- Phương thân mến, cậu cũng biết, nước ta bị quân đội tàn ác của Saddam xâm lấn, chẳng những đoàn đại biểu các tuyển thủ dự Á Vận Hội vẫn phải ở lại trong nước, chết sống không biết, ngay cả chi phí nếu không nhờ cậu và ông Quách hào phóng viện trợ thì cũng không biết đào đâu ra. Nhân dân nước ta gặp phải tai họa như vậy thật sự là vô cùng cay đắng. Nhưng dù vậy Emile của nước ta vẫn quyết định sẽ phải phái đoàn đại biểu tham gia Á Vận Hội của sẽ phải phái đoàn đại biểu tham gia Á Vận Hội ở Bắc Kinh của quý quốc, nhằm bày tỏ sự ủng hộ của nước ta với việc quý quốc tổ chức đại hội thể thao.
Hoàng tử Abdullah vừa nói vừa chú ý đến vẻ mặt Phương Minh Viễn, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nếu trước ngày hôm qua, có người nói cho anh ta biết, có một ngày anh ta phải nhìn mặt mà đoán lòng một đứa trẻ ranh, 99% anh ta sẽ không tin.
- Nhưng kẻ xâm lược Saddam không nhìn đến quy tắc công pháp quốc tế, bắt đầu một cuộc chiến không báo trước, ngang nhiên xâm lấn nước ta, chia rẽ tình cảm anh em của các nước Ả rập, đã bị toàn bộ nhân loại chỉ trích. Ủy ban bảo an Liên hiệp quốc cũng đã ra chế tài với nó. Một quốc gia vô lại như vậy mà được cho phép tham gia Á Vận Hội sẽ là xem thường tinh thần thể thao Á Vận Hội. Nước ta trước đây còn viện trợ cho tên Saddam lòng lang dạ sói này thật sự là có mắt như mù. Thánh Ala tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chúng.
Phương Minh Viễn đã hiểu rõ, vị này dường như đang tức giận việc Iraq có thể tham dự Á Vận Hội. Hắn lập tức suy nghĩ, tuy hắn không chú ý lắm đến việc này nhưng hắn nhớ rõ ở kiếp trước, Iraq quả thật là không tham dực Á Vận Hội. Khi Á Vận Hội chính thức khai mạc, hắn còn nhớ rõ người dẫn chương trình trên TV có nhắc đến trước Á Vận Hội đã xảy ra một việc ảnh hưởng khá lớn đến tình hình thế giới là chiến tranh Iraq và Kuwait. Tuy ngay lúc đó hắn không rõ việc này có ý nghĩa gì nhưng nhiều chuyện vẫn còn khắc sâu trong tâm trí.
- Hoàng tử, ý của người là…
Phương Minh Viễn thăm dò.
- Ngài hy vọng Á Vận Hội Bắc Kinh có thể từ chối đoàn đại biểu Iraq tham gia?
- Đúng, đúng, đúng! Chính là ý này.
Hoàng tử Abdullah vô cùng vui mừng nói.
- Nước ta đã đề nghị lên Ủy ban Olympic nhưng hiện tại họ còn chưa quyết định. Theo sự hiểu biết của chúng tôi, trong chính phủ của quý quốc có người cho rằng thể thao không liên quan đến chính trị nên cho rằng người Iraq có quyền phái đoàn tham gia Á Vận Hội. Tôi cho rằng, nếu chuyện như thế xảy ra mới là làm bẩn tinh thần thể thao. Hội đồng bảo an Liên hiệp quốc đã nhất trí thông qua việc cấm vận Iraq, Ủy ban Olympic vì sao lại không cấm vận?
Phương Minh Viễn lúc này không biết nên cười hay phải đau đầu nữa. Vị Hoàng tử Abdullah không ngờ lại quá xem trọng mình đến mức muốn mình can thiệp vào quyết sách của chính phủ. Nhưng dựa vào trí nhớ kiếp trước, cho dù có hứa cũng không thành vấn đề. Theo trình tự bình thường của lịch sử, chính phủ Hoa Hạ sẽ từ chối đàn đại biểu Iraq tham dự Á Vận Hội. Bản thân hắn có thể dễ dàng có được một ân tình. Ân tình này ngày sau đáng giá ngàn vàng. Không cần nói gì khác, sau này Kuwait khai thác mỏ dầu, cho dù hắn chỉ có được 1% cổ phần thì tiền bạc cũng đã không ngừng cuồn cuộn chảy vào.
