-Có bao nhiêu người tham gia vào cuộc đánh lộn này?
Lâm Liên hỏi
-Chỉ có hai người các cậu thôi sao?
-Không phải, còn 4 người đồng hương của chúng tôi nữa, chúng tôi tách nhau ra chạy!
Kim Lễ Hổ nói,
-Người nhiều, mục đích càng lớn càng dễ bị cảnh sát chú ý!
Những người bình thường đều cho rằng những người tộc Triều Tiên Trung Quốc đến Hàn Quốc rất dễ dàng hòa nhập vào xã hội. Kỳ thật bằng không, trong mắt cảnh sát Hàn Quốc người Trung Quốc tộc Triều Tiên cũng giống như người Trung Quốc ở các vùng ngoại ô trong mắt cảnh sát Bắc Kinh, ngứa mắt cả hành động, lời nói, cử chỉ! Những cảnh sát có kinh nghiệm nhìn qua có thể phân biệt được đối phương mà người tỉnh nào.
-Vậy là sáu người, nhưng không phải các cậu có 11 người sao? Còn 5 người khác đâu?
Phương Minh Viễn thuận miệng nói.
-Đó là những người bất lực! Bị kẻ khác ức hiếp đến mức phải nén giận, ảo tưởng bọn chúng sẽ gửi tiền sáu tháng cuối năm! Tôi đã nhìn thấu bọn chúng, nửa năm đầu như vậy, nửa năm sau cũng không khá hơn được! Nửa năm chỉ nhận được có một tháng tiền lương, tính ra còn không bằng làm trong nước, còn làm trâu làm ngựa cho chúng, lại còn bị chửi bị đánh, chịu sự tức giận của bọn Hàn Quốc!
Kim Lễ Hổ dường như đem toàn sự uất ức bây lâu nay nói ra hết!
Phwong Minh Viễn hơi gật đầu. Kết quả không nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng năm người này cho dù không tham gia vào cuộc ẩu đả, chỉ sợ bây giờ cũng không thể tốt hơn! Cảnh sát Hàn Quốc cũng không phải là Bao Thanh Thiên!
-Robert, cậu hỏi họ, trừ hai người bọn họ ra, còn bắt thêm được ai nữa không?
Phương Minh Viễn quay đầu lại nói với Robert.
Tiếng trung của Robert chỉ có thể nói là lau mặt thổi ra lửa---dốt đặc cán mai! Cuộc nói chuyện giửa Phương Minh Viễn và Kim Lễ Hổ anh nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng điều này không hề trở ngại cho anh cảm nhận được tình cảm của Phương Minh Viễn giành cho Kim Lễ Hổ.
Robert đứng trước mặt đám người Phác Chính Tố đang đứng tập trung trước cửa hàng, thái độ kiêu ngạo chỉ tay về phía Phác Chính Tố nói:
-Tôi hỏi cậu, ngoài hai người các cậu bắt được còn bắt được thêm mấy người nữa?
Phác Chính Tố trong lòng thấy bất ổn---Mặc dù không hiểu tiếng trung, nhưng anh ta cũng là cảnh sát cũng đã có thâm niên, có thấy thấy chút manh mối. Nếu đổi lại là người bình thường hỏi, tất nhiên anh ta sẽ không thèm nói nửa câu.Nhưng…đây là kẻ đánh cả một đội quân Mĩ.
Nhìn trong một góc của quán cafê, đang có ba tên lính Mĩ đồng tính “mát xa”, trong lòng Phác Chính Tố như trung gió! Những người này, xương cốt chúng không thể chịu nổi sức ép của mấy kẻ này được.
Phác Chính Tố chần chờ một lúc, Robert đã nắm lấy cổ áo hắn, rồi nhấc hắn lên. Lấy nước bọt như làm lễ rửa tội nói:
-Nói! Con mẹ mày, không có gì phải bí mật cả! Tên đó đã mấy lần ra vào cục cảnh sát Seoul Hàn Quốc rồi.
Phác Chính Tố cảm thấy cổ mình như có thứ gì đè lên, không nói câu nào, thở gấp! Anh ta lấy tay vặn ngược tay Robert lại cảm thấy giống như con kiếm rung cây, không chút động đậy!
Mặt Phác Chính Tố đỏ gay gắt lên, hai chân cách mặt đất liên tục đạp vùng vẫy! Bọn thuộc hạ của chúng thấy không được liền xông hết lên. Họ không dám động thủ với Robert. Đành phải một bên đứng bên cạnh Robert hét lên bảo hắn buông tay, một bênlôi ngón tay của hắn ra.
-Hừ!
