Lý Bỉnh Thành kinh ngạc nói. Ông đương nhiên không biết, Phương Minh Viễn hiện giờ đã có một nhà máy thép ở Nhật Bản, và đang thu mua quặng sắt từ Liên Xô, không ngừng vận chuyển về đó. Nơi đó chính là sự nghiệp sắt thép tương lai của Phương Minh Viễn. Hắn cũng không trông cậy thông qua nhà máy thép đó kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng nơi đó lại có thể làm như một căn cứ huấn luyện và thí nghiệm, không ngừng đưa những nhân tài nghiên cứu kỹ thuật luyện kim có chí hướng phát triển nghành sắt thép tới thực tiễn. Có mấy hạng mục kỹ thuật của công ty sắt thép Albert chuyển nhượng, hơn nữa loại kỹ thuật inox kiểu mới trong lời nói của Lý Bỉnh Thành, đối với nhà máy sắt thép này mà nói, chủng loại sản phẩm cũng đã tương đối phong phú.
- Cháu?
Hứa Lâm và Lý Vũ Hân cũng giật mình kêu lên.
- Suỵt...
Phương Minh Viễn làm ra động tác đừng lên tiếng, việc này hắn cũng không muốn lan truyền ra ngoài:
- Chú Lý, cháu ở Nhật Bản thu mua một nhà máy thép, trong tay còn có mấy hạng mục kỹ thuật của công ty sắt thép Albert chuyển nhượng, nếu như hạng mục kỹ thuật trong tay các chú thật sự có giá trị, cháu có thể yêu cầu bọn họ ra mặt thu mua kỹ thuật này. Chúng cháu có thể có thêm một loại sản phẩm, mà các chú có thể thu hồi tài chính nghiên cứu, chẳng phải là vẹn cả đôi đường.
Theo cách nói của Lý Vũ Hân, cha cô Lý Bỉnh Thành lúc ấy miệng há ra quả thực có thể nhét vừa một quả dưa hấu nhưng mẹ của cô Hứa Lâm lại không đồng ý, vì cho rằng nhiều nhất cũng chỉ có thể nhét vào một quả đu đủ.
Một lúc lâu sau, Lý Bỉnh Thành mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nắm chặt cánh tay của Phương Minh Viễn, dùng thanh âm run run nói:
- Cháu nói chính là sự thật?
Phương Minh Viễn thản nhiên nói:
- Chú Lý, cháu cần lừa chú sao? Nếu như chú không tin có thể làm hộ chiếu, đến Nhật Bản nhìn xem tận mắt
Lý Bỉnh Thành buông tay ra, đúng vậy, Phương Minh Viễn có gì phải lừa mình chứ? Mình không có tiền, cũng không có quyền, chỗ làm chỉ là viện nghiên cứu luyện kim, đối với đại cổ đông của siêu thị Carrefour như nhà họ Phương mà nói thật đúng là không phải đối thủ gì, người ta có nhất định phải lừa gạt mình không?
Nói như vậy, Phương Minh Viễn thật sự là có thành ý chuyển nhượng kỹ thuật? Nghĩ đến đây trong lòng Lý Bỉnh Thành liền giống như dầu ăn gặp phải lửa lập tức bùng cháy lên. Nếu như mình có thể thúc đẩy việc chuyển nhượng này, bất kể về công hay tư đều là chuyện tốt. Kỹ thuật luyện kim inox kiểu mới đã để ở trong cơ sở dữ liệu một năm rồi không ai hỏi đến, nếu như không có gì bất ngờ nó sẽ tiếp tục ngủ say trong đó giống như những tư liệu kỹ thuật khác của viện nghiên cứu. Nếu như có thể đạt thành hiệp nghị chuyển nhượng, cho dù bên Phương Minh Viễn trả giá thấp, ít nhất cũng có thể thu hồi một phần tài chính nghiên cứu, đối với việc tài chính thiếu hụt chẳng những không thể tiến hành nghiên cứu hạng mục mới mà ngay cả lương trả cho nhân viên nghiên cứu cũng không thể tăng thêm của viện nghiên cứu, đây lại cũng có thể coi là một khoản thu vào khả quan.
Nếu như vậy mấy người Phương Minh Viễn chiếm được kỹ thuật mới hạng nhất, mà Viện nghiên cứu luyện kim cũng có được tài chính mới, mình cũng đạt được chiến tích khả quan, chẳng phải là mọi người cùng vui mừng sao. Lý Bỉnh Thành rất là động lòng.
Phương Minh Viễn thừa nhiệt rèn sắt mà đề xuất, có thể mời nhân viên của Viện nghiên cứu luyện kim tới Nhật Bản khảo sát thực địa. Lý Bỉnh Thành liền đáp ứng không chút do dự, trờ lại tỉnh Tần Tây sẽ nhanh chóng cùng lãnh đạo Viện nghiên cứu luyện kim nghiên cứu việc này.
