Hơn nữa trong lòng Sài Yên cũng rất bất bình người Nhật Bản, đúng thật là hiếp người quá đáng còn gì.
Phương Minh Viễn chẳng qua chỉ là một tác giả truyện tranh, một người chế tác trò chơi, một thương nhân thành công, "một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi", cứ cho là nói chuyện giật gân đi nữa, bọn nhỏ nhen các người có cần phải phản ứng như vậy không chứ!
Nói khó nghe một chút thì chuyện này giống như diễn viên tấu nói đi nói với người ta là Einstein đề ra phương trình thuyết tương đối sai rồi; như siêu sao trong giới giải trí đi nói với người ta rằng không phải "Hai con diều hâu vàng hót trên cành liễu, một đàn ngựa trắng trên trời xanh" mà là " Hai con diều hâu vàng hót trên cành liễu, một đàn ngực trắng ở Tây Thiên", như vận động viên bóng đá Hoa Hạ nói với người ta trái bóng của Hoa Hạ không phải hình cầu; như bọn quan viên nói với người ta rằng bọn họ không phải quan phụ mẫu của người ta mà là đầy tớ vậy! Vào lỗ tai bên trái, ra lỗ tai bên phải, nghe một chút thì có sao? Một quốc gia lớn như vậy, trình độ giáo dục trung bình cũng cao hơn Hoa Hạ, ngay cả một chút năng lực nhận định độc lập như vậy cũng không có!
Hơn nữa nhiều người như vậy, cả đám đều là trí thức trứ danh, với một thanh niên còn chưa đầy hai mươi tuổi so đo thế này, có gì vinh quang chứ? Huống hồ, người ta cũng là có ý tốt nhắc nhở, cảnh tỉnh các người, người Nhật các người không phải tin vào thần linh sao? Nếu tin thần linh, ngay cả thần linh báo mộng cũng như vậy đấy!
Nói tóm lại Sài Yên đối với những người Nhật Bản kia rất bất mãn. Hơn nữa không chỉ có thế, cô còn bất mãn với một số người trong bộ ngoại giao. Việc này suy cho cùng cũng chỉ là chuyện của dân, thứ nhất không hề đề cập đến chính trị, thứ hai không liên quan đến quan hệ kinh tế giữa hai nước, thứ ba không đề cập đến tình cảm dân tộc, chuyện của người dân phải để dân giải quyết! Chính phủ Nhật Bản vẫn chưa tỏ thái độ gì, người mình trái lại vội vàng nhảy ra đòi xử lý người ta!
- Chủ nhiệm Sài nói vậy không đúng rồi, thủ tướng năm đó cũng đã nói "Ngoại giao không có việc nhỏ", việc này gây náo loạn ở Nhật Bản, có thể nói là làm xáo trộn tinh thần của quần chúng! Thậm chí còn khiến cho một bộ phận lớn người Nhật ở nước ta đến sứ quán kháng nghị, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nước ta và tình hữu nghị giữa hai nước! Mối giao hảo giữa hai nước chính là thành quả chính trị quý giá của chủ tịch và thủ tướng nước ta để lại, chúng ta là hậu nhân, làm sao có thể không coi trọng?
Cục trưởng Mã nói nghiêm khắc
- Huống hồ, khi trưởng phòng Khâu Minh Lễ của chúng ta cùng với phó tham tán Nhật Bản Tả Hữu Chi Môn đến đưa thư kháng nghị, Phương Minh Viễn kia chẳng những không nhận sai, trái lại còn tỏ vẻ thờ ơ vô lễ với trưởng phòng Khâu và phó tham tán Tả Hữu! Đối với việc này, cần phải giết một người răn trăm người, nếu không thì nhất định sẽ có người giẫm lên vết xe đổ.
Sài Yên lén bĩu môi, Mã Dũng Phúc này, ngoài việc kết tội ra còn làm được gì chứ?
- Ôi, cục trưởng Mã, nói như vậy nặng quá rồi! Nếu như quan hệ hữu nghị giữa nước ta và Nhật Bản, chỉ vì việc nhỏ như vậy của người dân mà bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không chừng sẽ khiến người ta có cảm giác quan hệ giữa hai nước vốn cũng không bền chặt? Huống chi... năm đó Nhật tham gia... nhỉ?
Những người có mặt khác không khỏi biến đổi sắc mặt, Sài Yên này con trẻ nhưng thật sự không thể xem thường. Trước kia khi trong chính phủ Nhật Bản có một số người đến tham quan đền Yasukuni là biểu tượng tội ác của Thế chiến thứ II, chính phủ Hoa Hạ cũng đã công bố kháng nghị nghiêm trọng, nhưng chính phủ Nhật phản ứng thế nào? Những năm gần đây, không phải là không có thành viên nội các hay nhân sĩ có tiếng nào của Nhật Bản đến thăm viếng đền Yasukuni. Kháng nghị chính thức của chính phủ, người ta còn không coi trọng, vậy mà chỉ là kháng nghị của đoàn thể nhân dân, ta liền gấp rút xử lý người mình, không khỏi ra vẻ mất tôn nghiêm.
