Việc thiếu dầu lần này xảy ra trên nửa Trung Quốc, làm cho sự phát triển kinh tế vốn đứng đầu bảng trong năm nay đã đánh một đòn cảnh cáo và làm thức tỉnh rất nhiều người!
Việc mở cửa các doanh nghiệp tư nhân về ngành Hóa dầu là đề tài đã được đem ra thảo luận từ rất lâu, trong hội nghị Trung ương chính thức cũng đã đề ra vấn đề thiếu dầu lần này, mà điều khiến cho các vị lãnh đạo cấp cao của mấy công ty xăng dầu không ngờ tới là, trong nội bộ bọn họ, cũng phát ra tín hiệu như vậy về doanh nghiệp tư nhân mở ra ngành công nghiệp hóa dầu. Trong ngoài đánh từ hai mặt, khiến những người ủng hộ phía sau các lãnh đạo cấp cao của ba công ty hóa dầu lớn và bọn họ có chút rối loạn.
Mà bên đối với yêu cầu tiến vào cổng lớn của việc mở ngành công nghiệp hóa dầu, căn cứ có hiệu lực nhất, chính là đợt thiếu dầu ở Trung Quốc lần này. Ba doanh nghiệp xăng dầu lớn không hoạt động! Mọi người đã cảm nhận được nguy cơ an toàn nguồn năng lượng, nên đã bao bọn họ chất vấn Trung ương. Nếu nói xăng dầu vẫn bị ba doanh nghiệp xăng dầu nhà nước làm cho lũng đoạn hoàn toàn, vậy thì một khi sự phát đoán sai lầm trong tương lai của ba công ty lớn, việc thiếu dầu lại tiếp tục xảy ra, lúc đó phải làm sao?
Lần này, nhà họ Phương đã cứu trợ : “trữ lượng” dầu diesel cho hoàng tử Abdullah, hơn nữa đượ biết Phương gia đã dùng trữ lượng dầu dự trữ dùng để cứu trợ trong nước, hoàng tử Abdullah rất thông tình đạt lý bày tỏ, anh lý giải được sự lựa chọn của nhà họ Phương, cũng tuyệt đối không cho rằng những hành động của nhà họ Phương là sai phạm, nhưng rất đáng tiếc, nhà họ Phương một lần nữa đã không cung cấp đủ lượng dầu diesel trong thời gian anh ta cần, cho nên hai bên sẽ kết thúc hợp đồng.
Nguy cơ thiếu dầu ần này xem như đã qua, còn lần sau, lần sau nữa, còn muốn trông cậy vào ba công ty xăng dầu lớm nhà họ Phương xử lí một số chuyện xấu chắc?
-Sở dĩ nên nói là các doanh nghiệp tư nhân đã mở ra cánh cửa về ngành lọc dầu, nhưng quyền khai thác dầu thô trong nước thì không thể.
Tô Ái Quân báo cáo lại chi tiết tin tức bố anh ta đã truyền đạt lại.
-Vậy còn quyền nhập khẩu dầu thô nữa ? Quyền tiêu thụ dầu thành phẩm thì sao ?
Phương Minh Viễn nhíu mày nói, các doanh nghiệp tư nhân không làm được, điều này cũng không có gì lạ cả, nếu làm được thì đúng là mặt trời mọc ở hướng Bắc. Điều hắn để ý là nhà nước có cho phép các xí nghiệp tư nhân về hóa dầu có quyền nhập dầu mỏ và quyền quyết định định đối tượng tiêu thụ hay không !
-Quyền nhập khẩu dầu thô cũng chưa trao quyền cho bên dưới! Nguồn dầu thô mà các xí nghiệp tư nhân cần do ba công ty hóa dầu lớn cung cấp. Nếu dầu thô cung cấp không đủ có thể Bộ thương nghiệp phê chuẩn nhập khẩu dầu thô! Còn về quyền tiêu thụ, tất cả dầu thành phẩm mà các xí nghiệp tư nhân sản xuất đều phải bán cho các công ty hóa dầu nhà nước. Do các công ty hóa dầu nhà nước phụ trách việc tiêu thụ trong nước.
Tô Ái Quân nói.
Phương Minh Viễn nhếch mép, điều kiện như vậy có thể tưởng tượng rằng tương lai của mấy xí nghiệp tư nhân đi vào ngành lọc dầu không được khả quan cho lắm! Nguồn nguyên liệu dầu thô và các con đường tiêu thụ dầu thành phẩm hoàn toàn bị các đối thủ cạnh tranh không hợp lệ ép cho “hợp lệ”. Cho nên việc cung cấp dầu thô trong nước không đủ, khi nhập khẩu dàu thô với số lượng lớn vận mệnh của họ sẽ như thế nào.