Hoàng tử Abdullah nhìn sắc mặt Phương Minh Viễn chợt đỏ chợt tái còn cho rằng hắn thấy việc này quá khó khăn, bèn vội vàng nói:
- Phương, ông Quách là người nổi tiếng ở Hong Kong, nghe nói rất thân thiết với các lãnh đạo cao cấp trong chính phủ. Cậu xem có thể mời ông Quách ra mặt thuyết phục các lãnh đạo của quý quốc không? Chỉ cần nói giúp nước ta mấy câu, cho dù việc có thành hay không, nươc ta ngày sau chắn chắn sẽ hậu tạ.
Chuyện này liên quan đến tiền đồ của anh ta, tuy cùng là thành viên vương thất Kuwait nhưng cũng chi ra ba bảy loại. Hoàng tử Abdullah tất nhiên muốn mình có ngày sẽ trở thành nhân vật quan trọng bậc nhất trong vương thất.
HIện giờ lực lượng có thể nhờ cậy đều nhờ cậy cả rồi. Ủy ban Olympic còn chưa quyết định được. Lúc này ý kiến của chủ nhà Hoa Hạ tất nhiên không thể bỏ qua, chỉ cần họ nghiêng về phía Kuwait thì ý đồ của Iraq muốn tham dự Á Vận Hội sẽ đổ sông đổ biển.
Phương Minh Viễn thở nhẹ một hơi rồi nói:
- Thưa hoàng tử, nói thật là yêu cầu của ngài thật là khó. Tuy ông Quách quả thật quen biết nhiều người trong chính phủ nhưng dù sao chúng tôi cũng chỉ là thương nhân, không phải cán bộ, việc trong nước cũng còn được nhưng việc này đề cập đến chính sách ngoại giao của chính phủ tôi là điều phải kiêng kỵ. Dù ông Quách có lòng muốn nói giúp cho quý quốc cũng không thể làm được.
Ông Quách dù sao cũng không phải quan chức, không có chỗ dựa chính trị, đối với vấn đề chính trị ở Hoa Hạ, trừ khi có liên quan đến Hong Kong, luôn luôn không nhúng tay vào.
Hoàng tử Abdullah hơi kinh ngạc nói:
- Ông Quách gần như thủ lĩnh của giới thương nhân cũng không thể …
- Không thể. Tình hình Hoa Hạ không như bình thường, nếu đề cập đến chính sách đối ngoại, người bên ngoài xen vào thật không thích hợp. Đừng nói hiện nay Hong Kong chưa trả về Hoa Hạ mà sau năm 97, ông Quách cũng không tiện phát biểu ý kiến về những vấn đề thế này. Cho nên nói tôi nói lại thì cũng chỉ khiến ông Quách thêm khó xử mà thôi.
Phương Minh Viễn vẻ mặt khó xử nói.
Hoàng tử Abdullah lập tức lạnh toát cả người. Anh ta vốn nghĩ đây là đường tắt đến Nam Sơn không ngờ Phương Minh Viễn lại từ chối. Moore cũng đầy vẻ thất vọng không nói nên lời.
- Nhưng việc này không hẳn là không thể thành công.
Phương Minh Viễn đột nhiên chuyển ý nói. Nếu kiếp trước chính phủ Hoa Hạ có thể từ chối đoàn Iraq tham dự Á Vận Hội thì chắn chắn họ đã đưa ra những lý do rất hợp lý, khiến chính phủ Hoa Hạ có đầy đủ chứng cớ để từ chối Iraq một cách đúng mực.
- Hả?
Phương Minh Viễn quanh co lại làm cho mấy người Hoàng tử Abdullah nhen nhóm lại hy vọng. Anh ta nắm chặt tay của Phương Minh Viễn, gấp gáp không nén nổi nói:
- Biện pháp gì?
Phương Minh Viễn khẽ đưa tay lên, vẻ mặt lộ ra vài phần đau đớn, Hoàng tử Abdullah lúc này mới ý thức được sự thất thố của anh ta, vội vàng thả lỏng tay ra.
