Ông nội của Nhâm Lao, năm đó là vệ sĩ bên cạnh ông cụ Khương, theo ông cụ Khương vào sinh ra tử trong mưa bom bão đạn, sau khi giải phóng, ông cụ Khương được phong tặng Đại tướng quân, ông nội của Nhâm lao bởi vì vết thương cũ phát tác, không thích hợp lại làm vệ sĩ cho ông cụ Khương, mà rút lui khỏi quân đội, trở về quê làm một Bí thư chi bộ. Về sau, trong thời kỳ cách mạng văn hóa, bởi vì mối quan hệ với ông cụ Khương, còn bị hồng vệ binh ở đây coi là phái phản động.
Ông nội của Nhâm Lao tính tình rất nóng, mặc kệ bộ đội địa phương phê như thế nào, thì không vẫn không thừa nhận ông cụ Khương bị phái phản động đánh bại. Bên anh ta càng không thừa nhận, bộ đội địa phương đã chiến đấu hăng say, nói qua nói lại, thời gian đã lâu rồi, vết thư cũ lại phát tác của ông nội Nhâm Lao.
Ba của Nhâm Lao là Nhâm Tái Hưng, lúc đó là công nhân viên chức của nhà máy trong huyện, bởi vì ông nội Nhâm Lao qua đời, nói không ít “lời nói bất mãn”, sau khi bị bộ đội địa phương biết, cũng bị giam lại, chịu không ít khổ cực, bị giam cho tới năm 1982, mới cho phóng thích, lúc đó Nhâm Lao đã 6 tuổi rồi.
Sau đó đến năm 85, ông cụ Khương sau khi biết được chuyện này, vẫn đắc ý phái con trai út của mình đến an ủi người nhà NHâm Tái Hưng. Lúc đó Khương Ứng Tuyết cũng theo đến nhà họ Nhâm, cứ như vậy mà quen biết với Nhâm Lao. Đúng là đã có chiếu ứng của nhà họ Khương. Nhâm Tái Hưng từ một công nhân viên trong nhà máy nhỏ cấp huyện, một bước đến tận mây xanh. Đến bây giờ, đã trở thành cán bộ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa sau đó, Nhâm Tái Hưng hàng năm đều có thể đến nhà họ Khương thăm hỏi ông cụ, Nhâm Lao cũng theo ba đi mấy lần, cứ như vậy qua lại, thì đã than thiết với Khương Ứng Tuyết.
Về sau, NHâm Lao thi vào trường đại học danh tiếng, lại dưới bong của nhà họ Khương, đã có trong danh sách cử đi nước ngoài du học một cách thuận lợi.
Khương Ứng Tuyết học ở Nhật Bản, anh ta cũng biết, nhưng bình thường đều là Khương Ứng Tuyết tìm anh ta. Anh ta trước giờ không chủ động tìm Khương Ứng Tuyết. Trong lòng Nhâm Lao rất rõ, nhà họ Nhâm sở dĩ có thể có được ngày hôm nay, đó đều là bởi vì nhà họ Khương chiếu cố than phận của ông nội. Bản thân là thân phận gì, Khương Ứng Tuyết là than phận gì, nhà họ Khương chỉ chiếu cố nhà họ Khương mình, cũng không thể gả cô công chúa bé bỏng cho mình. Cho nên anh ta cơ bản không gây chú ý đến Khương Ứng Tuyết, chỉ có điều dốc hết sức đi lấy lòng cô ta.
Hôm nay đơn thuần là niềm vui bất ngờ, không ngờ Khương Ứng Tuyết sau khi biết được mình tham gia hội đồng hương, đã đến tham gia!
Sau khi Khương Ứng Tuyết ngồi xuống, tự nhiên có người chủ động đến gần, Khương Ứng Tuyết cũng không bày biện đại tiểu thư gì đó, thì liền đáp lại. Nhất là khi cô ta nói ra, cô ta vẫn học đại học ở Tokyo, hơn nữa Nhâm Lao không phải bạn trai của cô ta.
Trong lúc nhất thời, Khương Ứng Tuyết đã trở thành điểm tâm chú ý của những người đàn ông, ngay cả sự nổi bật của Lâm Dung bọn họ cũng đều trở thành quá khứ.
-Cô gái này thật sự rất đẹp! Không thua kém gì Dung Dung!
Thẩm Tâm Oánh nhìn một lúc lâu, trong lòng có chút không cam tâm nói.
-Ừ, tôi mới đầu vẫn cho rằng là một người Nhật chứ!
Miêu Lâm Lâm cũng gật đầu nói.
Mặc dù Lâm Dung không quen Khương Ứng Tuyết, nhưng Phương Thiếu đã nghe Phương Minh Viễn nói đến rồi, biết đây là tiểu công chúa của nhà họ Khương, ngay cả Mai Nguyên Vũ và Sài Tĩnh Ngọc bọn họ gặp cũng rất đâu đầu. Hơn nữa, Khương Ứng Tuyết đã từng có xung đột với Phương Minh Viễn, cho nên Phương Minh Viễn không muốn gặp cô ta.
