Tuy nhiên hiện giờ ở huyện Bình Xuyên đã khôi phục sự yên bình ngày xưa, nếu có gì đó không bình thường thì phải nói đến siêu thị Carrefour, có khác vài phần so với những chỗ khác. Toàn bộ các cửa hàng trong huyện đều không có khách hoặc rất ít khách nhất là trung tâm mua sắm ở trung tâm huyện, bên trong trống rỗng, ngoại trừ người bán hàng, thì khách hàng đến siêu thị mua sắm cả một ngày đếm được khoảng hơn trăm người.
Tổng giám đốc mới nhận chức của trung tâm thương mại là Vu Đắc Thủy quyết sách sai lầm, cuối phong trào tranh mua mới mua một đống hàng hóa, nhưng không tìm được nơi tiêu thụ, chính phủ trung ương lại ban ra hàng loạt chính sách, vậy là giá cả rớt thê thảm.
Tiền vốn lưu động của trung tâm thương mại đã dùng gần hết để mua chỗ hàng hóa này, kết quả chính là những nhân viên bán hàng trong trung tâm vừa mới được cầm hai tháng tiến lương, lại không khỏi phải đối mặt với chuyện khất nợ tiền lương lần nữa. Nhất là khi những người bán hàng biết được, trong phong trào tranh mua, các cô từng có cơ hội vào làm trong siêu thị Carrefour, không khí oán giận có thể nói là lên tới đỉnh.
- Vu Đắc Thủy, Vu Đắc Thủy, y đúng là nước lũ, cuốn chúng ta chết hết cả lượt!
Một cô mặc áo lông hơn ba mươi tuổi tức giận mà mắng. Các cô ở đây đều biết rằng, trong thời gian phong trào tranh mua đang diễn ra, cường độ làm việc tại Carrefour tuy rằng kinh người nhưng tiền thưởng sau đó của nhà họ Phương cũng khá khả quan, tương đương với một tháng tiền lương của mỗi người.
Hơn nữa quan trọng nhất là nhà họ Phương cho phép mỗi một nhân viên siêu thị được quyền mua đồ tới hai trăm tệ, chuyện này không nghi ngờ là tiết kiệm được rất nhiều tiền, hơn nữa chính sách bảy mươi hai giờ buôn bán liên tục của siêu thị Carrefour cũng giúp cho cảnh sát và quân nhân không ít.
- Ồi, mắng thì có ích lợi gì? Lúc trước nếu Vu Đắc Thủy đồng ý phái người đến trợ giúp người ta, thì hai trăm tệ tiền phúc lợi kia chúng ta cũng có thể dính phần thơm lây rồi, hơn nữa làm tốt có thể được lãnh đạo coi trọng có khi lại được vào làm ở siêu thị Carrefour, còn chỗ này, tiền lương cũng không trả chứ chẳng nói đến có lợi ích gì? Nhìn người ta bên siêu thị Carrefour được đãi ngộ như vậy, tiền lương cao, có phúc lợi, vào là được phát đồng phục đẹp, so sánh với người ta, chúng ta đúng là giẻ rách!
Một người ở quầy sát bên cạnh nói một cách đanh đá. Ba năm trước đây, trung tâm thương mại này là nơi các cô gái trong huyện muốn được đến làm việc nhất, có thể mua được đồ giá rẻ, còn có đồng phục làm việc đẹp, nhưng giờ mới qua vài năm, so sánh với siêu thị Carrefour thì nơi này giống như một xóm nghèo vậy.
- Còn không phải tại tên khốn Vương Đắc Bảo, lúc ban đầu nhà họ Phương tính toán muốn thuê nơi này của chúng ta, nhưng gã to mồm muốn người ta giữ lại tất cả mọi người, còn muốn chính gã được tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc, cũng không ngẫm lại người ta mà thèm để ý đến gã sao? Nếu gã thật sự có bản lĩnh, trung tâm thương mại cũng có kết quả như ngày hôm nay, khiến cho người ta giận dữ, đi dường khác mới thuê kho hàng của Cục cảnh sát. Lúc trước nếu nhà họ Phương thuê nơi này có lẽ bây giờ chúng ta đã là nhân viên của Carrefour, mệt thì mệt nhưng có tiền thật!
Người nữ bán hàng đang đan áo len thấp giọng nói.
- Đừng nhắc đến Vương Đắc Bảo, trước kia khi gã đi khỏi tôi còn tưởng trung tâm thương mại của chúng ta sẽ có cơ hội thay đổi, kết quả Vu Đắc Thủy đến, vượt qua cuộc tranh mua lớn, cuối cùng kho hàng tồn đọng đã được thanh toán hết, được một khoản tiền, cho chúng ta được hai tháng tiền lương, những khoản nợ trước kia vẫn chưa trả lại, bây giờ lại không còn gì. Bây giờ tất cả nhà tôi đều dựa vào tiền lương của tôi, mà giá cả thì đắt như vậy, nói thế nào bây giờ, hơn nửa năm nay tôi không mua một bộ quần áo mới nào rồi.