- Thật ra rất đơn giản, nếu quý quốc có thể liên hợp với tất cả các nước Ả rập, ngoại trừ Iraq, cùng ký hiệp nghị yêu cầu chính phủ Hoa Hạ từ chối đoàn đại biểu Iraq tham gia, sau đó phái nhân viên ngoại giao trình lên chính phủ Hoa Hạ. Đây là sự việc giữa các nước Ả rập, mong chính phủ Hoa Hạ tôn trọng ý nguyện của tất cả các quốc gia Ả rập, thái độ phải kiên quyết một tí, nhưng kiên quyết chứ không phải cứng rắn, thì cũng có thể.
So với người Ả rập, Phương Minh Viễn hiểu rõ tâm tính của lãnh đại nước mình hơn nhiều.
- Vậy là được rồi sao?
Hoàng tử Abdullah nghi ngờ. Việc đó có khác gì đề nghị của anh ta với Ủy ban Olympic đâu? Đề nghị của anh ta cũng được tất cả các nước Ả Rập đồng ý mà.
Phương Minh Viễn hơi buốt răng. Chuyện này không thể nói rõ được, chỉ có thể hiểu ý thôi. Nếu nói rõ ra, Phương Minh Viễn cảm thấy không tốt. Hoàng tử Abdullah đại diện Kuwait đề nghị lên Ủy ban Olympic, tuy khi biểu quyết cũng chiếm được sự đồng ý của các nước Ả rập ngoại trừ Iraq. Nhưng như thế thì các lãnh đạo Hoa Hạ có chút thể diện được! Hoa Hạ từ xưa đến nay vẫn tự cho mình là thiên triều. Tuy đến thời cận đại đã suy yếu rất nhiều nhưng từ khi mở cửa cải cách đến nay, thực lực kinh tế mạnh hơn một chút, địa vị với các nước khác trong khu vực thì tất nhiên nước lên thì thuyền lên.
Nếu có thể diện thì mọi việc tự nhiên tốt hơn nhiều, hơn nữa có lý do tôn trọng ý nguyện của tất cả các nước Ả rập làm lý do từ chối Iraq tham dự Á Vận Hội, đa số thắng thiểu số, ngay cả các nước cùng khu vực cũng phản đối họ tham gia dự thi, Hoa Hạ tất nhiên phải tôn trọng ý kiến của người khác. Hơn nữa, nếu vì Iraq mà trở mặt với các nước Ả rập khác, việc này có ngốc mới làm. Chỉ cần cho chính phủ Hoa Hạ một lối thoát, đoàn đại biểu Iraq chỉ có thể dự thi trong nước mình thôi.
Hoàng tử Abdullah và Moore ngơ ngác nhìn nhau, còn cảm thấy hơi mơ hồ. Nhưng thấy Phương Minh Viễn khẳng định như vậy, trong lòng hai người có thêm một tia hy vọng. Hoàng tử Abdullah tính trong lòng, nếu Kuwait đã thỉnh cầu các nước Ả rập về việc này thì cũng sẽ nhận được đầy đủ sự chấp thuận. Iran tuy không dám cam đoan nhận lời nhưng nhất định sẽ không phá. Iraq đánh họ tám năm, họ còn mong Iraq phải trả giá trên trường quốc tế. Vậy thì làm thử xem sao
- Thưa hoàng tử, việc ấy khó nói cho rõ ràng, tình hình trong nước khác biệt, đôi khi người ngoại quốc không thể hiểu được. Ngay như tín đồ Hồi giáo của quý quốc cũng không thể hiểu nổi tín ngưỡng của dân chúng nước tôi vậy. Nhưng tôi có thể cam đoan với ngài, làm như vậy chắn chắn sẽ thành công. Nếu không thành công, các ngài cũng đâu có tổn thất gì phải không? Nhưng phải nắm lấy thời gian này, không thể chờ đoàn đại biểu Iraq di chuyển, như vậy sẽ muộn mất. Thời điểm đó, chính phủ nước tôi không có khả năng đuổi đoàn Iraq ra khỏi cửa.
Phương Minh Viễn uyển chuyển nói.
Đạo Hồi chỉ thờ một vị thần, ngoại trừ Thánh Ala ra họ không còn vị thần nào khác. Còn đạo giáo ở Hoa Hạ, người bình thường không thể nói rõ rốt cuộc có bao nhiêu vị thần tiên. Nếu gặp phải Thần giáo của Nhật Bản thì càng phiền phức hơn. Họ sung bái tự nhiên, thuộc loại tín ngưỡng đa thần, có nhiều Shinto theo động thực vật trong tự nhiên, thậm chí một cây cổ thụ bên đường cũng có thể được xem như một vị thần.