Nếu việc khai thác khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng thất bại, sau này khi Triệu Tự An tính sổ phải làm thế nào là tốt? Rủi ro trong đó quả là quá lớn.
Còn nếu thuận theo thời thế đưa Thì Văn Sinh lên vị trí lãnh đạo thực tế khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng, sau này khai thác khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng thuận lợi, công tác thu hút đầu tư tốt đẹp thì vinh dự này sẽ không thiếu phần của họ, tuy không nhiều nhưng vẫn tốt hơn là không có gì thậm chí là thua thiệt? Cũng coi như là nể tình nhà họ Phương vậy.
Vì thế, trước tết năm chín mươi mốt quận ủy và ủy ban nhân dân quận quận Li Sơn đạt được thỏa thuận quyết định bổ nhiệm Thì Văn Sinh đảm nhận chức phó chủ nhiệm thường vụ khu công viên kỹ thuật mở rộng sản xuất công nghiệp quận Li Sơn, chỉ đạo công việc thường ngày ở khu công viên kỹ thuật mở rộng sản xuất công nghiệp, chức chủ nhiệm do bí thư quận ủy Triệu Tự An kiêm nhiệm.
Đến đây, tranh chấp liên quan đến chức lãnh đạo tối cao khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng coi như được xác định, Triệu Tự An sẽ là lãnh đạo tối cao trên danh nghĩa, chỉ đạo công việc khai thác xây dựng khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng và người chấp hành thực hiện là Thì Văn Sinh người vừa lên phó phòng không lâu lại nhảy một bậc lên trưởng phòng. Còn các lãnh đạo khác ở quận ủy và ủy ban nhân dân quận chỉ còn cách chuyển hướng đến các phòng khác tranh giành cho thân cận của mình vào.
Có bản kế hoạch này của Thì Văn Sinh những người này tin rằng chỉ cần các phòng ban thành thật phối hợp nhau thế thì việc khai thác xây dựng khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng của quận Li Sơn sẽ không thành vấn đề, kết quả đạt thành công thật dễ dàng đó đúng là thành tích tặng không cho mọi người.
Trước tết biệt thư nhà họ Phương đón một người bạn cũ, Cổ Vũ Thành trưởng ngân hàng chi nhánh Tây Bắc kiêm trưởng ngân hàng chi nhánh tỉnh Tần Tây ngân hàng Giao Thông.
Bây giờ Cổ Vũ Thành đã là lãnh đạo tối cao ở năm tỉnh Tây Bắc Hoa Hạ của ngân hàng Giao Thông, trong đó công của Phương Minh Viễn đương nhiên là rất to. Năm chín mươi, Phương Minh Viễn vì nâng vốn làm thủ tục vay thế chấp một khoản tiền lớn ở ngân hàng Giao Thông chi nhánh tỉnh Tần Tây, khiến cho Cổ Vũ Thành nổi trội trong hệ thống ngân hàng Giao Thông giành hết vinh quang của người khác, ông ta từ vị trí trưởng ngân hàng Giao Thông chi nhánh tỉnh Tần Tây tiến một bước lớn. Bây giờ Cổ Vũ Thành muốn vào tổng bộ, chức phó tổng là chắc chắn chạy không khỏi rồi. Hơn nữa nội bộ ngân hàng Giao Thông ai cũng thừa nhận Cổ Vũ Thành là người cạnh tranh có khả năng nhất vào ghế trưởng ngân hàng ngân hàng Giao Thông sau khi trưởng ngân hàng cũ nghỉ hưu.
Cổ Vũ Thành đến nhà họ Phương lần này, một mặt là đến chúc tết ông chủ nhà họ Phương trước, đợi đến tết cho dù là nhà họ Phương hay bản thân ông ta thì khách đến đi chúc tết chắc chắn không thiếu, muốn có chút thời gian yên tĩnh ngồi bàn chút việc thật là khó.
Mặt khác, là để đưa thẻ tín dụng cho tất cả người nhà Phương Minh Viễn. Vào ngày ba mươi mốt tháng giêng năm chín mươi mốt, ngân hàng Giao Thông Hoa Hạ chính thức hợp tác với MASTERCARD, gia nhập vào MASTERCARD cũng chính là tổ chức thẻ đa năng quốc tế mà người Hoa Hạ nói tới. Tổ chức này là một tổ chức bao gồm hiệp hội phi lợi nhuận của các cơ quan tài chính khắp thế giới, thành viên của nó bao gồm ngân hàng thương mại, hiệp hội cho vay và gửi tiết kiệm cùng với tín dụng hợp tác xã.
-VISA và MASTERCARD là hai tổ chức thẻ tín dụng lớn trên thế giới, với chúng ta mà nói thì không có khái niệm ai tốt ai kém, chẳng qua là Mỹ dùng VISA nhiều hơn, còn châu Âu dùng MASTERCARD nhiều hơn. Đồng thời giữa hai tổ chức này cũng có thể chuyển khoản hoặc chi tiêu lẫn nhau, nên sẽ không có gây ảnh hưởng gì bất tiện đến việc chi tiêu của cháu.
