Nhìn bọn chúng, nỗi tức giận trong lòng Phương Minh Viễn chợt ập đến, cậu bất giác nghĩ đến tình cảnh chính mình và chú ruột cứu Tình Nhi ở bến xe Phụng Nguyên lúc trước. Dù không thật rõ mục đích của bọn này là gì, nhưng Phương Minh Viễn đã chắc đến chín phần mười đây là bọn buôn người. Thật đúng là làm càn, không ngờ bọn chúng bây giờ còn dám ngang nhiên chặn đường bắt cóc giữa ban ngày ban mặt. Nếu không phải có người âm thầm bảo vệ, bọn Lâm Dung nếu mà bị bắt lên xe, thì không biết bao nhiêu ngày sau mới tìm thấy được, mà đến lúc đó, sợ rằng không thể cứu vãn được nữa.
- Bọn mày tên gì? Có mấy đứa?
Phương Minh Viễn nén giận hỏi.
Hai kẻ này chính là đầu đen và mặt rỗ mà tiểu Oanh đã nói đến, cho dù bị trói, bọn chúng vẫn im như thóc trước câu hỏi của Phương Minh Viễn.
- Tao nhắc lại, bọn mày tên gì? Có mấy đứa?
Phương Minh Viễn sầm mặt. Đầu đen và mặt rỗ cúi đầu, không nói một lời!
Phương Minh Viễn cũng không nói nữa, cậu vòng ra sau hai kẻ lưu manh, đá vào khoeo chân chúng mấy cái khiến chúng mất thăng bằng quỵ xuống, đau đến dúm mặt.
Phương Minh Viễn vẫn không dừng lại, cậu tiếp tục đá vào lưng bọn chúng khiến chúng ngã úp mặt xuống đất, cho dù chúng đã kịp quay nghiêng mặt để tránh cho mũi khỏi đập xuống đất nhưng trên mặt vẫn không khỏi xuất hiện thêm vài vết máu, đầu óc quay cuồng. Phương Minh Viễn dùng chân đạp vào mông một người trong bọn chúng, lạnh lùng hỏi:
- Tao hỏi lại lần nữa, chúng mày tên gì, có mấy đứa? Nếu mà còn cứng đầu không chịu trả lời, tao sẽ đá cho mấy cái vào bộ hạ đến khi chịu khai ra mới thôi.
Phương Minh Viễn nhớ rất rõ ràng, kiếp trước những kẻ buôn lậu thường đưa “hàng” đến những khu đồi núi hẻo lánh bán cho những người đàn ông tại đó làm vợ. Có đến 90% chị em phụ nữ bị bắt cóc ngoài bị bán đi còn bị hãm hiếp. Những người mua vợ không biết mà cũng không quan tâm tới chuyện cô dâu có còn trinh tiết hay không, cho nên trước khi bán con “hàng”, bọn buôn lậu thường tranh thủ làm thịt con hàng trước. Chính vì vậy, Phương Minh Viễn luôn cho rằng đối với bọn buôn người này tốt nhất là xử bắn hết.
Mặt rỗ và đầu đen không ngờ đứa trẻ này bạo lực như thế. Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám ngang nhiên đánh đập, hơn nữa còn uy hiếp sẽ tuyệt đường con cháu của bọn hắn, đối với đàn ông mà nói, đó là nơi nguy hiểm và chí mạng nhất, nếu sử dụng bạo lực vào nơi đó, ngoài sự đau đớn tột cùng của thể xác, nhẹ thì thành thái giám, nặng thì toi mạng.
Hai kẻ lưu manh lập tức kẹp chặt chân theo bản năng, Phương Minh Viễn cười lạnh khoát tay một cái, tức khắc có người nhảy lên tách hai chân bọn chúng ra. Phương Minh Viễn dùng mũi chân, đầy chán ghét thúc vào bộ hạ của chúng nói
- Kẻ đang giận giữ thông thường không kiên nhẫn, hơn nữa tao đã hỏi chúng mày đến ba lần, tổ tiên có câu, quá tam ba bận, còn không nói?
- Dừng tay!
Bên cạnh có tiếng gầm giận dữ truyền lại.
Phương Minh Viễn nghiêng đầu, chỉ thấy Lỗ Kiến Quân vọt tới trước mặt hắn, Trần Trung từ sau lưng bước lên chắn trước mặt Phương Minh Viễn.