Một người khác cũng nói thầm.
- Tuy nhiên tôi nghe nói, hiện giờ do phán đoán sai lầm nên Vu Đắc Thủy đã biến toàn bộ tiền vốn lưu động của trung tâm thương mại thành hàng hóa tồn đọng, chọc giận Chủ tịch huyện Lý, rất có khả năng sắp tới sẽ bị đuổi, cũng không biết tiếp theo có phái tới lại là một tên ngu nữa không.
Người bán hàng mặc áo lông nhìn ngó xung quanh rồi thấp giọng nói
- Tôi nghe nói hình như ở trên huyện có ý muốn giao trung tâm thương mại chúng ta cho nhà họ Phương kinh doanh.
- Thật sao?
Một người bán hàng khác thét to, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, lập tức làm những người khác chú ý.
- Không có việc gì, không có việc gì!
Người bán hàng mặc áo lông nhìn ra cửa trung tâm, ánh mắt hơi dại ra, ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung vào, chỉ thấy ngoài cửa lớn của trung tâm có bốn người đang đứng.
Tâm trạng Phương Minh Viễn rất vui, vừa mới nghe được tin tức ông Tô Hoán Đông đã chính thức tiếp nhận vị trí Bộ trưởng Bộ đường sắt, hơn nữa do lúc trước hắn đã nhắc nhở chuyện sau cải cách giá cả rất có khả năng dẫn dến phong trào tranh mua nên ông ta đã có đệ trình lên báo cáo, được lãnh đạo cấp cao tán thưởng, thảo luận ở nhiều hội nghị, các lãnh đạo đều nhắc tới Tô Hoán Đông, khen ngợi ông ta biết đoán trước sự việc, cảm thấy tiếc nuối vì họ không coi trọng bản báo cáo.
Trong đó cả Thủ tướng cũng không chỉ nhắc tới một lần, nếu lúc ấy cơ quan có liên quan có thể đọc bản báo cáo này một cách tỉ mỉ mà suy xét đối sách, như vậy trận can qua phong trào tranh mua thổi quét khắp cả nước đã không đến mức trở thành tình trạng như thế này, cho nên con đường làm quan của Tô Hoán Đông hiện giờ vô cùng sáng lạn, thậm chí có người còn cho rằng sau này có khi còn được giữ chức Phó Thủ tướng.
Đối với chuyện tiền đồ sáng lạn của nhà họ Tô, Phương Minh Viễn tự hiểu là nước lên thì thuyền cũng lên, nhà họ Phương phát triển như hiện giờ là do có hậu thuẫn mạnh. Tuy rằng hắn không trông chờ sau này nhà họ Tô có thể giúp hắn đi cửa sau, cũng không muốn chạy chọt quan hệ cửa sau, nhưng ít nhất có tồn tại một nhà họ Tô có thể làm kinh sợ một số người, loại chuyện như thế này ở kiếp trước hắn đã nghe nói rất nhiều.
Không có hậu thuẫn, không có nền tảng, một xí nghiệp tư ở Hoa Hạ muốn sinh tồn được thì rất khó khăn, hơn xa so với người ta tưởng tượng.
Hơn nữa, theo Mã Vĩnh Phúc ở Ủy ban nhân dân tỉnh truyền đến tin tức, vì trong phong trào tranh mua ở huyện Bình Xuyên ông ta đã có biểu hiện vừa mắt, sắp tới rất có thể Lý Đông Tinh sẽ thăng chức, bỏ qua chức Chủ tịch huyện mà lên thẳng Bí thư huyện ủy, hoặc là thuyên chuyển ngang tới thành phố Duy Nam. Kết quả này đối với Phương Minh Viễn mà nói, đương nhiên là tin tốt lành, Lý Đông Tinh trở thành nhân vật số một ở huyện, không thể nghi ngờ là rất nhiều kế hoạch vốn chỉ có thể là lý luận suông nay sẽ có thể triển khai từng bước, mà không phải lo lắng Quách Thiên Phóng ngầm ra tay ngăn cản. Quách Thiên Phóng tự cho là quan hệ giữa gã và Quách Lượng ít có người biết, ai ngờ thiên hạ này vách đều có tai.
