Chỉ có điều hắn còn chưa kịp mở miệng , Vũ Ninh Đức đã nói:
-Trưởng ngục Lưu, hôm nay công việc bề bộn, chúng tôi đến quá vội, cũng không có dự định ở lại đây quá lâu, đợi đại diện của công ty con của tập đoàn Carrefour đến quyên tặng đồ vật tư, chúng tôi còn vội quay về tỉnh thành cho nên những lễ giao phiền phức không cần thiết thì nhanh chóng đi vào vấn đề chính đi.
Lưu Hán không khỏi có chút kinh ngạc, hắn không rõ là người trước mặt là vì sự việc bận rộn không có nhiều thời gian ở lại hay là có ý kiến gì đối với mình, nếu như vế trước thì đó là chuyện đáng mừng còn nếu như theo vế sau mà nói thì …..
Sự rối bời trong lòng của Lưu Hán, Vũ Ninh Đức cư nhiên không có tâm tình gì để phản ứng, lãnh đạo thì vẫn là lãnh đạo, chỉ cần nói thuộc hạ phục tùng thì càng tốt, về phần tình trạng tâm lý của thuộc hạ như này, thì đó là điều bọn họ không cần phải tốn thời gian suy nghĩ phức tạp làm gì, cũng không khiến cho Vũ Ninh Đức không khỏi chú ý thấy phía sau bọn họ Phương Minh Viễn đang xuống xe, vội vàng bỏ lại Lưu Hán chạy vội tới tiếp đón.
Là một nhân viên từ Trung ương điều đến, lại là cấp trên của Sở tư pháp đối với sức ảnh hưởng của tập đoàn Carrefour trong nước, cư nhiên so với những người bên cạnh đó thái độ cũng khác hẳn, tuy rằng nói không biết người thanh niên này là thần thánh phương nào, nhưng có thể khiến Tổng giám đốc của chỉ nhánh tập đoàn Carrefour đích thân đến đón, thì khẳng định không phải nhân vật bình thường.
Vũ Ninh Đức hiểu rằng, bản thân mình muốn lập công trạng ở Sở tư pháp của tỉnh, có được sự phối hợp của tập đoàn Carrefour và không có được sư hỗ trợ của tập đoàn Carrefour, thậm chí còn từ đó làm khó dễ, vậy thì là cách biệt một trời một vực cho nên lần tập đoàn Carrefour bỗng nhiên đưa ra ý đến nhà giam số ba để quyên tặng đồ dùng này Vũ Ninh Đức chủ động tích cực tiếp nhận nhiệm vụ tiếp đón này, mà từ các hoạt động cho thấy, hoàn toàn không cần đến Phó giám đốc sở như hắn đích thân đến đây.
Tuy nhiên, cho đến lúc này, Vũ Ninh Đức cũng âm thầm thấy mình may mắn, bản thân đối với lần quyên tặng vật phẩm bình thường như thế này, không ngờ Tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn Carrefour Mã Diệc Lập cũng đích thân đến đây, đây rõ ràng không nghi ngờ gì đó là một chuyện không bình thường, mà nhìn thấy bộ dáng của Mã Diệc Lập đối với tên thanh niên mới hai mươi tuổi đầu này trong kính trọng còn có vài phần sợ hãi, rõ ràng thân phận của Phương Minh Viễn còn cao hơn hắn, Vũ Ninh Đức liền nhận thức được, người thanh niên này, rất có thể là người của Tổng bộ của tập đoàn Carrefour .
Hơn nữa ông ta cũng nghe được Mã Diệc Lập xưng hô với người thanh niên này là Phương thiếu thì cũng ý thức được, làm không rõ thì người thanh niên này là người có cổ phần lớn nhất của tập đoàn Carrefour, nếu nói lần này có thể có mối giao hảo với đối phương, đối với việc xích gần mối quan hệ với tập đoàn Carrefour nhất định là có rất nhiều lợi.
-Phương thiếu, đây chính là nhà giam thứ ba
Vũ Ninh Đức cười nói:
-Chịu hình phạt ở đây, đều là những tù nhân thì hành án khá ngắn, là thành phần tội phạm phạm những tội không quá tồi tệ.
Tuy rằng nói, hắn cũng không hiểu rõ, tên thanh niên này không có việc gì làm chạy đến nhà tù này làm cái gì, hơn nữa trước khi đi ý của Mã Diệc Lập cũng không muốn dừng ở nơi này quá lâu nhưng đã có tâm ý muốn hòa giải, Vũ Ninh Đức tự nhiên cũng sẽ không không hỏi rõ ngọn ngành.
-Giám đốc Võ, hôm nay tôi mới có dịp tới nơi này mở rộng tầm mắt, biết một chút nhà ngục của nước mình rốt cuộc là cái hình thù gì, những việc khác, cần phải làm phiền ngài rồi.
