Yeltsin khó hiểu.
-Đúng, bởi vì tôi thảm, mà nguyên nhân anh thảm là bởi vì anh là người phản bội trong thời gian này, còn anh khiến tôi hạ quyết định đầu tư, cũng chính là điểm này.
Lâm Vũ khẽ nhắm mắt lại, nói.
-Tôi vẫn không hiểu.
Yeltsin chuyển người, hướng ánh mắt ra bên ngoài nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
-Người mà thuận theo số mệnh sẽ không có thành công lớn, còn ……………………………
Lâm Vũ nói, rồi sau đó dừng lại một chút, nói:
-Còn có chính là, tôi tin vào cái nhìn của anh.
Yeltsin ngẩn người ra, từ từ quay đầu lại, trầm ngâm một lát, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vũ, có vẻ cười gượng nói:
-Ông Lâm, tôi thật sự không biết mình nên nói anh quá to gan, hay nên nói anh quán ngu xuẩn.
Nghe vậy, Lâm Vũ đã cười, hơn nữa cười rất mừng rỡ.
-Tôi tin vào mắt mình.
-Tôi cũng không hi vọng cái nhìn của anh là đúng.
Yeltsin thở dài, nói từ đáy lòng.
-Vậy bàn bạc việc đầu tư của chúng ta đi.
Nói đến đây, sự việc đã có định nghĩa, Lâm Vũ dúi đầu thuốc vào cái gạt tàn, rồi sau đó cười nói.
-Kỳ thực đây cũng chính là điều tôi nghi hoặc, tôi là người làm chính trị, mà anh lại là thương nhân, anh có thể giúp tôi gì chứ?
Yeltsin hai tay chống lên đầu gối, nói.
-Rất đơn giản, tạo thế cho anh, còn dung quan hệ tài chính đẩy nhanh mục tiêu của anh.
Lâm Vũ mỉm cười, nói.
-Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông, ông Lâm.
Yeltsin có vẻ đã hiểu đôi chút, rồi sau đó nói một cách chân thành.
-Anh nói như vậy tôi đồng ý?
Lâm Vũ mỉm cười nói:
-Nghĩ kĩ rồi, về sau chúng ta buộc cùng một chổ rồi. Nhất là đợi đến lúc anh nắm được đại qyền, vậy thì quốc gia này cũng sẽ là hậu hoa viên của tôi.
Nghe vậy, Yeltsin cười gượng một tiếng, nói:
-So với sự nghèo túng bây giờ, những gì anh nói lại có đáng là gì chứ?
Lâm Vũ mỉm cười, nói:
-Được, kết giao.
-Cạn một ly vì sự kết giao của chúng ta.
Yeltsin nói, giơ lên một ly cà phê.
-A, hay là lần này tôi dung cà phê thay rượu cạn ly nhé.
Lâm Vũ đã cười nói.
Tuyết rơi lạnh thấu tim gan, lớp đất dưới chận được bao phủ một lớp tuyết dày. Hai bên đường vắng tanh, đã là thời điểm sắp đón năm mới rồi, vào thời gian này, hầu hết mọi người đều đã trở về nhà đón năm mới rồi, cho nên trên đường không còn ai nữa.
Chạy xe chậm rãi trên đường này, Lâm Vũ đột nhiên giẫm phanh lại, cùn với đó là tiếng ma sát của lốp xe, xe hơi từ từ dừng lại.
-Lâm Vũ nhìn xung quanh, không khỏi trực tiếp dựa vào ghế ngồi của xe hơi.
Thời gian đại hàn này, anh ta cũng đột nhiên thoáng lên ý nghĩ, dừng xe lại ngắm cảnh tuyết rơi ở đây.
Gió lạnh thổi từng bong tuyết nhẹ bay trong không trung, Lâm Vũ nhìn thấy cảnh tượng này xuyên qua cửa sổ của xe, cầm ra một khói thuốc, rút ra một điếc sau đó đặt hộp thuốc lá lên ghế lái phụ.
-Cạch!
Bật lửa lên, châm điếc thuốc ngậm trong miệng Lâm Vũ, rồi sau đó anh ta cũng đặt bật lửa bên cạnh, hai ngón tay phải kép lấy điếc thuốc đưa ra, một mồm khói trực tiếp thổi ra.
Anh ta cứ vừa nhìn cảnh tuyết, vừa hút thuốc, ánh mắt dần dần rơi vào mê li.
-Trong ô tô đã đầy mùi thuốc, nhưng bên ngoài quá lạnh, Lâm vũ cũng không mở cửa sổ cho thong khí, anh ta cứ nhìn như vậy, rất lâu, mới hồi phục tinh thần.