-Tâm Oánh, Lâm Lâm, chúng ta a ngoài đi dạo đi, ở đây đông người quá!
-Được, chúng ta ra ngoài!
Miêu Lâm Lâm nhìn những ngwoif mình thích từng người một vây quanh Khương Ứng Tuyết giộng như ông mật ngửi thấy mùi mật ong, tuy bên tai đã bớt ồn ào đi nhiều, nhưng trong lòng tự nhiên cũng không thoải mái lắm.
Mấy người đứng lên, kéo cửa sang góc tường đi ra, Lưu Đắc Chí đã chú ý đến bọn họ, cũng yên lặng đi theo.
Mấy người men theo hành lang đến trước cửa tiệm, trời đã tối lại.
-Chú phương, vừa rồi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với chú, không biết làm chức lớn ở đâu rồi?
Lưu Đắc Chí vỗ vỗ vai Phương Minh Viễn nói.
-Không dám nói chức lớn gì, chẳng qua là tự mình đã mở một công ty nhỏ làm ăn.
Phương Minh Viễn cười cười nói:
-Anh làm gì ở Nhật?
-Tôi là người được cử đến sửa chữa trong nhà máy, hôm nay nghe nói có các an hem đồng hương đến, cho nên qua đây xem thử. Người anh em, chú thật có phúc à!
Lưu Đắc Chí sắc mặt ngưỡng mộ thấp giọng nói.
-Bạn gái của chú là cô gái đẹp nhất trong buổi họp mặt hôm nay! Khi nào kết hôn? Báo cho người anh em này biết? chỉ cần ở trong nước, ông anh nhất định đi cổ chúc phúc cho chú!
Trong lòng Phương Minh Viễn có vẻ dở khóc dở cười, Lâm Dung và mình kết hôn? Tuy chính Phương Minh Viễn cũng thừa nhận, nếu Lâm Dung muốn lấy mình, vậy cũng là phúc phận của mình, nhưng không quá được cửa của Lâm Liên và Lâm Phụ!
-Tuổi còn trẻ, chưa nghĩ đến chuyện này!
Phương Minh Viễn lãng tránh đi nói.
Định tụ do mấy năm, đến lúc đó hẵng nói!
Lưu Đắc Chí kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn một lúc lâu, lúc này mới dơ ngón cái lên nói:
-Người anh em, chú thật cừ!
Cô gái đẹp như vậy, ai không muốn có được à, Phương Minh Viễn không ngờ còn muốn tự do mấy năm, xem ra cơ bản không quan tâm có ai cướp mất à!
-Thật là, làm sao tôi không nhìn ra, anh ta có gì đáng để Dung Dung cô thích!
Thẩm Tâm Oánh thấp giọng nói bên tai Lâm Dung.
-Thoạt nhìn rất bình thường, không có điểm nào xuất chúng à?
Miêu Lâm Lâm khẽ thúc cô ta một cái, thấp giọng nói:
-Thẩm Oánh, chỉ để mình Dung Dung biết được không, lại không phải cô giấy chồng, cô lo nhiều như vậy làm gì?
Thẩm Tâm Oánh chợt cười nói:
-Tôi phải giữ chặt Dung Dung, để tránh cô ta bị người ta lừa gạt! xã hội giờ, đán ông người nào cũng miệng lưỡi, ai biết bọn họ nói thật hay giả? Giống cô bạn gái xinh đẹp như Dung Dung, ai có được là phúc phận của anh ta tu từ kiếp trước! Phương Minh Viễn đó…
Lâm Dung quả thực không biết nói gì nữa, cô ta vẫn chưa nhìn ra, Thẩm Tâm Oánh không ngờ thiên phú mối lái.
-Được rồi, được rồi! Đừng chỉ nói tôi nữa, hai cô bây giờ thế nào? Có bạn trai chưa?
Lâm Dung vội vàng ngắt lời của Thẩm Tâm Oánh.
-Không có gì! Ở Nhật đâu có đàn ông tốt! hừ hừ, người nào cũng như lũ háo sắc!
Thẩm Tâm Oánh sắc mặt bất đắc dĩ nói.
-Ngay cả đàn ông trong nước, đến Nhật Bản cũng sẽ học thói xấu.
Miêu Lâm Lâm che miệng cười nói:
-Tôi nghe nói, Tâm Oánh trước đó đã động lòng với một người đàn ông, người đó là người Hoa Hạ, học ở Đại học Tokyo, theo đuổi cô ta cả năm trời. Khi Tâm Oánh định đồng ý làm bạn gái anh ta, mới biết, người đàn ông đó ở Tokyo hẹn hò với một cô gái, tương đương với nữ sinh trong nước chúng tôi.! Kết quả, dưới sự tức giận của Tâm Oánh, thì đoạn tuyệt qua lại với anh ta!
