-Đối phương họ gì?
Vu Phượng Quân sắc mặt đã trở nên xanh bét.
-Dường như là họ Phương! Các anh em còn đang nghe ngóng tin tức.
Dương Đông Thần nói không chắc chắn.
-Bộp!
Vu Phượng Quân vỗ đét một cái vào đùi mình, hắn trên cơ bản đã có thể khẳng định, Giải Tiểu Huy khẳng định là đã nảy sinh xung đột với Phương Minh Viễn, khó trách Trần Ương và Kế Thường Ức lại xuất hiện ở đó, hơn nữa còn bảo về lợi ích của chúng như vậy!
-Quân khốn kiếp, hắn sợ ta chết chưa đủ nhanh mà!
Vu Phượng Quân mắng thầm trong bụng. Đây mới là việc này chưa xong, việc khác đã tới! Chuyện của mình còn chưa đâu vào đâu, Giải Tiểu Huy đã lại mang thêm phiền toái đến. Vu Phượng Quân cũng tự nhận là người có thân phận, tự nhiên hiểu được, loại khiêu khích lặp đi lặp lại nhiều lần như thế này. Đối với một kẻ bề trên mà nói, thì có nghĩa là gì?
Chính mình lúc trước nếu lần đầu tiên đối đầu với Phương Minh Viễn, liền biết thân biết phận, yên ổn sống qua ngày là con rùa rụt cổ, chỉ sợ Phương Minh Viễn lại động đến mình, bản thân rõ ràng là có mắt không tròng, dám coi con cá sấu của giới thương nhân trong nước chẳng khác gì con thạch sùng, vì vậy mới gây ra họa tù đày như lúc này!
Bọn người Mã Đắc Quang thế là coi như xong rồi! Vu Phượng Quân cũng đã biết được, bọn người Mã Đắc Quang đã chính thức bị bắt, chắc rằng chuyện này sẽ bị lật xới tung lên từ đầu để làm cho ra nhẽ thì thôi. Cũng may thời gian mình dùng Mã Đắc Quang cũng không nhiều lắm, không có nhược điểm gì trí mạng. Nhưng cái đó gọi là thỏ chết cáo thương, Vu Phượng Quân này trong lòng hiện giờ cũng lành lạnh. Nếu không phải là người anh em Vu Phượng Chính làm việc tùy theo hoàn cảnh, chỉ sợ chính mình bây giờ vẫn còn đang lưu lại ở đó.
Tuy rằng mình tạm thời được tự do Vu Phượng Quân cũng hiểu được, nếu không thể xoa dịu cơn thịnh nộ của Phương Minh Viễn, như vậy trừ phi chính mình quyết định từ bỏ sản nghiệp ở thành phố thương mại, cao chạy xa bay, nếu không thì, chính mình không sớm thì muộn cũng toi thôi! Nghĩ đến đây, Vu Phượng Quân hận không thể cho mình hai cái bạt tai, cứ như thể đui mù vậy, không ngờ lại đụng vào con cháu nhà họ Phương!
-Đông Thần, đừng đi gia viên Minh Thần nữa, đi Kho lương thực!
Vu Phượng Quân nói.
-À? Vâng!
Dương Đông Thần sợ run một chút, lập tức cho xe đổi hướng. Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, xem ra lúc này đây Giải Tiểu Huy khó tránh khỏi tai họa rồi. Vu Phượng Quân không ngờ đến chỗ của chị mình mà cũng không đến!
Lúc này ở khách sạn Lục Thành, Lâm Hâm đang ngồi cùng với Phương Minh Viễn.
- Anh Phương, trên cơ bản tình huống là như thế này!
Lâm Hâm gập quyển sổ lại nói.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, theo nội dung mà Lâm Hâm vừa báo cáo, thành tích của công ty con tập đoàn Carrefour ở tỉnh Trung Nguyên, năm trước vẫn duy trì tốc độ tăng trưởng nhất định, nhưng biên độ tăng trưởng thì không bằng được hai năm trước. Như thế có thể lý giải, dù sao mấy năm qua, doanh nghiệp nhà nước đều kinh tế đình trệ, một số lượng lớn công nhân viên chức thất nghiệp phải ở nhà! Thu nhập cũng giảm bớt nhiều, các khoản chi tự nhiên cũng giảm bớt, tiêu phí thấp. Siêu thị Carrefour vẫn có thể đảm bảo thế tăng trưởng, cũng đã là rất giỏi rồi.
-Giám đốc Lâm, những ngày tiếp theo, kế hoạch mở rộng của chi nhánh, phải tiếp tục tiến hành, tuy nhiên, một thành phố mà đã có nhiều chi nhánh như vậy rồi, sẽ không cần tìm kiếm mặt tiền cửa hàng nữa, mở rộng về phía bên ngoài thành phố một cách thích hợp, nhất là những khu ngoại ô mới phát triển. Hơn nữa, chúng ta chỉ mua không thuê!
