới, trứng của nó to hơn rất nhiều so với trứng của đà điểu. Số lượng chim voi vốn không nhiều, vào khoảng thế kỷ 17 dân số sống trên đảo Madagasca nhiều hơn gấp mười lần so với trước đó, bọn họ khai phá tự nhiên nhiều hơn, tăng tiến độ xâm hại tài nguyên của tự nhiên, rừng rậm rộng lớn biến thành ruộng vườn làm cho chim voi không có đất sống có rất nhiều trong số đó đã chết. Năm 1649 là năm mà người dân địa phương còn ghi được lần cuối cùng về việc bắt được chim voi. Từ đó về sau nhân loại không tìm ra bất kỳ dấu tích nào về loài chim này nữa, và danh hiệu loài chim lớn nhất thế giới của nó cũng bị con người gắn cho đà điểu.
-Chủ nhiệm Vương, vậy thì bây giờ trên thị trường một con hổ chết có giá bao nhiêu?
Tuy ở kiếp trước hắn cũng có nghe nói một chút về giá của những sản phẩm làm từ hổ nhưng Phương Minh Viễn vẫn muốn chứng thực một chút.
-Cái này nói một cách chuẩn xác thì là không có giá trên thị trường, ít nhất thì là thị trường này không công khai.
Vương Ngọc Cương chần chừ nói.
-Theo giá của thị trường nước ngoài một tấm da hổ tùy loại to nhỏ có giá từ mấy trăm nghìn đến hai trăm nghìn tệ, xương hổ thì có giá khoảng ** nghìn tệ một kg, móng hổ thì khoảng bảy tám nghìn tệ, còn về thịt hổ tươi trước đây cũng có người ra giá với tôi là ba nghìn tệ một kg.
Phương Minh Viễn tính nhẩm một chút, một con hổ đông bắc trưởng thành kiểu gì cũng phải hơn 200kg, cứ cho như là có một số phần không dùng được thì giá trị của nó cũng phải gần cả triệu tệ, chẳng trách mà đám thợ săn lại dám mạo hiểm như vậy.
-Vậy chẳng phải số hổ các ông đang có trong tay bây giờ cũng có giá gần trăm triệu rồi sao?
Lâm Liên ngạc nhiên nói.
Lý Quang Thành lại thở dài nói:
-Có giá trị đến cả trăm triệu cũng không thể dùng được. Hổ là động vật cần được bảo vệ cấp một, cứ cho là chúng tôi có thể cho chúng sinh sản thành công cũng không thể giết một cách tùy tiện được lại càng không thể tiêu thụ ra ngoài. Chỉ có tiền trên lý thuyết cũng chẳng có tác dụng gì! Bây giờ nhìn lũ hổ đói, nhân viên trong trung tâm cũng chỉ mong có chút tiền lẻ để tiêu tết, nhưng khoản tiền trên lý thuyết này. Haizz….
Năm người đều im lặng, Phương Minh Viễn có thể hiểu được tâm trạng của hai người bọn họ, thành tích này bây giờ lại trở thành gánh nặng. Nhân viên trong trung tâm nuôi dưỡng động vật cũng là người cũng có gia đình có bố mẹ vợ con cũng phải vất vả kiếm tiền. Bây giờ không chỉ không thể có được tiền thưởng của chính phủ mà đến cả tiền lương vốn được hưởng cũng không có, thế thì trong lòng làm sao mà bình thường được. Mà với tư cách là lãnh đạo của trung tâm, cuộc sống của mấy người này chắc chắn chẳng dễ dàng gì.
Chỉ có điều công việc bào vệ loài động vật này vốn không phải là một cuộc làm ăn kiếm tiền, đúng ra phải do nhà nước đầu tư, nhưng Phương Minh Viễn cũng hiểu rằng những cống hiến không có thành tích này thì những quan chức trong nước chắc chắn là sẽ chẳng thèm để ý. Có muốn lấy thêm chút tiền từ tay bọn họ còn không bằng mong chờ vào Grandet ủng hộ tiền. Trừ khi là trung tâm Hắc Hà nhận được sự quan tâm của một lãnh đạo cấp nhà nước hoặc cấp tỉnh nào, nếu không vấn đề này trong vài năm tới sẽ không thể mong chờ đến chuyện tỉnh sẽ đáp ứng đủ nhu cầu về tài chính cho trung tâm.
Phương Minh Viễn nhớ lại những tài liệu có ở kiếp trước về việc gây giống hổ đông bắc, ngón tay đập lên mặt bàn một cách vô thức. Giúp thì tất nhiên phải giúp, kiếp trước hắn chỉ là một tên không tiền không quyền không thế, nhìn thấy cảnh hổ đông bắc đối mặt với sự diệt vong, thấy cảnh hổ nuôi nhốt bị bỏ đói nhưng lực bất tòng tâm, bây giờ hắn đã có thanh thế tất nhiên cũng phải bỏ chút công sức vì việc nuôi tạo hổ đông bắc.
Phương Minh Viễn không phải là không thể quyên góp cho trung tâm vài chục nghìn thậm chí là vài triệu tệ, nhưng trung tâm cũng không thể cứ dựa vào tiền quyên góp mãi được. Hơn nữa số lượng hổ càng ngày càng nhiều thì số tiền thiếu hụt chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều, tuy nói rằng với thân phận hiện giờ thì Phương Minh Viễn chỉ cần bỏ chút tiền ra là có thể lấp đầy chỗ thiếu hụt đó nhưng đó cũng không phải là kế lâu dài. Cho người ta cơm không bằng cho người ta cái cần câu cơm.
Vương Ngọc Cương và Lý Quang Thành ngầm nháy mắt với nhau, xem ra là đã có lối thoát. Người thiếu niên không rõ lai lịch này không chừng lại có thể giúp bọn họ giải quyết vấn đề khó nhằn này. Đây đúng là trong cái họa lại có cái may, vốn cứ nghĩ rằng số tiền đến đây coi như mất vô ích rồi không ngờ lại gặp được quý nhân.
-Chủ nhiệm Vương, Trưởng phòng Lý, các ông đã từng nghĩ qua chuyện đem toàn bộ số hổ trung tâm hiện có đến thành phố này mở một sở thú mở cửa đón khách để du khách có thể nhìn những con hổ ở khoảng cách gần, tôi nghĩ chuyện này rất có sức hấp dẫn với nhiều nười.
-Xem hổ ở khoảng cách gần? Làm sao được?
Vương Ngọc Cương ngạc nhiên hỏi lại. Những con hổ trong vườn bách thú nếu như ở trên núi thì du khách có thể nhìn từ trên cao xuống, nếu như ở trong lồng thì xem qua các tường sắt có mắt, khoảng cách này cũng đâu có gọi là xa.
-Hai vị đã từng xem qua thế giới động vật chưa, trong đó cũng đã từng đề cập đến chuyện, ở châu Phi có rất nhiều quốc gia đều có những khu bảo tồn tự nhiên có diện tích rất lớn, du khách có thể đi vào khu bảo tồn thăm quan các động vật hoang dã dưới sự giám sát của người dẫn đường, ví dụ như hươu cao cổ, bò rừng thậm chí là cả sư tử nữa. Chỉ có điều không giống như trong công viên, mọi người có thể ngồi trong xe nhìn những động vật hoang dã bên ngoài tự do đi lại. Hai bên chỉ cách nhau có một tấm chắn cửa sổ làm bằng thủy tinh và một thân xe làm bằng thép mỏng mà thôi.
Phương Minh Viễn nhìn có vẻ như tiện miệng nói.