Cả đường không thấy một bong người, Lâm Vũ nhìn ra ngoài xuyên qua kính, tất cả các cửa tiệm đã đóng cửa, ánh mắt nhìn hướng ra xa, một lát sau, Lâm vũ có chút sửng sốt.
Khói bếp bay lượn lờ phía trước, lại là môt nhà hàng chưa đóng cửa, do dự một lát, Lâm Vũ đánh xe đến dừng trước cửa tiệm, rồi sau đó mở cửa xe bước ra.
Gió lạnh gào riết, anh ta không khỏi run lên, nhìn xung quanh, liền lên phía trước đẩy cửa ra.
-Hoanh nghênh quý khách.
Một cô ngồi trước quầy nhìn thấy có người bước đến, không ngừng nói.
Lâm Vũ gật gật đầu, nhìn xung quanh một chút, giờ này, bàn ở đây hầu hết đều trống, Lâm Vũ lướt mắt nhìn hết, cả cửa tiệm thu vào tầm mắt, cũng chỉ có trên vị trí gần cửa còn có một cô gái đang ngồi ngẩn ngơ trên đó, xem ra những thứ cô ta chọn vẫn chưa làm xong.
-Ăn gì?
Nhìn thấy Lâm Vũ, đại nương nói.
Lâm Vũ tùy ý tìm một chôt ngồi xuống, nói:
-Cho một phần mì ý đi.
-Được, xin đợi một chút.
Đại nương gật gật đầu, rồi sau đó đi vào phía nhà bếp.
Trong tiệm có hai cửa kính, một ở mặt trước, một ở mặt sau, chổ gần cửa mặt sau đã có người ngồi rồi, còn Lâm Vũ thì ngồi ở cửa trước, đúng may có thể trông xe của anh ta.
Dưa tay ra bên cạnh lấy một đôi đũa, Lâm Vũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Tuyết bay toán loạn, Lâm vũ nhìn ra ngoài cửa suy nghĩ thất thần, anh ta đang nghĩ, Lương Thi Kỳ bây giờ có phải đã tỉnh rồi?
À, cô bé kia, làm chức thư kí là không xứng.
Trong lòng Lâm vũ nghĩ như vậy, không dấu nổi có chút mỉm cười. Chỉ có điều nhớ tới sự việc ngày hôm qua, anh ta lại không thể cười nổi.
-Ai…
Lâm Vũ lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, còn thu ánh mắt lại không nghĩ nhiều nữa.
Chưa được bao lâu, một phần mì Ý đã được đưa lên, Lâm Vũ đã nhìn một cái, cầm đũa lên bắt đầu ăn rất nhanh.
-Này…
Chính lúc Lâm Vũ ăn như hùm như sói, đột nhiên, một âm thanh bên cạnh khiến anh ta ngẩn người ra, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đứng trước mặt mình, anh ta không khỏi có chút kỳ lạ, nói:
-Cô đang nói với tôi sao?
Bởi vì kinh ngạc, cho nên theo bản năng, Lâm vũ trực tiếp nói bằng tiếng trung.
Ai ngờ, cô gái đó nghe vậy cũng không sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền nói:
-Anh là người Trung Quốc?
Niềm vui bất ngờ trên mặt cô ta, hơn nữa những câu này cũng nói ra bằng tiếng Trung.
Lần này đến lượt Lâm Vũ sửng sờ, một lúc lâu mới phản ứng lại, nói:
-Cô cũng là người Trung Quốc?
-Đúng vậy.
Cô gái này rõ ràng rất vui mừng. Cô ta vừa rồi ngồi ăn cơm ở chổ gần cửa phía sau, nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn Lâm Vũ, sau đó thì chạy tới gần, cũng không ngờ, Lâm Vũ cũng là một người Trung Quốc.
Lúc này Lâm Vũ cũng rất lấy làm vui mừng, tha hương gặp cố hương, hai chữ duyên phận chính là như vậy. trên mặt có vẻ mỉm cười, Lâm vũ nói:
-Làm sao, tìm tôi có việc gì không?
-Ặc…
Nghe thấy những lời của Lâm Vũ, sắc mặt cô gái có chút do dự, nhưng sau khi nhìn Lâm vũ một cái, vẫn nói:
-Tôi là sinh viên đại học du học ở đây, vốn định ra ngoài đi dạo, nhưng đến nửa đường đột nhiên có gió tuyết, thì tránh ở đấy một lát, muốn trở về cũng không có xe taxi, tôi thấy anh là người chạy xe, muốn nhờ anh chở tôi một đoạn.