Robert loáng lên một cái, thủ hạ của Phác Chính Tố liền thất thểu lùi lại hết.
Robert nhẹ buông tay, hai chân Phác Chính Tố mới chạm đất, thở dốc nước bọt bị nghẹn lại.
-Bây giờ anh có thể nói được chưa? Hay là anh muốn thưởng thức thứ gì đó kỳ diệu hơn?
Vẻ mặt Robert không mấy tốt đẹp nói,
-Tôi nghe nói, đàn ông Hàn Quốc các ông rất có tâm huyết đúng không?
-Trừ hai người bọn họ ra còn hai người nữa mới bị bắt hôm qua, tính cả mấy đứa trên thuyền không trốn, tổng cộng có chín tên!
Phác Chính Tố lập tức kêu lên, lần này là đủ rồi, hắn không muốn thưởng thức thêm bất cứ thứ kỳ diệu nào nữa.
-Chín người, xem ra những đồng bào lưu lại cũng bị coi là tội phạm rồi!
Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
Kim Lễ Hổ giật mính há miệng lên kêu,
-Nhưng năm người họ vốn không động thủ, còn có ý đồ cản chúng tôi lại.
-Hừ, người Hàn Quốc nhận lòng tốt của như thế sao? Nghĩ ra cũng rất tốt!
Ma Sinh Hương Nguyệt lướt nhìn 4 người Lý Minh Cơ, lạnh lùng nói, nếu không phải họ ở đây lần này bốn người Lý Minh Cơ chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, cứ coi nhà gia đình có thế lực ở Seoul, sau này có thể tìm công đạo cho chúng, nhưng thiệt thòi trước mắt cũng chừng đoán được! Lý Minh Cơ và Lư Chính Nghĩa còn đỡ hơn chút chỉ bị xây xước ngoài da, còn Kim Tú Nhã và Phác Thiện Tinh chỉ sợ không bảo toàn tính mạng.
Nhưng đến bây giờ, những người này mặc dù vẫn chưa đi, nhưng có kẻ nào nói được câu cảm ơn! Điều này khiến cho ấn tượng không mấy tốt đẹp của Ma Sinh Hương Nguyệt đối với người Hàn Quốc lại tăng thêm một bậc.
Lúc này, chiếc còi chói tai của hai chiếc xe cảnh sát đậu trước cửa quán Starbucks đã ngừng hẳn, sau đó mấy cảnh sát có vũ trang từ trên xe nhảy xuống, viên cảnh sát đứng đầu khoảng hơn 30 tuổi, Phương Minh Viễn quay đầu nhìn thoáng qua hỏi mấy người Kim Tú Nhã:
-Đây là cảnh sát cấp bậc gì?
Kim Tú Nhã nhìn thành thật nói:
-Đây là cảnh sát cấp tổng.
Quân hàm của Hàn Quốc chia làm 11 cấp bậc, quản lý trật tự theo thứ tự tương đương với Bộ trưởng cảnh sát của trung Quốc, bốn người quản lý trật tự trị an, bao gồm Thứ trưởng phòng cảnh sát trung ương, Giám đốc sở cảnh sát Seoul, Hiệu trưởng học viện cảnh sát,trưởng trạm cảnh sát biển, giám sát trật tự trị an, cảnh sát viên, trưởng giám đốc, cảnh chính, cảnh vệ, cảnh giam…xếp thep thứ tự danh sách cảnh sát Hàn Quốc, cũng coi là cán bộ cấp trung.
Toàn Doãn Minh năm nay khoảng hơn ba mươi tuổi đầu, đã là Trưởng giám đốc phòng cảnh sát Seoul, đây nằm trong hệ thống phân cấp, trên dưới phân biệt rõ ràng,trong giới cảnh sát không thể có nửa điều hàm hồ, cũng là viên ngọc sáng từ từ dâng lên! Phải biết rằng ở Hàn Quốc, cấp bậc cảnh sát phân biệt rất rõ ràng, không nói đến cấp bậc trưởng giám đốc, ngay cả cấp bậc “cảnh vệ” bên dưới còn có cảnh sát cấp ba cảnh tra, cảnh trưởng, tuần cảnh, mà cảnh sát cấp ba muốn thăng chức lên làm cán bộ thì lại càng khó hơn---mỗi cấp bậc thăng tiến phải đợi tám năm sau, phải đợi suy xét xem cơ hội vào cảnh vệ còn bao nhiêu chỗ thiếu.
Bởi vậy có thể thấy được, ba mươi sáu tuổi có thể ngồi lên chiếc ghế Trưởng giám đốc Sở cảnh sát Seoul cũng không phải là dễ dàng! Vụ án mang tính chất lớn xảy ra mấy hôm trước chính do hắn quản lý. Có thể nói Sở cảnh sát Seoul tín nhiệm năng lực làm việc của hắn!