- Với lại tôi cũng muốn hỏi cục trưởng Mã một chút, anh định lấy lý do gì mà xử phạt?
Sài Yên cười nhạt nói
- Ghi tội trong Đảng? Xử phạt hành chính? Tạm giam? Phạt tiền? Khởi tố? Hình sự...
- Ít nhất cũng phải làm cho hắn chịu nhận lỗi với người Nhật Bản chứ!
Cục trưởng sở quốc tế bên cạnh nói.
Ánh mắt của Sài Yên chuyển sang anh ta, mỉm cười nói
- Cục trưởng Lưu, nếu chúng ta ra lệnh cho hắn phải nhận lỗi với người Nhật, vậy cho tôi hỏi một câu, cả một khoản bồi thường kia, do ai chịu trách nhiệm?
- Dĩ nhiên là hắn! Việc này xem như dạy cho hắn một bài học! Sau này đừng có mà ăn nói bừa bãi! Chuyện như vậy, hắn có năng lực bàn tới sao! Mặc dù còn chưa lên đại học, nhưng cũng là người trưởng thành rồi, phải có dũng khí dám làm dám chịu...
Cục trưởng Lưu tỏ vẻ thương tiếc nói:
Chẳng nhẽ, chủ nhiệm Sài cho là quốc gia phải chi trả hay sao?
- Tôi không nghĩ đến việc quốc gia chi trả, nhưng tôi muốn hỏi cục trưởng Lưu, anh có biết đó là một khoản trị giá bao nhiêu không?
Sài Yên vẫn mỉm cười như vậy nói.
- Không phải là vài cổ phần công ty truyện tranh và trò chơi, còn có mấy cái bản quyền truyện tranh và trò chơi sao!
Cục trưởng Lưu phản đối nói. Anh ta nghĩ, người trí thức thì kiếm được bao nhiêu tiền, có thể sử dụng chút tiền này làm lắng dịu người Nhật Bản
- Theo như tôi tính thì đó là một khoản không nhỏ những hai trăm triệu đô la, không ngờ trong mắt cục trưởng Lưu lại là không đáng nhắc đến. Cục trưởng Lưu quả là có tầm nhìn quốc tế nhỉ...
Nụ cười trên mặt Sài Yên chợt tắt, lạnh lùng đáp.
- Dù nói thế nào, Phương Minh Viễn cũng là công dân nước ta, bảo vệ tài sản cá nhân hợp pháp của công dân đất nước là trách nhiệm của chính phủ. Tôi thực sự muốn biết, đến lúc đó cục trưởng Lưu định giải thích thế nào với người dân cả nước, chính phủ cưỡng ép công dân nước mình đem tài sản lớn của cá nhân chuyển giao cho chính phủ Nhật Bản?
Sắc mặt những người ngồi đó đều biến đổi, tuy rằng bọn họ đều biết Phương Minh Viễn đã đưa ra lời hẹn, nếu như đến ngày 1 tháng 2 mà Nhật Bản vẫn không xảy ra động đất cấp 6 trở lên, thì không chỉ hắn phải công khai nhận lỗi với quốc dân Nhật Bản, mà còn phải bồi thường tài sản cho Nhật Bản. Bọn họ nghĩ là, đưa sớm đưa muộn gì cũng phải đưa, nên đưa sớm vài ngày cũng không sao, còn có thể tỏ chút thành ý của chính phủ Hoa Hạ đối với người Nhật Bản. Nhưng, việc đến lúc đó thực hiện lời hứa, và việc bị chính phủ yêu cầu nhận lỗi trước, đối với dân chúng mà nói, là hai việc khác nhau.
Nếu nói khoản tiền này không bao nhiêu, vài ba nghìn kia cũng không hề gì, chú ý lời nói trên miệng một chút, là xong! Những gần hai trăm triệu đô la, lương của chúng ta chỉ hơn mười triệu nhân dân tệ! Bằng với thu nhập từ thuế trung bình một năm của thành phố! Chuyển giao một khoản tài sản lớn như vậy, hẳn sẽ làm cho cả nước, thậm chí thế giới chú ý, đến lúc ấy... e rằng bộ ngoại giao sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích từ bốn phương tám hướng.
- Cục trưởng Lưu một lòng vì nước, đến lúc đó chắc không ngại bị người dân mắng là Hán gian, tôi thân con gái bờ vai nhỏ bé, thật sự không đỡ nổi gánh nặng này...