-Nếu như vậy, hay là tôi xuất khẩu dầu thành phẩm. Một cái đầm ở thị trường trong nước không phải là một cách làm tuyệt với!
Phương Minh Viễn lẩm bẩm. Mở ra như vậy, chỉ có thể nói là mở ra, các công ty tư nhân có thể bước vào nhưng sau khi bước vào thì sao? Trên thì không có nơi nào nhập khẩu dầu thô, dưới thì không có nơi nào để tiêu thụ sản phẩm, nói trắng ra mấy xí nghiệp đại diện ba công ty hóa dầu lớn hơn nữa không hoan nghênh mấy xí nghiệp đó. Có năng lực rất lớn, hiệu suất sản suất cũng cao, chỉ cần ba công ty hóa dầu nắm chắc, những xí nghiệp này sẽ gặp phải cảnh không gạo trong nồi.
Nếu nói kết quả cuối cùng của ván cờ giữa các thế lực trong chính phủ là như vậy thì Phương Minh Viễn cảm thấy rất xót xa, lợi ích của tập đoàn và mức độ khống chế của mấy công ty hóa dầu đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn. Mà lần sau, còn cơ hội như vậy không, hay khi nào xuất hiện thời cơ có lợi, thì Phương Minh Viễn cũng không nắm chắc.
-Sao vậy? Thất vọng với nền chính trị trong nước sao?
Giọng nói của Phương Minh Viễn tuy nhỏ nghe cũng được bảy tám phần, không khỏi buồn cười.
-Rất thất vọng!
Phương Minh Viễn không e dè nói.
-Mở hay không mở như vậy cũng không có khác nhau cơ bản gì.Không có nguồn nhập khẩu dầu thô, không có nơi tiêu thụ thành phẩm, sau khi những doanh nghiệp tư nhân này tiến vào con đường hóa dầu, cũng chỉ là một món ăn trong tay ba công ty hóa dầu, muốn thế nào thì làm như vậy! Vốn dĩ không có khả năng thực sự phát triển lớn mạnh.
-Ha ha ha…
Triệu tướng quân và Tô Ái Quân cười phá lên cùng một lúc.
-Giám đốc Tô, lẽ nào tên tiểu tử này cũng có một ngày mơ hồ ư?
Ông Triệucười nói.
-Chuyến này đến thực sự có giá trị.
-Triệu tướng quân nói cũng phải, lúc đó thật sự rất khó.
Tô Ái Quân cũng cười liên tục gật đầu nói.
-Đáng tiếc, nếu có thể quay lại cảnh vừa rồi, gửi lên kinh thành thì mấy vị lão nhân đó chắc chắn sẽ cười toe toét.
Phương Minh Viễn hơi rùng mình, lẽ nào trong chuyện này còn có chỗ hắn không ngờ tới?
-Cậu đấy! thông minh cả đời mà hồ đồ nhất thời, sau cậu không hỏi, Triệu tướng quân anh ta đưa tin tốt lành gì cho anh?
Tô Ái Quân vỗ vỗ bả vai Phương Minh Viễn nói.
Phương Minh Viễn quay đầu lại cười nói:
-Lần này xem như hoàng tử Abdullahcòn nể mặt, nhưng lần sau thì sao? Lần sau Những người mua lớn cũng có thể thông tình đạt lý không? Nếu hoằng tử Abdullah không nể mặt, há chẳng phải lần này nhà họ Phương bồi thường tổn thất rất lớn sao? Rất nhiều người đã nhắc đến điểm này, cho rằng với tình hình này lại thực hiện phương án vay dầu ở tất cả các tỉnh như ban đầu. Mà ngay từ đầu không phải cậu từ từ chối lời đề nghị bán dầu cho hai công ty hóa dầu lớn sao?
-Ừh, vậy nhà nước dự định làm thế nào?
Phương Minh Viễn ung dung hỏi. Vấn đề này xuất hiện không ngoài dự liệu của anh ta, vốn dĩ đây là một kết cục, một kết cục bi thương mà anh ta đã bày ra! Mặc dù, Phương Minh Viễn tin rất nhiều người nghi ngờ hoàng tử Abdullah rốt cuộc tại sao lại cần Phương Minh Viễn cung cấp nhiều dầu như vậy, dù sao các nước Trung Đông đã có những nhà máy lọc dầu rất lớn, với hơn một triệu tấn dầu diesel, đối với năng lực của các nhà máy lọc dầu diesel của các nước Trung Đông này mà nói thì không là cái gì. Nhưng nếu hoàng tử Abdullah đã công khai thừa nhận chuyện này, nếu ai không có hứng thú tìm hiểu kỹ tình hình thì đối với hoàng tử Abdullah Phương Minh Viễn đã yên tâm làm đúng. Một số thời điểm, một số thứ anh biết là tốt, nếu nói không nắm được chứng cứ quyết định, anh cũng không được cắn răng vỗ tay. Những việc này Phương Minh Viễn trải qua rất nhiều lần. Bây giờ cứ coi như đến lượt anh ta để người khác cắn răng chịu đựng!