Phương Minh Viễn cười nói,
-Giám đốc Võ có thể coi như tôi không tồn tại, muốn làm cái gì thì cứ làm, tôi mời giám đốc Võ ăn cơm.
-Thật đúng là một tên quái gở.
Võ Minh Đức thầm nghĩ trong lòng.
Tuy nhiên trên mặt hắn lại tươi cười rạng rõ nói:
-Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh giám đốc Mã, ngài xem có phải bây giờ cần chuẩn bị bắt đầu?
Chương Châu, trước Tổng bộ của công ty khai thác mỏ, người đến người đi, làm thành một doanh nghiệp có thể xuất khẩu sản phẩm, doanh nghiệp khai thác mỏ kia chỉ là treo đầu dê bán thịt chó.
Mà có thể ở đây đi làm không phải người tài năng xuất chúng thì cũng chính là người phải có người nâng đỡ, nghe nói ngay cả con của lãnh đạo thành phố cũng ở đây làm việc.
Buổi sáng mười giờ cuối đường cái trước cửa doanh nghiệp khai thác mỏ, đột nhiên có một đội quân xe, chừng mười chiếc chớp nhoáng đậu trước cửa của doanh nghiệp khai thác mỏ, mang theo những tiếng phanh chói tai.
Xe jeep cầm đầu nhảy xuống mấy tên cảnh sát có vũ trang, vung tay lên, trên một chiếc xe quân sự nhảy xuống chừng hai trăm tên cảnh sát có chuẩn bị vũ trang đầy đủ, những người này trước khi xuống xe thì đã có nhiệm vụ rõ ràng, một số bộ phận dưới sự dẫn dắt của các quan binh, được chia làm hai đội, bao vây hai bên trái phải của cửa chính, đem toàn bộ tòa nhà đều bao vây kín mà một bộ phận thì dưới sự chỉ đạo của quan quân thì đi thẳng đến trước cửa doanh nghiệp này.
Các công nhân trước cửa chính của xí nghiệp khai khoáng đều sợ ngây người, hiện trường như vậy, nhưng thực tại là không ít năm qua đều không nhìn thấy, mà từ sau những năm bảy mươi, thì đã không còn ấn tượng gì rồi.
-Các người muốn làm gì?”
Bên trong có một người cẩn thận chính chắn ngạc nhiên nhưng còn có gan đứng ra ngăn cản quan quân.
-Thực thi nhiệm vụ, ai không liên quan đều đứng sang một bên, tuyến cảnh giới phía trước bất kì người nào cũng không được đi ra ngoài, nếu không hậu quả sau này thì tự mình gánh lấy, không có sự cho phép thì không được gọi điện thoại, còn có, lấy điện thoại của bọn họ đều thu lại.
Người đứng đầu lạnh lùng chỉ tay sang hắn ta, hắn liền không do dự mà lảo đảo chạy ra ngoài.
Sau khi để lại mấy người khống chế một tầng, dưới sự chỉ đạo của chỉ huy, những người còn lại đều đi lên lầu trên.
Lúc này ở tầng cao nhất văn phòng làm việc của Lục Văn Chương, trên người Lục Văn Chương từ bộ đồ tây đến đôi giày da, bên dưới cũng đã trần như nhộng và bị đè lên bàn làm việc trước mặt hắn, một cô gái mang bộ đồ màu đen trèo lên trên, trên đôi dép cao gót là một cái quần lót trong suốt, cái quần đùi bên dưới thì đã bị kéo đến phần eo, đồng dạng là đôi tất đên cũng được xe loạn xì ngầu, lộ rõ phần da thịt trắng nõn nà, dưới màu đen của tất chân, hiện rõ đến chói mắt.
Bộ điện thoại màu trắng trong hai bộ nằm ở trên bàn đổ chuông lên, Lục Văn Chương chỉ nhìn lướt qua rồi làm ngơ, chuyên tâm cho sự nghiệp “Chinh Phục” của hắn, từng tiếng kêu mê hồn vang trong văn phòng của hắn, hiệu quả cách âm là số một, đừng nói chỉ là một động tĩnh nhỏ ngay cả hát to trong phòng thì người ngoài cửa cũng không có thể nghe thấy.
“Theo một tiếng nổ lớn, cửa chính của văn phòng làm việc của Lục Văn Trang bị người ta đạp tung cửa, hung hăng vỗ vào tường của cửa sau, tiếp theo đó trước cửa xuất hiện mấy tên quan quân đều có trang bị vũ trang đầy đủ.