Lời nói của Sài Yên khiến sắc mặt của cục trưởng Lưu lập tức từ đỏ chuyển sang trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang xanh.
- Chủ nhiệm Sài! Cô nói vậy là có ý gì!...
Cục trưởng Lưu đập bàn đứng dậy nói.
- Người khác sợ cô, chứ tôi Lưu Đông Sơn không sợ!
Cái mác Hán gian này thực sự quá đáng, không ai có thể chịu đựng được mà phải phản ứng lại.
Lưu Đông Sơn này cũng có người làm chỗ dựa. Trong gia tộc cũng có viên chức nhà nước, nên mới có chút thế lực như vậy.
- Cục trưởng Lưu, cục trưởng Lưu, xin bớt giận xin bớt giận!...
Người ngồi bên cạnh đứng lên kéo anh ta lại, kéo anh ta về chỗ ngồi, nói:
- Bộ trưởng còn chưa đến mà, hai vị nói bớt vài câu đi.
Hừ, bất kể là hiến pháp Nhật Bản hay hiến pháp nước ta, đều quy định rõ ràng, bảo vệ quyền tự do ngôn luận của công dân. Ta thấy, có người chỉ lo sợ hãi nước bạn mà quên mất nước mình! Sài Yên hai tay khoanh trước ngực, không ngừng nhìn Lưu Đông SƠn, trên mặt tỏ vẻ thương hại nói:
- Thân là nhân viên chính phủ, lại không tuân thủ hiến pháp quốc gia, truyền ra bên ngoài, sẽ bị cả nước bôi nhọ! Càng làm nhân dân thất vọng hơn...
Vừa mới ngồi xuống, Lưu Đông Sơn lại muốn đứng lên, người bên cạnh vội vàng ngăn anh ta lại nói:
- Chủ nhiệm Sài, cục trưởng Lưu cũng là nghĩ cho lợi ích quốc gia, Bộ trưởng còn chưa đến, mọi người ở đây xem như vì tôi, đừng tranh cãi nữa...
Không khí trong phòng hội nghị lại yên tĩnh, mỗi người đều có vẻ suy nghĩ. Sài Yên thầm thở dài một hơi trong lòng, bất kể thế nào, tin rằng Phương Minh Viễn tạm thời sẽ không bị bộ ngoại giao gây áp lực nữa. Có số tài sản hai trăm triệu đô la, dù kẻ nào muốn thúc ép Phương Minh Viễn trước ngày 1 tháng 2 phải nhận lỗi với người Nhật, cũng phải suy nghĩ kỹ sau đó đi!
Về phần Bộ trưởng bộ ngoại giao vẫn chưa xuất hiện kia, thật ra Sài Yên không lo lắng. Bộ trưởng luôn có thái độ rõ ràng, đứng trên lập trước của nước nhà, loại chuyện này, nếu không phải bọn người ở dưới gây sức ép, không ở đây kêu gào đòi xử lý Phương Minh Viễn, thì Bộ trưởng chắc chắn cũng chẳng triệu tập làm gì.
Thế nhưng... trong lòng Sài Yên cũng cảm thấy chút kỳ lạ, bọn họ đến đây một khoảng thời gian cũng không ngắn, sao Bộ trưởng còn chưa đến? Bộ trưởng nổi tiếng là đúng giờ mà.
Sài Yên nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, đã 11 giờ 40! Trời ạ, chẳng mấy chốc là đến 12 giờ, không biết còn phải họp đến khi nào, phụ nữ ngày nay thật không dễ dàng, nữ cường nhân ngày nay càng không dễ dàng! Những người ở tuổi mình, nếu không phải đã đi ngủ thì cũng đang ở chỗ chơi bời, còn mình bận rộn suốt ngày, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng phải tranh thủ.
Không chỉ có Sài Yên chú ý điều này, không ít người đang ngồi cũng giơ tay xem đồng hồ.
Qua thêm chừng 10 phút, bóng dáng Bộ trưởng bộ ngoại giao mới xuất hiện ở cửa phòng họp, mọi người cùng đứng lên chào. Nhưng điều kỳ lạ là, Bộ trưởng không có ý định vào, chỉ đứng ở cửa nhìn... khoát tay nói:
- Được rồi, tan họp thôi! Không còn sớm nữa, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi.
Tan họp? Mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Vốn dĩ còn chưa bắt đầu, sao lại tan họp?
- Bộ trưởng...
Lưu Đông Sơn nhìn Bộ trưởng quay người đi, không nhịn được kêu lên.
Bộ trưởng không quay đầu lại cứ thế mà đi, chỉ để lại một câu:
- Vừa nhận được tin, vào lúc mười giờ kém tại Nhật Bản, xảy ra động đất trên cấp bảy!