Toàn Doãn Minh cũng vừa nhận tin từ Phác Chính Tố.Nói đxa bắt được hai người Kim Lễ Hổ và Trịnh Quân Nghi ở quán café Starbuck Seoul! Toàn Doãn Minh vui mừng, Kim Lễ Hổ đang là nhân vật quan trọng đánh bị thông người trong “vụ án mang tính chất nghiêm trọng”. Còn về những gì Phác Chính Tố nói phía sau hắn không thèm để trong đầu, một mặt vừa ừ a a, một mặt vừa chạy tới!
Đến khi vào trong quán café Toàn Doãn Minh mới cảm thấy có gì đó không thích hợp, những tên cảnh sát Hàn Quốc do Phác Chính Tố đứng đầu giống như bị những cô vợ bé khinh thường, co đầu rụt cổ một góc nhà. Trước mặt còn có một tên da trắng cao to! Mà trong góc quán cafê, năm sáu người da trắng đang đứng vây quanh ba lính Mỹ. Nhìn bộ dạng thì xem ra đó là ba tên lính Mỹ yếu thế.
-Mà một bên trong quán cafê, còn lại là một đống người da vàng tụ tập lại một chỗ, ánh mắt họ bừng sáng như nhìn thấy gái đẹp!
Nhưng hắn vẫn không quên nhiệm vụ đến đây của mình. Trong đám người nhìn thấy hai người Kim Lễ Hổ bị còng tay đang ngồi nói chuyện gì đó với mấy cô gái đẹp.
Ngồi trên ghế nói chuyện gì đó với cô gái đẹp! Toàn Doãn Minh không khỏi há hốc mồm. Sao vụ án này lại xuất hiện nhiều trường hợp vớ vẩn vậy nhỉ? Những nô lệ phạm tội ngồi nói chuyện với mấy cô gái đẹp, mà cảnh sát lại bị chặn đứng bên ngoài?
-Trưởng giám đốc Toàn, cuối cùng anh cũng đến rồi!
Phác Chính Tố nhìn thấy anh ta xuất hiện giống như cô vợ bé bị khinh thường gặp được vợ cả, lập tức chào đón nói:
-Trưởng giám đốc Toàn, đó chính là mấy tên Kim Lễ Hổ, chúng tôi muốn dẫn chúng đi nhưng bị đối phương chặn lại, nghe nói họ là người Trung Quốc…
Toàn Doãn Minh nhìn Phác Chính Tố coi thường, trong lòng nghĩ:
-Hắn đúng là làm mất mặt cảnh sát Đại Hàn dân quốc, vụ án này không ngờ lại bị người Trung Quốc ngăn lại!
Phác Chính Tố nhìn được suy nghĩ của Toàn Doãn Minh,lòng đầy chua xót nói:
-Tổng giám đốc Toàn, họ là người Trung Quốc, nhưng vệ sĩ của họ lại là người Mĩ! Hơn nữa còn là nhân viên xuất ngũ của hải quân Mĩ, anh xem góc bên đó còn ba tên lính Mĩ nữa? Cũng chính là vì đi quấy rối bọn họ, nên bị bọn vệ sĩ tóm được!
Phác Chính Tố trong lòng tự nhủ, người Trung Quốc cũng phải xem là kẻ nào mới có thể huy động được người Mĩ, cũng không phải tôi dám nhe răng! Người ta ngay cả lính Mĩ cũng dám thu thập huống chi tôi chỉ là một cảnh sát Hàn Quốc!
Toàn Doãn Minh nghe vậy cũng giật mình kinh hãi, chuyện này hắn không hề nghĩ đến, mấy tên da trắng này mặc dù lính xuất ngũ của hải quân Mĩ, hơn nữa còn là vệ sĩ của bọn người Trung Quốc! Có thể thuê người Mĩ làm vệ sĩ chắc chắn không phải người bình thường, lẽ nào họ là người Hông Kông hay Ma Cao?
Khi hai người đang nói chuyện, thấy Phương Minh Viễn nhìn hắn với vẻ khinh miệt, Toàn Doãn Minh lập tức giận tím mặt! Một tên thanh niên đến mức một cọng lông cũng chưa mọc đủ dài lại dám chào hỏi hắn với vẻ ngả ngớn như vậy, điều này cũng đã không được rồi, không hiểu tôn ti trật tự gì cả! Nếu đổi vị trí chắc chắn hắn sẽ tiến đến tát cho hắn mấy cái bạt tai để hắn hiểu thế nào là tôn ti!