Lý Bỉnh Thành rất vui mừng. Trong lòng Phương Minh Viễn cũng rất vui mừng, sau khi thu mua nhà máy sắt thép ở Nhật Bản kia, Phương Minh Viễn luôn nghĩ phương hướng phát triển sau này. Mặc dù hiện giờ hắn có đầy đủ tài chính có thể đầu tư vào ngành sắt thép sau này, nhưng để hắn đi xây dựng nhà máy sắt thép sản xuất ra thép thô mà lãng phí lượng lớn tài nguyên, ô nhiễm môi trường này, như vậy tái sinh lần này còn có ý nghĩa gì? Cho dù không lấy được kỹ thuật luyện kim dẫn đầu thế giới, thì ít nhất cũng phải theo kịp bước chân phát triển của ngành luyện kim thế giới.
Mà để làm được điều này, đối với nghiên cứu kỹ thuật mới nhất định là không thể thiếu. Nhưng việc này khai triển từ đâu, tuyển nhân viên nghiên cứu đều làm cho Phương Minh Viễn có chút đau đầu. Mặc dù hắn có thể trả lương cao thông báo tuyển một ít chuyên gia từ các quốc gia Âu Mỹ tới, nhưng phát triển sản nghiệp của một quốc gia thì lực lượng trung tâm vẫn phải dựa vào giới khoa học trong nước, toàn bộ dựa vào chuyên gia người nước ngoài chính là tai họa ngầm. Chính như câu nói kia, khoa học là không biên giới, nhưng nhà khoa học cũng có tổ quốc.
Hơn nữa loại vật liệu inox này theo Phương Minh Viễn biết, trong tương lai sẽ có rất nhiều chủng loại, có thể áp dụng trong mọi mặt. Mà một mặt rất quan trọng trong đó cũng được Phương Minh Viễn nhìn trúng, chính là inox sẽ là nguyên liệu dùng trong xây dựng thay cho kim loại vì nó có tính chống ăn mòn cao nên nó có thể làm cho các bộ phận kết cấu của công trình có tính bền vững lâu dài, hơn nữa loại inox có chứa một số nguyên tố nào đó dễ gia công, độ bền cao phù hợp với yêu cầu của nhân viên thết kế kết cấu và các nhà kiến trúc sư.
Bởi vì inox dùng trong xây dựng cần rất nhiều tính năng lý tưởng, nó ở trong kim loại có thể nói là độc nhất vô nhị, hơn nữa theo sự phát triển của nó, số loại inox mới sẽ không ngừng xuất hiện có thể thỏa mãn yêu cầu nghiêm khắc của ứng dụng xây dựng cao cấp, cho nên trong lĩnh vực xây dựng của tương lai nhu cầu inox sẽ tăng trưởng kịch liệt, trở thành một trong những tài liệu không thể thiếu trong bản thiết kế của kỹ sư xây dựng.
Viện nghiên cứu của Lý Bỉnh Thành nếu có thể nghiên cứu một loại inox mới độc hữu trong nước đã chứng minh trong lĩnh vực nghiên cứu inox bọn họ đã là đơn vị dẫn đầu trong các đơn vị nghiên cứu trong nước, hơn nữa bọn họ lại ở trong tỉnh Tần Tây, cho nên Phương Minh Viễn tự nhiên nảy ra ý tưởng thu những nhân viên của viện nghiên cứu này vào trong túi mình. Hơn nữa những phần tử trí thức này trong vòng kết giao của mình phần lớn cũng đều là phần tử trí thức, nếu như có thể đánh cây củ cải mang theo bùn, lại mang đến cho Phương Minh Viễn một nhóm nhân viên nghiên cứu khoa học, điều đó thật không thể tốt hơn.
Chẳng qua cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, mặc dù xã hội đã xuất hiện hiện tượng đầu đuôi đảo ngược, nhưng còn chưa tới mức làm cho người ta lâm vào líu lưỡi, với những nhân viên nghiên cứu kêu bọn họ bỏ bát sắt của đơn vị nhà nước đến xí nghiệp tư nhân công tác khẳng định là băn khoăn rất nhiều, cho nên có thể đề cho bọn họ ra nước ngoài mở rộng tầm mắt chính là bước đầu tiên mà Phương Minh Viễn nghĩ đến. Tin tưởng sau khi bọn họ biết được địa vị, tiền lương của những nhân viên nghiên cứu khoa học Âu Mỹ sẽ bất mãn hơn đối với tình trạng hiện nay, mà tới thời điểm đó... Ha ha.
- Phương Minh Viễn, cậu nghĩ cái gì vậy? Nước miếng đều muốn chảy ra rồi.
Lý Vũ Hân vừa bực mình vừa buồn cười nói. Viện nghiên cứu kia của Lý Bỉnh Thành cô cũng đi qua không ít lần, vừa cũ vừa sơ sài, hơn nữa bên trong lại làm cho người ta có một loại cảm giác trầm lặng ngột ngạt cho nên những sinh viên mới được phân đến đều âm thầm thảo luận về các vị lãnh đạo trong viện, cô thật không nhìn ra được, cái viện nghiên cứu cũ nát kia có cái gì tốt đáng để Phương Minh Viễn vui mừng như vậy.