-Cho nên, để các lãnh đạo Trung ương bổi thưởng tổn thất của anh, lần này, Trung ương đặc biệt cho phép nhà họ Phương trở thanh công ty lọc dầu tư nhân đầu tiên có thể tiến vào các công ty hóa dầu trong nước! Mà trữ lượng dầu các anh tích trữ được lần này, còn lại dựa vào 20% giá trợ cấp thị trường, coi như nhà nước đã mua đứt!
Tô Ái Quân nói.
-Ở đây tôi còn có một cơ hội chọn lựa nữa, hai công ty hóa dầu lớn đồng ý dựa theo giá cả tương đương của những dầu diesel này, đổi thành giá cả ở các trạm xăng dầu trực thuộc hai công ty hóa dầu ở khắp các nơi.
Ông Triệu cười nói.
Ánh mắt của Phương Minh Viễn hơi lim dim, có chút không chắc chắn nói:
-Chú Triệu, ý của các chú là tôi có quyền tiến vào lĩnh vực kinh doanh ở các trạm xăng dầu?
-Đúng vậy! Vượt quá một triệu tám trăm nghìn tấn dầu diesel đối thành nhân dân tệ, vượt quá ba tỉ nhân dân tệ, mà phí xây dựng một trạm xăng dầu, tôi không biết, nhưng tôi nghĩ,hơn ba tỉ nhân dân tệ này, đổi thành một đến hai trăm trạm xăng dầu, cũng không phải là khó gì?nếu nói như vậy không thể coi là cho phép tôi tiến vào lĩnh vực kinh doanh ở các trạm xăng dầu đươc, tôi không hiểu, tình hình thế nào mới được?
Gật đầu nói.
-Tại sao không làm rõ quy định của nhà nước trong lĩnh vực kinh doanh tại các trạm xăng dầu đối với việc mở các xí nghiệp tư nhân?
Phương Minh Viễn hỏi.
-Lĩnh vực kinh doanh xăng dầu cũng dần dần được mơ ở các xí nghiệp tư nhân, nhưng không phải bây giờ. Kế hoạch của Trung ương là ít nhất cũng phải bốn năm năm sau, mới mở lĩnh vực này, hơn nữa các xí nghiệp tư nhân tiến vào lĩnh vực này cũng là tiến vào lĩnh vực có tiêu chuẩn tương đối cao.
Tô Ái Quân giải thích.
-Tiêu chuẩn này không nằm trong chế định.
Phương Minh Viễn hiểu ý gật đầu, tổng quốc nội là như vậy, những lĩnh vực mang lại lợi nhuận cao, một số ban ngành phải trăm phương nghìn kế đều nắm lấy trong tay, đồng thời gây trở ngại cho kẻ khác. Chỉ có những ngành đã bước thời kỳ cuối, khi lợi nhuận đạt được không cao, mới hướng về các xí nghiệp tư nhân mở ra! Về các trạm xăng dầu, lợi nhuận cũng tương đối cao, những người này muốn kéo dài thêm vài năm cũng không có gì lấy làm lạ.
-Hơn nữa, những xí nghiệp lọc dầu của nhà họ Phương các anh vẫn có quyền thu mua và xuất khẩu dầu.Ha ha, không chỉ những điều này, mấy vị lão thành cách mạng đã nói, để đảm bảo quân đội thời chiến, và nguồn cung cấp nguyên liệu thời bình ổn định, quyết định để mấy xí nghiệp lọc dầu nhà họ Phương các anh cũng lọt vào trong danh sách các nhà cung cấp phòng bảo đảm hậu cần. Từ năm sau, nhiên liệu dùng cho tàu chiến các hạm đội bờ biển phía Nam của chúng tôi sẽ phải dựa vào nhà họ Phương các anh rồi.
-Ah? Chú Triệu, những điều chú nói là thật?
Phương Minh Viễn hơi nhảy ra khỏi ghế! Điều này nằm ngoài dự liệu của hắn, có thể trở thành nhà cung cấp nhiên liệu cho quân đội, điều này không khác chắp thêm chiếc bùa hộ mệnh cho các xí nghiệp lọc dầu nhà họ Phương. Những điều này không gọi là thủ đoạn, nếu ai dám làm thì người đó coi như tìm cái chết! Một bản tội danh các lính cần lính dự bị ác ý không phải ai cũng có thể gánh vác được!