Không đợi hắn nghĩ xong phải làm thế nào, từ sau lưng có một giọng nói đầy vẻ lo âu và không kiên nhẫn:
-Các người tránh sang bên đứng chặn hết ở cửa thế này có để người khác đi vào không vậy!
Mấy người Toàn Doãn Minh quay đầu nhìn sang, thấy đằng sau lưng họ, một người trung niên Tây da trắng, mang theo mùi mồ hôi, thở hồng hộc dựa vào khung cửa, vẻ mất không hài lòng nói:
-Muốn uống cafê thì vào trong, không uống thì ra ngoài, đứng đây làm gì? Nhìn cái gì mà nhìn, tránh ra cho tôi.
Philip chạy dọc theo đường, do không thuộc đường Seoul lắm, đi sai đường, đến đây đã gần 11h, vốn Philip đã rất tuyệt vọng, chỉ ôm một tia hi vọng đến xem, không ngờ lại nhìn thấy mấy người Phương Minh Viễn vẫn ở trong quán nhưng làm hắn mất hứng rồi!
Nhất là Phương Thiếu- Phương Minh Viễn móc tay anh ta, điều này khiến cho Philip rất hi vọng---Mặc dù Phương Minh Viễn vẫn đứng trong quán, nhưng ông ta đã đến muộn, nếu Phương Minh Viễn cự tuyệt không nói chuyện với ông ta đó cũng là điều hợp tình hợp lý. Nhưng Phương Minh Viễn lại móc tay với anh ta, điều đó cho thấy sự việc vẫn có thể chuyển biến!
Philip vội đi vào trong nhà, nhưng cửa lớn của quán café đã bị Toàn Doãn Minh chặn lại! Việc này khiến những người Hàn Quốc bình thường hay những khách du lịch nước ngoài nhìn thấy cảnh tượng này đều đi khỏi, nhưng Philip là ai cơ chứ, đế quốc mặt trời không lặn mặc dù là mặt trời mọc hướng Tây, sớm đã không còn khí phách của năm đó. Nhưng tuyệt đối không để ý đến người Hàn Quốc.
Nếu không phải vì Phương Minh Viễn cách không xa lắm, Philip cũng không muốn sinh sự thị phi, liên tục phải nói tục! Lúc này, kẻ nào chống lại lời hắn thì kẻ đó đã phá hoại đi tiền đồ của mình!
Mặc dù bây giờ Philip toàn thân đều mùi mồ hôi, quần áo thì nhăn nhúm nhưng dù sao cũng là người có chức vị cao. Gặp không ít các nhân vật tầm cỡ, nói chuyện tất nhiên có vài phần như kẻ trên nói với người dưới. Ông ta lại là người da trắng, một người London chính tông. Đã dọa cho mấy tên Toàn Doãn Minh sợ chết khiếp! Người Anh mặc dù không đóng quân tử Hàn nhưng người Anh và người Mĩ thường mặc một chiếc quần, trêu chọc người Anh và người Mĩ họ thường mặc kệ!
Mấy người Toàn Doãn Minh không nói lời nào liền nhường đường, Philip ngẩng cao đầug ưỡn ngực bước vào như đội kiểm duyệt hành quân vào quán cafê. Rồi đi qua mặt mấy người Toàn Doãn Minh và Phác Chính Tố khom người tiến về phía Phương Minh Viễn.
-Phương thiếu gia để cậu đợi lâu rồi! Đường Seoul xây dựng thật sự quá kém, tắc đường ghê gớm, tôi đi thẳng đến, đường thì không thuộc, thời gian…
Lúc này Philip cũng không tỏ vẻ thân sĩ Anh quốc nữa, chọc giận Phương Minh Viễn, không biết đến bao giờ mới gặp được hắn nữa, chủ tịch công ty xuất nhập khẩu Safari liệu có đủ kiên nhẫn để đợi đến lúc đó,hay là lập lờ nước đôi.
-Giám đốc Rodman, thật sự ông phải cảm ơn hai người bọn họ!
Phương Minh Viễn ngắt lời ông ta, chỉ về phía hai người Kim Lễ Hổ nói,
-Nếu không phải thì ông đã không thể gặp tôi ở đây được, cho dù có gặp tôi tôi cũng không thể nói chuyện liên quan về vấn đề hợp đồng! Ông đến muộn, đúng không?
Trán Philip toát đầy mồ hôi, ông nhìn hai người Kim Lễ Hổ, ăn mặc không phải có chút nghèo nàn mà là quá đỗi nghèo nàn! Hơn nữa còn đeo cả còng tay!