Phương Minh Viễn nói.
-Vâng!
Lâm Hâm lại mở quyển sổ trên đùi ra, ghi chép lại những lời Phương Minh Viễn vừa nói.
-Còn về việc thu mua của các doanh nghiệp quốc hữu ở thành phố, chuẩn bị ra sao rồi?
Phương Minh Viễn hỏi tiếp. Phương Minh Viễn từng cùng Tôn Chiếu Luân có một cuộc trao đổi tường tận về việc xây dựng thương hiệu cho Tập đoàn Carrefour, cuối cùng thuyết phục Tôn Chiếu Luân thí nghiệm thử ở một tỉnh của Hoa Hạ, thu mua một bộ phận doanh nghiệp nhà nước sắp phá sản, tiến hành cải tạo lại. Mà tỉnh Trung Nguyên, bởi vì vị trí của nó, cũng là một trong những địa điểm tiến hành thí nghiệm.
-Anh Phương, tôi đã ở vào những trường hợp khác nhau, ý nguyện này của Tỉnh ủy tỉnh Trung Nguyên và Thành ủy thành phố cũng hiện rõ ý nguyện này, nhìn vào trước mắt, bộ máy Thành ủy, ý kiến còn không thống nhất. Có lãnh đạo có khuynh hướng đem những xí nghiệp sắp phá sản trong thành phố chuyển nhượng lại cho chúng ta, chỉ cần có thể đem công nhân trong xí nghiệp và toàn bộ nợ nần thu hết lại, cho dù là thu một chút phí chuyển nhượng mang tính tượng trưng thì cũng được; mà có vị lãnh đạo lại cho rằng, tài sản quốc hữu bất kể như thế nào cũng không thể biến thành xí nghiệp tư nhân trong tay của bọn họ được, cho nên đối với ý định thu mua của chúng ta đang có rất nhiều mâu thuẫn; còn có không ít người, giữ thái độ trung lập với chuyện này, hoặc nhiều hoặc ít ám chỉ tôi, nếu có thể đạt được chút lợi ích gì từ đó thì sẽ ủng hộ chúng ta thu mua, nếu không thì sẽ phản đối kế hoạch thu mua của chúng ta!
Lâm Hâm cười khổ nói:
-Bởi vì ý kiến của bọn bọ không được thống nhất, cho nên, trước mắt vẫn chưa có một ví dụ thu mua thành công!
Tuy rằng Lâm Hâm cũng là người va chạm nhiều trong xã hội lâu năm rồi, nhưng đối mặt với những vị lãnh đạo này, trong lòng anh ta vẫn không kìm nổi phải chửi chúng! Một đám người quyền cao chức trọng, địa vị cao quý, ở nhà đẹp, đi xe đẹp, có thư ký bảo mẫu đi theo hầu hạ, mỗi năm bồi dưỡng cho họ mấy trăm, trên triệu tệ, thế mà lòng tham của họ vẫn vô đáy!
Doanh nghiệp nhà nước trong thành phố này, ngoại trừ một vài nơi, thì hiện giờ doanh nghiệp nào cũng đang gặp khó khăn, nếu không có ngân hàng cho vay mạnh tay, thì sớm cũng đã phá sản từ lâu! Mà các khoản vay từ ngân hàng cũng không phải từ trên trời rơi xuống, đó cũng là cả tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, cho dù thiếu hụt này ngày sau sẽ được ngân khố quốc gia trợ cấp, thì đó cũng là tiền thuế người dân cả nước nộp mà ra!
Đối với kế hoạch của tổng bộ tập đoàn Carrefour, Lâm Hâm trong lòng kỳ thật là có mâu thuẫn tương đối lớn, hắn thấy, so với việc thu mua mấy doanh nghiệp đang thoi thóp lại còn vỡ nợ đó , thì chi bằng bắt đầu từ số không càng bớt phải lo lắng hơn.
-Giám đốc Lâm có phải cảm thấy là so với việc thu mua những doanh nghiệp mà chính phủ đã hao tâm tổn sức cũng không cứu vãn nổi, thì chi bằng xây dựng lại một công ty mới?
Phương Minh Viễn cười nói.
Lâm Hâm trong lòng giật mình, ngượng ngùng nói:
-Khiến anh chê cười rồi, tôi quả thật là cảm thấy thế, đã phí công phí sức mà vẫn chẳng ra sao, sao không bỏ luôn mấy doanh nghiệp nhà nước đó đi.