- Bọn chúng đã bị các người bắt được, xử trí như thế nào là việc của cảnh sát, mày ngang nhiên đánh đập uy hiếp bọn chúng giữa thanh thiên bạch nhật, trong mắt mày có còn pháp luật nữa hay không? Phòng vệ chính đáng thì làm sao? Phòng vệ quá đáng mày cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!
Lỗ Kiến Quân bị Trần Trung cản đường phẫn nộ kêu lên.
Phương Minh Viễn có chút ngạc nhiên, lạnh lùng nhìn Lỗ Kiến Quân.
- Tôi là trẻ vị thành niên, được pháp luật bảo vệ, đá chết người cùng lắm chỉ ngồi tù.
- Tao nói, chúng tao nói!
Câu trả lời của Phương Minh Viễn đã hoàn toàn đập tan tuyến phòng ngự của mặt rỗ và đầu đen, nếu mà bị một đứa trẻ vị thành niên đá chết hoặc bị đá thành phế nhân, thế thì còn nhục nhã hơn là chết!
Lỗ Kiến Quân xua xua tay bất lực nhìn bọn Tề Hâm vừa mới tới, nhất thời không biết phải làm sao.
Nhìn thấy bọn Phương Minh Viễn chạy về phía này, sau đó lại thấy bên này hình như vừa xảy ra ẩu đả, bọn Lỗ Kiến Quân chung quy cũng không nén được tò mò chạy lại xem. Lỗ Kiến Quân chân dài chạy tới hiện trường đầu tiên, vừa khéo nhìn thấy cảnh Phương Minh Viễn đá người vừa nãy. Một mặt hắn bị kinh động bởi sự bạo lực của Phương Minh Viễn, ra tay hạ độc thủ với hai kẻ lưu manh bị trói, một mặt hắn cũng muốn báo thù vụ mất mặt lúc nãy. Một thằng nhỏ tuổi vị thành niên mà dám lên mặt với bọn hắn! Điều này khiến một người được quan trên quan dưới nịnh nọt lấy lòng như Lỗ Kiến Quân cảm thấy mất thể diện.
- Mấy người này thật không ra gì.
La Vân Yên thấp giọng chửi.
Là một cô gái, cô hận vô cùng bọn buôn bán phụ nữ, thêm vào đó, hành vi của bọn buôn người lần này nhắm vào ngay mấy người bạn bên cạnh cô, nếu như lúc đó cô cùng đi vệ sinh với bọn Triệu Nhã, há không phải chính mình cũng gặp nguy hiểm hay sao? Cho nên đối với bọn ra mặt bảo vệ bọn buôn người như Lỗ Kiến Quân, cô lại càng thấy ghét.
Đám Lâm Mai gật đầu lia lịa, nghĩ tới em gái xém chút rơi vào tay bọn bẩn thỉu, Lâm Mai và Lâm Liên chỉ hận không thể lột da bọn chúng ngay tắp lự! Nay Lỗ Kiến Quân nói đỡ cho bọn chúng, rõ ràng hắn cũng chẳng tử tế gì.
Mặt rỗ và đầu đen nhanh chóng nói ra tên tuổi của mình và đồng bọn, tuy không tin lắm nhưng Trần Trung vẫn gọi báo thông tin cho cảnh sát. Lúc này, năm chiếc xe cảnh sát từ xa lao tới, xe vừa dừng, đám cảnh sát đã chen nhau nhảy xuống.
Dẫn đầu đội là cảnh sát trưởng phân cục cảnh sát rừng Bia La Bằng, một người mặt mũi nghiêm nghị trạc bốn mươi. Nghe tin bạn Phương Minh Viễn bị bắt cóc tại khu vực rừng Bia đã khiến ông ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Những sự kiện gần đây xảy ra trong ngành cảnh sát có hơn phân nửa là liên quan đến cậu ấm Phương Minh Viễn nhà họ Phương, việc này chứng thực một điều, nếu mà có kẻ nào cả gan động tới người của Phương Minh Viễn, nhất định là không có kết cục tốt đẹp. Do vậy ông ta mới gấp rút dẫn đội tới.
- Cậu Phương, tôi là cảnh sát trưởng phân cục cảnh sát rừng Bia La Bằng, xin giao hai phạm nhân này cho chúng tôi, trong thành phố hiện giờ đâu đâu cũng giăng thiên la địa võng, toàn lực truy bắt tội phạm, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.
La Bằng khách sáo nói.