-Ai động lòng? Ai động lòng? Mọi người chẳng qua là cảm thấy anh ta thực sự có thành ý, con người cũng không tồi, mới muốn thử kết giao, ai biết đó cũng là súc sinh mặt người dạ thú!
Thẩm Tâm Oánh tức giận vẫy mắn đấm nói:
-Đừng nói tôi nữa, tôi ở Mĩ đó? Nghe nói người bên đó cũng rất lộn xộn.
Miêu Lâm Lâm buông tay nói:
-Cô cũng biết, còn nói gì nữa? Sớm biết như vậy, chi bằng ở trong nước, để ý Dung Dung, bỗng dưng thì nói có bạn trai rồi!
Miêu Lâm Lâm có ấn tượng rất tốt với Phương Minh Viễn, so với đám súc sinh trong phòng này, nhìn về ánh mắt của mình và Tâm Oánh là rất thuần khiết!
-Các cô đang ở đâu?
Lâm Dung hỏi.
-Tôi thuê nhà trọ gần trường, cùng thuê với hai người bạn học. Lâm Lâm vừa qua, đương nhiên là ở khách sạn rồi!
Thẩm Tâm Oánh nói.
-Khác tính mà ở cùng?
Lâm Dung kinh ngạc nói.
-Sắp chết rồi!
Thẩm Tâm Oánh xấu hổ nhéo hông của Lâm Dung một cái nói.
-Đương nhiên là cùng tính rồi! Hơn nữa tôi và bọn họ đều đã giao ước rồi, không được đem con trai vào nhà trọ, nếu có bạ trai, thì đi ra ra ngoài.
-Còn hai cô? Cũng ở khách sạn? chổ nào? Ngày mai rãnh không? Chúng ta cùng đi công viên Disneyland của Tokyo chơi!
Thẩm Tâm Oánh lại nói.
-Vừa rồi chúng ta cũng thương lượng xong rồi, đang sầu bảo ai đi cùng chứ. Lần này đã có bạn trai cô, thì không tìm người khác nữa!
Lâm Dung cũng không khỏi có chút xúc động, danh tiếng của công viên Disneyland của Tokyo, cô ta đã sớm nghe qua, chẳng qua là mấy lần đến Tokyo, cũng chưa có cơ hội. Bây giờ, việc chính đều đã làm xong rồi, chỉ đợi hồi âm từ Nintendo. Nếu mình muốn đề xuất đi dạo ở công viên Disneyland Tokyo, nhất định Phương Minh Viễn sẽ không cho là giả.
-Tôi phải hỏi Phương Minh Viễn, nếu anh ấy không có gì kiến gì, thì đi! Nhưng e rằng anh ấy chưa chắc có thời gian.
Lâm Dung quay đầu nhìn Phương Minh Viễn một cái nói.
-Dung Dung, cô vẫn chưa lấy chông đâu, thì cái gì cũng nghe lời chồng rồi!
Miêu Lâm Lâm cười nói.
-Còn sớm để xin ý kiến phải không, tối báo cao chứ?
-Lâm Lâm, cô nói như vậy là không đúng rồi, chưa nghe Dung Dung nói sao, đó là ông chủ của cô ta!
Thẩm Tâm Oánh nói bỡn cợt Miêu Lâm Lâm.
-Ai ya! Hai người các cô lại nói linh tinh, tôi không đi nữa!
Lâm Dung xấu hổ đến nổi mặt đỏ ứng lên, liên tục dậm chân nói. Sớm biết có Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm Lâm có mặt, cô ta không nói Phương Minh Viễn là nạ trai của cô ta nữa.
Mấy ngwoif ở trước cửa tiệm một lát, đoán chừng bên trong cũng ăn sắp xong rồi, thì dự định vào chào mọi người một tiếng. Dù sao cũng gặp mặt rồi, liên hoan lại theo AA, về trước cũng chẳng sao.
Phương Minh Viễn ở bên ngoài, hắn không muốn gặp Khương Ứng Tuyết chọc giận ra chuyện thị phi gì! Người phụ nữ đó, chọc tức không nổi trốn không nổi!
Chỉ có điều qua một lát, thì thấy Lưu Đắc Chí vội vội vàng vàng chạy ra, trên mặt còn in hình bàn tay rõ rệt, một tay nắm chặt cánh tay Phương Minh Viễn nói:
-Anh nhành vào đi, bên trong xảy ra chuyển rồi, có người muốn đem theo cả ba cô gái Thẩm Tâm Oánh đi!
Phương Minh Viễn lập tức nổi giận, ai dám ăn gan hùm, không ngờ dám cưỡng ép đem người của mình đi!!.