Tuy nhiên còn ngạc nhiên hơn, Philip cũng là người có kinh nghiệm sa trường, tất nhiên bề ngoài không biểu lộ mảy may, mà đưa tay ra bắt tay với hai người Kim Lễ Hổ nói:
-Cảm ơn các bạn, thật sự rất cảm ơn các bạn.
Hai người Kim Lễ Hổ ngạc nhiên nhìn ông ta, mặc dù trình độ của họ chỉ hiểu những câu tiếng anh bình thường, những cảm ơn thì họ hiểu! Hai người hoàn toàn không hiểu, từ đâu bất ngờ xuất hiện một người da trắng lại nói lời cảm ơn với họ?
-Giám đốc Rodman, ông cũng thấy đấy, đồng bào của chúng tôi gặp chút phiền phức, trước khi giải quyết xong việc của họ, tôi không có tâm trạng nào để nói chuyện hợp đồng cả, việc này chắc ông cũng hiểu.
Phương Minh viễn nói.
-Đúng, điều này tôi có thể lý giải được!
Philip liên tục gật đầu nói,
-Không biết Phương thiếu gia có cần sự giúp đỡ của công ty xuất nhập khẩu Safari chúng tôi hay không? Ở Hàn Quốc, tôi nghĩ chúng tôi cũng có chút uy tín.
Mặc dù công ty xuất nhập khẩu Safari trước nay không có quan hệ trực tiếp, lại có quan hệ rất mật thiết với công ty của Hàn Quốc, thông qua con đường này nói chuyện với các vị lãnh đạo cấp cao Hàn Quốc có thể thực hiện được.
Phương Minh Viễn không nhịn nổi cười nói:
-Giám đốc Rodman, ý tốt của ông tôi xin nhận. Nhưng tôi nghĩ tạm thời không cần đến sự giúp đỡ của quý công ty, tất nhiên, có lẽ cũng có một ngày hi vọng giám đốc Rodman khảng khái hỗ trợ!
Lập tức Philip thấy vui hơn, câu nói này ông thực sự muốn nghe nhất. Theo truyền thống trước nay của người Trung Quốc, khá chú ý đến ân tình qua lại, nếu ông ta có thể giúp đỡ hắn, như vậy sau này hắn sẽ suy nghĩ lại giúp đỡ ông ta. Cứ coi như hợp đồng đất hiếm giữa hai bên, Phương MinhViễn một bước cũng không nhường, những về các mặt khác hắn cũng sẽ bồi thường thích hợp cho ông.
-Mong Phương thiếu gia yên tâm, tôi nhất định dốc toàn lực trợ giúp anh.
Trong sự vui sướng thậm chí Philip còn dùng cả kính ngữ!
Kim Tú Nhã đứng một bên bất ngờ nói:
-Vị tiên sinh này, ông giữ chức gì trong công ty xuất nhập khẩu Safari? Ông có biết người Hàn Quốc nào tên là Kim Quyền Đông không?Ông ấy cũng làm việc trong công ty xuất nhập khẩu Safari!
-Kim Quyền Đông?Người Hàn Quốc?
Philip nhíu mày nói,
-Ông ta làm việc ở ban ngành nào? Giữ chức vụ gì?
Nếu không phải Kim Tú Nhã ngồi bên cạnh Phương Minh Viễn, chỉ dựa vào thứ tiếng anh tạp nham từ miệng Kim Tú Nhã ông đã không muốn trả lời rồi.
-Tốt nhất cô lên nói rõ ràng một chút, ông Rodman là Phó giám đốc công ty xuất nhập khẩu Safari, quản lý việc xuất nhập khẩu hàng hóa, người bình thường chỉ sợ ông ấy không có ấn tượng.
Ma Sinh Hương Nguyệt cười nhạt nói.
-À?
Kim Tú Nhã ngạc nhiên, suýt nữa làm đổ cốc cafê trên bàn.
Kim Quyền Đông là chú tư của cô có thể làm việc trong công ty xuất nhập khẩu Safari, hơn nữa còn là cán bộ trung cấp, đã là niềm kiêu hãnh của gia đình Kim Tú Nhã rồi. Cho nên khi Kim Tú Nhã nghe thấy, một người da trắng vì kẹt xe mà chạy bộ đến đây, bây giờ vẫn chưa có chỗ ngồi, luôn nở một nụ cười lại là Phó giám đốc công ty xuất nhập khẩu Safari, là kẻ dưới vài người trên vạn người, trong lòng cô không khỏi lo sợ, có thể để một vị Phó giám đốc công ty xuất nhập khẩu Safari miệng luôn nở nụ cười, rốt cuộc Phương Minh viễn là ai?