Lục Văn Trang hai người đều bị bắt quả tang thì rất hoảng sợ, nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm nhìn ra ngoài cửa, tên sĩ quan đứng ở cửa chỉ nhìn thoáng qua bên trong một cái thì không khỏi nhíu mày tuy rằng nói trên cái bàn rộng lớn chặn hết thảy nhưng từ góc độ của bọn họ còn có thể rõ ràng nhìn thấy, người con gái leo lên bàn làm việc vạt áo bị mở rộng ra, bốn nút của áo sơ mi bên trong cũng mở ra, lộ ra chiếc nội y màu đen và nụ hoa thỏ ngọc đang run rẩy.
-A…
Cô gái này lúc này đây mới ý thức được mình ở trước mặt những nam nhân này đã bị cảnh xuân lộ ra ngoài, không khỏi hét chói tai
Quan quân cũng bị tiếng hét này kích động không nhẹ, tuy nhiên hắn vẫn đang khoát tay chặn lại, mấy tên cảnh sát vũ trang đi vào, chịu đựng tiếng hét inh tai này, đem Lục Văn Chương khống chế lại, đồng thời mấy người không hẹn mà cùng hướng đến nữ nhân kia mà hét:
-Câm miệng.
người phụ nữ đó lúc này mới thực sự kinh hãi mà tỉnh lại, cơ hồ như là té bổ sang một bên, run rẩy sửa sang lại quần áo của mình.
Quan quân lúc này mới đi đến trước mặt Lục Văn Chương, đánh giá từ trên xuống dưới của Lục Văn Chương, nhất là nhìn lại cơ thể của hắn đang trong tình trạng bất ổn, khóe môi cười lạnh một cái rồi nói:
-Lục Văn Chương, Lục giám đốc, ngài thật là hăng hái.
-Ngươi….các ngươi là ai?
Lục Văn Chương mạnh mẽ điềm tĩnh nói,
-Các ngươi đây là muốn làm cái gì?
Hắn lúc này đã nhận ra sự tình có chút không đúng, làm sao lại có một đội quân cảnh sát vũ trang ở trước mặt mình?
Theo lý thuyết, cảnh sát vũ trang tuy rằng cũng gánh vác giữ gìn trọng trách trị an xã hội, nhưng theo các tình hình chung, chính quyền địa phương sẽ không dễ dàng điều động đội quân lực lượng vũ trang, hơn nữa muốn điều động lực lượng vũ trang, thì thủ tục các loại cũng rất rườm rà.
Doanh nghiệp khai thác mỏ những năm này ở Chương Châu đã thông qua đủ loại thủ đoạn, cũng thực tại lôi kéo một đám cán bộ, trong đó hệ thống cảnh sát là cảnh sát vũ trang bọn họ đặc biệt quan tâm nhất, Lục Văn Chương bọn chúng không phải không hề suy nghĩ nhưng suy nghĩ đến kết giao quân nhân, rất có thể sẽ đưa đến sự chú ý phía trên, hơn nữa cảnh sát vũ trang trong tình hình chung cũng sẽ không đề cập đến trật tự trị an, cho nên cuối cùng là quyết định không cần tự mình tìm phiền toái.
Không thể tưởng tượng được, hôm nay bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, cư nhiên chính là các nhân viên cảnh sát vũ trang, chẳng trách lúc trước, không có một tin tức nhỏ nhoi nào truyền đến
-Lục Văn Chương, việc làm của anh đã phạm lỗi rồi.
Quan quân cũng lười cùng với hắn đấu võ mồm, khoát tay nói:
-Đem toàn bộ bọn họ đều mang đi cẩn thận kiểm tra chỉnh đốn lại tòa cao ốc.
Lục Văn Chương nghe vậy, sắc mặt của hắn bỗng chốc trở nên không còn chút máu, bản thân hắn biết rõ chuyện nhà mình, tại tòa cao ốc này, hắn nhưng có dấu hơn mười khẩu sung, và một ít đạn, về phần những vũ khí đao kéo, thì số lượng nhiều đến nỗi bản thân hắn cũng không nhớ nỗi nữa rồi.
-Trưởng quan, trưởng quan, ta là tuân theo pháp luật của thương nhân, các ngươi làm như vậy, chắc phải có lệnh khám xét của viện pháp lý chứ?
Lục Văn Chương điềm tĩnh nói.
Đối với sự biện bạch của hắn, bọn quan quân chỉ còn cách cười nhạt, vẻ mặt khinh thường khoát tay nói:
-Hảo tâm của giám đốc Lục, ta đã lĩnh ngộ rồi, điều này không cần ngài quan tâm, đem bọn chúng đi.
Đang lúc Lục Văn Chương bị quan binh áp giải đến trước thang máy, thì nhìn thấy anh trai hắn Lục Văn Hóa cũng bị mấy tên cảnh sát vũ trang từ một bên khác áp giải đến trước thang máy, hai anh em khi nhìn thấy nhau, từ trong ánh mắt của mỗi người đều chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng.
Lục gia lúc này đây e rằng gặp phải hạn lớn rồi.