Phương Minh Viễn khoát tay nói:
-Ý tưởng của anh cũng bình thường, quả thật, sau khi tiếp nhận mấy doanh nghiệp nhà nước này, phiền toái cũng rất nhiều, cần đầu tư rất nhiều tinh lực, mà so với việc xây dựng công ty mới, ưu thế cũng không lớn. Nhưng, tôi vẫn hy vọng, Giám đốc Lâm có thể kiên trì chịu đựng quyết tâm chờ cơ hội đến. Anh chỉ cần nhớ rõ, công ty quyết định thu mua doanh nghiệp nhà nước, cũng không chỉ vì mở rộng phạm vi kinh doanh của công ty, mà còn có nhiều dụng ý khác, thế là đủ rồi!
Ngực Lâm Hâm lấm tấm mồ hôi, chính hắn cũng quên mất, không phải có một câu cách ngôn sao —— mệnh lệnh của lãnh đạo, hiểu được thì phải chấp hành, không hiểu thì càng phải im lặng mà chấp hành.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại của Phương Minh Viễn vang lên, Phương Minh Viễn nhìn lướt qua, là cuộc gọi đến từ Nhật Bản.
Phương Minh Viễn khoát tay, Lâm Hâm hiểu ý liền cầm lấy quyển sổ, lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa!
Ngày mười ba tháng bảy, thành phố đón một cơn mưa rất sảng khoái, khiến mặt đất đã khát nước được gần tuần nay, giờ được tắm nước no nê. Bầu không khí oi bức làm người ta không thở nổi trước đó, cũng bị trận mưa này quét sạch!
-Thật đáng ghét, sớm không mưa, muộn không mưa, lại mưa đúng lúc này!
Du Chính Thanh đứng ở trong phòng chờ của sân bay, nhìn bên ngoài màn mưa đã nhỏ dần, nghiến răng nghiến lợi nói. Kiến Điền Sato đến lại đúng vào lúc này, nếu cơn mưa này mà không tạnh, có lẽ sẽ phải hạ cánh ở sân bay khác. Du Chính Thanh rất lo lắng, cán bộ những thành phố khác, nếu biết có ba vị thương nhân có ý đầu tư vào tỉnh đang ở trên máy bay, thì không biết sẽ bày ra trò gì nữa!
Công tác thu hút đầu tư, hiện giờ đã trở thành công tác được chính quyền các địa phương đặc biệt quan tâm! Cố nhiên có một số lớn cán bộ bởi vậy mà bay lên tận mây xanh, nhưng càng nhiều hơn, chính là đã ép các chính quyền đến phát điên rồi!
Cán bộ các địa phương giống như một bầy lang sói đói, nhất là đối với loại đầu tư bên ngoài như thế này, thì mắt lại càng sáng lên! Cho dù thành phố thương mại là thuộc tỉnh Trung Nguyên , trước đây cũng không phải không có tiền lệ! Đương nhiên, lúc đó, thành phố sẽ cắt bớt hạng mục của các nơi khác. Nhưng Du Chính Thanh cũng không dám có chút gì buông lỏng.
-Thị trưởng Du, ngài không cần lo lắng! Giám đốc Kiến Điền Sato là người giữ lời, nếu hắn nói muốn tới thành phố thương mại khai thác kỹ thuật, đầu tư phát triển sản nghiệp, thì khẳng định sẽ không nuốt lời!
Một bên Vu Phượng Quân khẽ cười nói:
-Nếu có gì thay đổi, ngài có thể hỏi đến tôi!
Vu Phượng Quân một chút cũng không lo lắng, nếu Kiến Điền Sato dám không nghe lệnh, cái chức Giám đốc của hắn, có khối người đang dòm ngó!
-Hừ! Ông chủ Vu, họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm (vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng)!
Du Chính Thanh nhìn hắn nói. Nhất là những người Đông Dương kia, vô cùng là giảo hoạt, nếu có điều kiện tốt, từ bỏ khai thác kỹ thuật, phát triển sản nghiệp, cũng không có gì kỳ lạ. Tuy nhiên tới lúc ấy, chỉ có hắn Du Chính Thanh rơi vào tình huống khó xử! Tuy nhiên, những lời này của Vu Phượng Quân, khiến hắn trong lòng cũng yên tâm được mấy phần.
-Thị trưởng Du, mấy ngày nay lãnh đạo trong tỉnh ở thành phố không có đi thăm hỏi Phương Minh Viễn sao? Nhà họ Phương tiền nhiều thế lớn, ở trong nước đều có không ít sản nghiệp, nếu có được sự đầu tư của nhà họ Phương, thì sẽ là một dự án lớn đấy!
Vu Phượng Quân cười nói.
-Hừ! Ngươi làm như không ai biết vậy?
Du Chính Thanh sắc mặt hơi trầm ngâm nói. Hai ngày này, anh luôn muốn giật dây Lâm Hâm để giúp anh ta gặp được Phương Minh Viễn, đáng tiếc Phương Minh Viễn lại không muốn gặp mặt anh ta, viện cớ không khoẻ mà cự tuyệt!