-Là vậy à.
Lâm Vũ gật gật đầu, nói:
-Được thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.
Anh ta mỉm cười, có thể nguyên nhân là vì tha hương gặp đồng hương, anh ta cũng khá có thiện cảm với cô gái trước mặt. Chúng ta đều là người Trung Quốc, người Trung Quốc hà tất phải làm khó người Trung Quốc.
-Vậy rất cảm ơn anh.
Cô gái nghe vậy, mỉm cười có vẻ cảm kích, nói.
-Không có gì.
Lâm Vũ xua xua tay, rồi sau đó nói.
-Cô không muốn ăn gì sao?
-À, à, tôi đã ăn rồi.
Cô gái lắc đầu cười.
-Ừ
Lâm Vũ nghe vậy gật gật đầu.
-Ừ, tôi ngồi ghế này của anh không sao chứ?
Cô gái nhìn xung quanh một lát, rồi sau đó nhìn Lâm Vũ, nói.
-Được thôi.
Lâm Vũ mỉm cười, dù sao cửa tiệm này cũng không phải của anh ta, anh ta chắc chắn không có quyền không để người khác không ngồi ở đây.
-Vậy cô đợi tôi một chút, sẽ ăn xong nhanh thôi.
Có người đợi hắn, Lâm Vũ ăn càng nhanh hơn, vét sạch đồ ăn trong bát.
-Ông chủ, tính tiền!
Sau khi ăn cơm tối xong, Lâm Vũ đứng dậy, trực tiếp đặt tiền lên bàn, rồi sau đó quay đầu nhìn cô gái, nói:
-Được rồi, đi theo tôi.
-Ừ
Cô gái gật gật đầu, rồi sau đó hai người cũng đi ra ngoài tiệm.
Gió tuyết ngập trời, Lâm Vũ mở cửa xe, trước tiên ngồi lên ghế lái, rồi sau đó mở cửa khác ra, để cô gái ngồi trên ghế lái phụ.
Cô gái vừa mời bước vào trong xe, thì không khỏi cau mày, nhìn thấy vậy, Lâm Vũ cười một cách ngại ngùng, nói:
-Tôi đã hút thuốc trên xe, hay là chúng ta mở cửa sổ cho không khí vào?
-Ừ
Cô gái gật đầu một cách ngại ngùng.
Lâm Vũ nghe vậy, nhân tiện mở cửa sổ ra, rồi sau đó hít một hơi thật sâu, nói:
-Đợi chút, nếu không chạy xe đi sẽ rất lạnh.
-Ừ.
Cô gái nói. Lâm Vũ gật gật đầu, không khí có chút trầm lặng, sau một lát, Lâm Vũ dường như đã nghĩ ra gì đó, đột nhiên nói:
-Đúng rồi, sắp sang năm mới rồi, vì sao cô vẫn chưa trở về à?
-Về nhà à…
Cô gái nghe vậy, nói thì thầm trong miệng, rồi sau đó lắc đầu, nhìn gió tuyết bay ngoài cửa sổ, nói:
-Hai năm tôi chưa về nhà rồi, năm nay cũng không định về.
-Vì sao thế?
Nghe vậy, Lâm vũ sửng sôt, luôn miệng hỏi.
-Tôi đến đây học, lãng phí tiền vô ích làm gì.
Cô gái lắc đầu, nói.
Nghe vậy, Lâm Vũ hỏi:
-Chẳng lẽ cô không nhớ người nhà của cô sao? Ba mẹ cô?
-Nhớ
Dường như nhớ cũng không phải nhớ, cô gái gật đầu kiên định, nhưng cô nói tiếp:
-Đáng tiếc vé máy bay về quá đắt.
…
Lâm Vũ trầm tư, không biết cô gái nói gì, anh ta có tài sản ngìn tỷ, tự nhiên sẽ không phải lo lắng về tiền bạc, còn người khác lại không như vậy, nói chung là tốt, nhưng còn có một số người còn khá khó khăn.
Nhìn cô gái một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện cô ta có vẻ bề ngoài rất xinh đẹp, giày da báo, quần lên màu đen, trên người mặc một cái áo lông màu trắng, tóc dài tém sau lưng, mắt to, mũi dọc dừa, chỉ có điều lúc này, cô ta lại có vẻ mặt tiếc nuối.
-Vé máy bay về có thể đủ cho tôi sống một thời gian.
Cô ta lại nói.
Lâm Vũ mỉm cười một cách gượng ép, nói:
-Sẽ tốt thôi.