-Đương nhiên là thật rồi ,cá tướng quân lão thành còn đấu tranh cho cậu một phần quà, sau này cứ hễ dầu cậu cung cấp cho quân đội,hay dầu thô cậu cần sản xuất, nguồn dầu trong nước dưới cờ cờ của ba công hóa dầu sẽ đưa ra giá hợp lý cho! Không cần cậu phải mua dầu thô trên thị trường quốc tế!
*cười to nói.
Phương Minh Viễn i vô cùng vui sướng, có thể sử dụng nguồn dầu thô trong nước, mà không phải mua trên thị trường quốc tế, vừa nhập vừa xuất, về cơ bản tiết kiệm không phải ít, mặc dù tên của hắn còn có phần tử dầu Rafel, nhưng cũng không phải vận chuyển từ Trung Đông qua mới được.
-Cụ Chương còn bảo tôi gửi đến cậu mấy câu, bộ phim truyền hình cậu gửi rất hay, ông ấy còn mời không ít đồng chí đến cùng xem, họ bình luận rất hay. Việc mua sắm hàng mẫu cần nhanh hơn. Còn nữa, lùi một bước tiến hai bước cũng không chỉ thể hiện sự yếu đuối mà để sau này có những bước tiến lớn hơn.
Nói đầy thấm thía.
Phương Minh Viễn suy nghĩ hồi lâu, mới gật đầu nặng nề nói:
-Chú Triệu, chú nói tiếp đi.
-Họ hi vọng việc thảo luận liên quan đến vấn đề thiếu dầu phải có chừng mực! Không cần đi sâu vào vấn đề quá! Bộ mặt các xí nghiệp nhà nước với quy mô lớn cũng phải nể vài phần, nếu không sẽ ảnh hưởng đến lòng tin của quốc dân đối với chính phủ! Cũng không có lợi cho sự phát triển và ổn định của xã hội!
Trịnh trọng nói.
Những suy nghĩ ngược lại về việc thiếu dầu, nếu nói bên trong không có Phương gia, Tông gia và những người ủng hộ đằng sau sẽ không có khả năng lan rộng đến mức độ này. Theo số liệu càng ngày càng chính xác, bị người ta ném ra một chút, sự bất mãn của dân chúng đối với ba công ty hóa dầu cũng càng ngày càng tăng! Nhất là lần này đi tiến hành khảo sát thiếu dầu trà độc ở một số tỉnh, giới truyền thông cũng tỏ thái độ rất gay gắt.
Nếu vào thời bình đã có Bộ tuyên truyền Trung Quốc, còn có các Ủy ban tuyen giáo tỉnh hạ lệnh cấm nói như vậy, đồng thời cũng có dư luận ngược lại. Nhưng lần này, Trung ương lại không nói gì. Mặc dù, trong thời gian này cũng có một vài bài biện hộ cho ba công ty hóa dầu này, nhưng nhanh chóng có sự phản bác chèn ép.
Xem ra, kéo dài đến bây giờ, ba công ty hóa dầu không có sự ủng hộ! Điều này mới phải có chút nhượng bộ như vậy.
-Ý kiến của chú Triệu, tôi đồng ý cả hai tay, chỉ có điều, người khởi sướng ra rốt cuộc là ai?ếu nói không thể trừng phạt, tôi sợ sau này có người mạo hiểm liều lĩnh đọ sức. Như vậy không cần nói xin lỗi các tỉnh khu vực không may gặp nạn thiếu dầu và những người bị thương cũng như rơi xuống ngựa
Phương Minh Viễn nói. Truy cứu trách nhiệm của mọi người, xem ra cũng không thể thực hiện. Điều này cũng nằm ngoài dự liệu của Phương Minh viễn. Nhưng! Phương Minh Viễn lại cho rằng, cho dù có lừa người, cũng không phải lấy kẻ khác chịu tội thay.
-Điều này không thành vấn đề!
*gõ nhịp nói. Bất ngờ gặp Thời Văn Sinh, hắn cũng sớm nghe thấy. Đối với sự phẫn nộ của Phương gia, hắn cũng có thể lý giải được. Phương Minh Viễn cũng chỉ là muốn trừng phạt kẻ khởi xướng, mà không phải truy cứu trách nhiệm, con đường làm việc cũng nhiều hơn.
-Đương nhiên rồi, chú Triệu cũng không quên, tôi cũng phải giữ bộ mặt đau khổ khuyên bảo nhiều lần, mới đồng ý nhượng bộ đó.
Phương Minh Viễn giảo hoạt, nháy mắt nói.
Hiểu ý phá lên cười.