Hơn nữa siêu thị Carrefour và nhà họ Phương được Ủy ban nhân dân tỉnh khen ngợi rõ ràng, khen ngợi chuyện ở trong phong trào tranh mua đã chủ động hứa không tăng giá và trợ giúp Ủy ban nhân dân huyện ổn định trật tự xã hội. Hiện giờ nhà họ Phương ngầm có tiếng là xí nghiệp tư nhân nhưng có lương tri, trách nhiệm, tiếng lành truyền khắp các huyện thị lân cận, mời siêu thị Carrefour đến địa phương họ và còn hứa hẹn cho điều kiện hậu đãi.
Những người này kỳ thật là đều bị phong trào tranh mua lần này làm cho sợ hãi, đồng thời cũng ý thức được huyện Bình Xuyên sở dĩ có thể không sợ hãi mà vượt qua được phong trào lần này, là do có siêu thị Carrefour ở trong đó. Đối với một xí nghiệp tư nhân có thể chủ động ra tay trợ giúp chính phủ duy trì trật tự xã hội như vậy, giải quyết khó khăn về việc làm, ai lại không thích chứ?
Còn Cổ Vũ Thành cũng truyền đến tin tức, đã tuyển được cho Phương Minh Viễn ba cửa hàng khá tốt ở thành phố Phụng Nguyên, chỉ chờ hắn đến chọn.
Tin vui lần lượt đến như thế này làm sao không khiến Phương Minh Viễn nhảy nhót hoan hô cho được.
Vừa xong, khi biết được Tô Hoán Đông tiếp nhận chức vụ Bộ trưởng Bộ Đường sắt, Lý Đông Tinh đã cố ý đến tận nơi thăm hỏi Phương Minh Viễn và Phương Bân, đưa ra yêu cầu nhà họ Phương có muốn thuê lại trung tâm thương mại huyện hay không. Vu Đắc Thủy tham lam, đã làm mất hoàn toàn đường cải tử hoàn sinh cuối cùng của trung tâm thương mại, khiến Lý Đông Tinh quyết định giải quyết vấn đề nan giải nhất này của huyện.
Do trung tâm này nằm ở đoạn đường buôn bán sầm uất nhất huyện, người được chọn để tiếp nhận tốt nhất tự nhiên là nhà họ Phương, chuyện này chẳng có ai ở Ủy ban nhân dân huyện tỏ ra dị nghị. Lúc này cả tập thể bọn họ được lợi từ nhà họ Phương, tự nhiên là không dám gây trở ngại cho nhà họ Phương phát triển. Đây coi như là Ủy ban nhân dân huyện báo đáp lại hy sinh của siêu thị Carrefour trong phong trào tranh mua vừa rồi.
Lý Đông Tinh đề xuất điều kiện rất hậu đãi, cả một tòa nhà trung tâm thương mại lớn chỉ lấy tiền thuê hàng năm của nhà họ Phương là mười nghìn tệ, thời gian thuê là năm năm, sau đó nhà họ Phương được quyền ưu tiên thuê tiếp. Các lãnh đạo trung tâm thương mại, còn có các công nhân viên chức lớn tuổi hết thảy sẽ bị đào thải, chỉ cần nhà họ Phương thu nhận những người bán hàng dưới ba mươi lăm tuổi, đồng thời còn đồng ý miễn giảm một nửa số thuế thu nhập phải nộp trong năm năm.
Đối với yêu cầu này của Lý Đông Tinh, tự nhiên là mấy người Phương Minh Viễn sẽ không từ chối, phải biết rằng, vốn dĩ Phương Minh Viễn rất coi trọng mặt tiền của trung tâm thương mại huyện, nếu không phải tại Vương Đắc Bảo to mồm chào giá ngất trời, thì làm sao đến lượt kho hàng của Cục cảnh sát huyện Bình Xuyên?
Hơn nữa trong lòng Phương Minh Viễn đã có tính toán, sau này khi trung tâm thương mại huyện Bình Xuyên đi vào sử dụng, tất sẽ thu hút thương nhân và dân từ các huyện khác đến hội tụ, đến lúc đó mặt tiền hiện giờ của siêu thị Carrefour không đủ, cho nên nhận thuê trung tâm thương mại huyện đối với việc mở rộng diện tích kinh doanh của siêu thị Carrefour có tác dụng vô cùng tích cực
Phương Bân lúc này hưng phấn không thể nào tả nổi. Thời gian trước anh ta cứ ngây ngô ở huyện Bình Xuyên, chưa từng bao giờ làm giàu, lúc đó anh ta thích nhất là đi dạo bộ ở trung tâm thương mại, với ảo tưởng có một ngày, không biết toàn bộ trung tâm này thuộc về mình thì sẽ như thế nào. Không thể tưởng tượng được thời gian mới gần bốn năm mà giấc mộng của anh ta đã được thực hiện!
- Từ nay về sau, nơi này là của nhà họ Phương chúng ta!
Phương Bân không kìm lòng nổi là ngửa mặt lên hét lớn.
.