- Cảnh sát La, hy vọng các ông có thể nhanh chóng cạy mồm bọn chúng tìm ra manh mối, truy bắt những kẻ đồng phạm khác về quy án, những kẻ đe dọa nghiêm trọng tới sự tự do và tính mạng người dân như bọn chúng, nhất định phải nghiêm trị để răn đe cho người sau.
Phương Minh Viễn đưa mắt nhìn Lâm Dung, cô tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng do ảnh hưởng của thuốc mê, người vẫn mềm nhũn không còn chút sức lực.
- Về phần lấy lời khai, có thể qua bệnh viện làm không? Bạn tôi hiện nay cần nhập viện để điều trị.
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Chúng tôi có mang theo nữ cảnh sát, cô ấy có thể theo bạn cậu tới bệnh viện lấy lời khai.
La Bằng vui vẻ đáp ứng. Bây giờ chỉ cần Phương Minh Viễn không nổi đóa lên là tốt lắm rồi, tại khu vực mình quản lí lại xảy ra chuyện này, ông ta làm gì còn tư cách mà nói gì.
- Đứng lại!
Phương Minh Viễn đột nhiên la lên, La Bằng nhìn theo, chỉ thấy có năm người đàn ông đang định quay lưng bỏ đi.
Năm người Lỗ Kiến Quân thấy cảnh sát tới, hai kẻ buôn người cũng đã bị cảnh sát còng tay đẩy lên xe, đương nhiên bọn chúng không muốn thừa nhận chính mắt nhìn thấy ánh mắt không thiện cảm của đám con gái khi nhìn chúng, tự mình biết rằng muốn làm thân là vô vọng nên quyết định đánh bài chuồn.
- Kiến Quân, anh lúc ấy thế nào mà lại hấp lên, nói cái gì mà phòng vệ quá đáng?
Trình Hiểu Đông hờn trách nói.
- Bây giờ thì hay rồi, người ta nhìn bọn mình cứ như thể nhìn kẻ thù vậy.
Bọn Tề Hâm cũng thấy Lỗ Kiến Quân lúc ấy không biết hay dở, cho dù bọn Phương Minh Viễn xuống tay mạnh một chút, nhưng đối phương là kẻ bắt cóc con gái nhà lành giữa thanh thiên bạch nhật, đồng tình với bọn đó, há chả phải đắc tội với bọn Lâm Mai sao?
- Giống như nhìn kẻ thù thì làm sao? Qua vài ngày nữa bọn nó kiểu gì chả ngoan ngoãn đến cầu xin bọn mình, nhà họ Phương chúng ta không dám đắc tội, nhưng đến giám đốc chi nhánh của nhà họ ta cũng không động tới nổi, như thế chả phải chúng ta là lũ vứt đi sao? Tôi không tin, nhà họ Phương có thể gây hấn với mấy ban ngành chúng ta chỉ vì cô ta.
Hắn còn chưa kịp dứt lời, bên tai đã truyên đến tiếng quát của Phương Minh Viễn
- Đứng lại.
Ngay lập tức, vài viên cảnh sát nhảy tới chặn đường bọn Lỗ Kiến Quân.
- Cảnh sát La, mấy người này cứ bám theo bọn tôi suốt, vừa nãy còn trêu ghẹo mấy người bạn của chúng tôi, tôi nghi ngờ bọn chúng cấu kết với đám tội phạm này, phân tán sức chú ý của bọn tôi để tiện cho đồng bạn thực hiện ý đồ.
Phương Minh Viễn chỉ vào bọn chúng nói.
- Mang toàn bộ về cục điều tra.
La Bằng khoát tay, không đợi bọn Tề Hâm kịp nói câu nào, mấy viên cảnh sát lập tức bước lên đẩy bọn chúng lên xe lái về đồn.
- Cảnh sát La, chúng tôi không phải tội phạm, chúng tôi là nhân viên làm việc trong cơ quan chính phủ.
Đám Tề Hâm kinh hãi kêu lên.
- Đây là sự nhầm lẫn, tôi có thẻ nhân viên, chúng tôi quả thực là nhân viên cơ quan chính phủ.
- Hừ, nhân viên chính phủ, bọn tôi lúc nãy còn nghe thấy bọn chúng kêu oan cho hai kẻ tội phạm.
Phương Minh Viễn cười lạnh nói.
- Nhân viên chính phủ thì không có loại bại hoại nhân cách à? Vậy thì còn cần Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật để làm gì?