- Đương nhiên là vui mừng, chú Lý đã đáp ứng giúp mình làm cầu nối ở bên trong rồi. Kỹ thuật này nếu trên thế giới còn chưa xin độc quyền thì tương lai rất có triển vọng.
Phương Minh Viễn cũng không kiêng dè mấy người Lý Bỉnh Thành.
- Nhưng chú cũng phải nhắc nhở cháu, giữa sản phẩm thực nghiệm và sản phẩm sản xuất chân chính còn có chênh lệch rất lớn, còn cần đầu tư rất nhiều tài chính thực dụng hóa.
Lý Bỉnh Thành cảm thấy mình vẫn nên đem những vấn đề có thể nghĩ đến đều nhắc nhở Phương Minh Viễn một lần. Mặc kệ nói như thế nào Phương Minh Viễn cũng là bạn học của con gái, lần này lại cứu cả nhà mình.
- Cháu biết, cảm ơn chú Lý đã nhắc nhở, nhưng kỹ thuật hạng nhất đều không phải là khoa học kỹ thuật mũi nhọn chậm rãi biến thành kỹ thuật đại chúng hóa sao, giống như TV vậy.
Phương Minh Viễn nói:
- Cháu tin tưởng, chỉ có xí nghiệp nắm giữ kỹ thuật liên tục nghiên cứu mới là một xí nghiệp đủ tư cách. Mà nhập khẩu kỹ thuật chỉ có thể là một loại thủ đoạn phụ trợ, nếu không sẽ bị người ta nắm cổ, hơn nữa chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn sau bữa tiệc lớn.
Lý Bỉnh Thành lại kinh ngạc một hồi, ông không nghĩ đến một thiếu niên còn đang học trung học cơ sở không ngờ lại nhìn rõ chuyện này như vậy.
Kỳ thật bất kể một người Hoa Hạ nào đã trải qua mấy thập kỷ phát triển của Hoa Hạ trong tương lai đều hiểu được đạo lý này. Chính sách thị trường kỹ thuật của Hoa Hạ, mặc dù làm cho GDP quốc dân của Hoa Hạ trong mấy thập niên trong tương lai tăng trưởng nhanh chóng, trở thành nhà xưởng của thế giới, cũng trở thành nước có GDP lớn thứ hai thế giới, nước xuất khẩu lớn, nhưng thực chất lại là một chính sách thất bại. Kỹ thuật trọng tâm của những xí nghiệp này vẫn đang nằm trong tay người ngoại quốc, người Hoa Hạ có thể làm cũng chỉ là công nhân lắp ráp mà thôi.
Bất kể là ô tô, thép chuyên dụng, máy tính phần lớn lợi nhuận đều rơi vào tay công ty nước ngoài,mà công ty Hoa Hạ chỉ có thể lấy được một phần rất ít trong tổng lợi nhuận, nhưng công ty Hoa Hạ lại gánh vác phần lớn công tác trong quá trình sản xuất. Kinh tế của các nước Âu Mỹ cạnh tranh lại cùng với sự phát triển không ngừng của thời đại, cũng chỉ là càng làm càng bí mật mà thôi. Người Hoa Hạ chỉ thấy số lượng hàng hóa của mình xuất khẩu hàng năm càng ngày càng nhiều, ngoại hối kiếm về càng ngày càng nhiều lại không nghĩ tới, phần lớn lợi nhuận trong đó đã sớm bị công ty của quốc gia Âu Mỹ lấy đi.
Là một người tái sinh, Phương Minh Viễn tự nhiên sẽ không phạm sai lầm như vậy. Hơn nữa hắn hiện giờ cũng đã có đủ sức tuyển dụng những nhân viên nghiên cứu khoa học trong nước này. Hắn cũng không tin, một quốc gia có thể tự mình nghiên cứu chế tạo ra bom nguyên tử, tên lửa, vệ tinh, vì sao ở trong lĩnh vực khác lại phải dựa vào kỹ thuật của người nước ngoài.
Đương nhiên Phương Minh Viễn cũng không phải là bài xích việc tiếp thu kỹ thuật nước ngoài, mà là căm hận loại hiện tượng, nước ngoài sau khi nghiên cứu ra một thế hệ kỹ thuật mới sẽ chuyển nhượng kỹ thuật sắp sửa đào thải cho Hoa Hạ kiếm lấy chút lợi nhuận cuối cùng, mà Hoa Hạ không suy nghĩ mua kỹ thuật này về, sau đó đợi đến khi đối phương nghiên cứu ra kỹ thuật mới lại chuyển nhượng kỹ thuật sắp sửa đào thải cho Hoa Hạ.
Nếu muốn làm thì phải làm tốt nhất.