Cổ Vũ Thành chỉ vào hơn mười tấm thẻ tín dụng được làm tinh xảo ở trên bàn nói.
Phương Minh Viễn tiện tay cầm một tấm lên ngắm nghía, cười hì hì hỏi:
-Chú Cổ, mức thấu chi tối đa của những tấm thẻ này là bao nhiêu?
Cổ Vũ Thành đưa một ngón tay lên cười khà khà không nói gì.
-Một trăm triệu nhân dân tệ?
Phương Minh Viễn hỏi thăm dò. Anh ta kiếp trước tuy cũng sài qua thẻ tín dụng nhưng đều là thẻ cấp thấp mức thấu chi không vượt quá một trăm ngàn. Tuy rằng anh ta cũng nghe nói qua, rất nhiều ngân hàng lớn ở nước ngoài thậm chí còn cấp thẻ tín dụng bạch kim không hạn chế mức thấu chi cho các khách hàng lớn là đại gia.
-Một tỷ nhân dân tệ.
Cổ Vũ Thành cười nói.
-Đây là thẻ tín dụng đặt biệt do chú xin ở ngân hàng chính đấy, trong này có ba thẻ mức thấu chi cao nhất là một tỷ nhân dân tệ, còn lại có sáu thẻ là một trăm triệu nhân dân tệ, số thẻ còn lại là mười triệu nhân dân tệ.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, ba thẻ có mức thấu chi cao nhất là một tỷ này phải là của mình, ông nội và chú Út. Bởi vì theo như Cổ Vũ Thành thấy chỉ có ba người họ mới có đủ khả năng điều động vốn nhà họ Phương, còn sáu thẻ có mức thấu chi một trăm triệu kia là chuẩn bị cho cha mẹ mình, chú thím Ba, bà nội và thím Út, số còn lại là chuẩn bị cho các cô, dượng. Xem ra cách sắp xếp này coi như cũng hợp lý, phù hợp địa vị kinh tế của từng người trong dòng họ nhà họ Phương.
-Chú Cổ, chú có hài lòng với trình độ làm ra những tấm thẻ này không?
Phương Minh Viễn đặt thẻ tín dụng xuống bàn nói. Những tấm thẻ này đều do xưởng sản xuất thẻ hiện nay còn chưa ra gì của nhà máy nhà họ Phương sản xuất ra. Một năm trưước đó, Phương Minh Viễn đã nghĩ cách nhập mấy máy làm thẻ từ các nước Âu Mỹ, lập xưởng ở Phụng Nguyên, tuy lượng sản xuất vẫn chưa nhiều, lợi nhuận càng không đáng kể, nhưng lại huấn luyện ra đội ngũ công nhân và nhân viên thiết kế thuần thục.
Lần này ngân hàng Giao Thông quyết định phát hành thẻ tín dụng, Phương Minh Viễn chỉ gợi ý với Cổ Vũ Thành, vụ làm ăn này đã lọt vào tay hắn.
-Hài lòng, hài lòng, tốt lắm.
Cổ Vũ Thành gật đầu lia lịa nói.
Xưởng sản xuất thẻ của Phương Minh Viễn trong khoảng thời gian ngắn đã thiết kế xong nhiều dạng, đồng thời làm ra mẫu thẻ đưa tới chi nhánh, so với mấy ngân hàng khác ở Phụng Nguyên, chất lượng như thế là cao hơn nhiều, khiến Cổ Vũ Thành cảm thấy vật có giá trị.
Phương Minh Viễn cười cười, hắn đúng là đã chi số tiền lớn, ở Hongkong mời nhà thiết kế thẻ tín dụng nổi tiếng đến để huấn luyện cho nhân viên thiết kế trong xưởng cả nửa tháng trời, lại cho họ luyện tập trong thời gian lâu như thế, nếu ngay cả đòi hỏi của người trong nước vừa mới tiếp xúc với thẻ tín dụng chưa lâu cũng không thỏa mãn được, vậy những người này đều quá vô dụng rồi.
-Thế thì….
Phương Minh Viễn kéo dài giọng nói.
-Sau tết chính thức ký hợp đồng, thẻ tín dụng của ngân hàng Giao Thông năm tỉnh Tây Bắc của tôi toàn bộ giao cho các cháu làm.
Cổ Vũ Thành nói một cách sảng khoái.
Nhà họ Phương hiện nay chính là quý nhân của ông ta, quen biết Phương Minh Viễn trong thời gian mấy năm ngắn ngủi ông ta đã nhảy ba cấp trở thành một trong vài người có địa vị và quyền thế nhất bên ngoài ngân hàng chính ngân hàng Giao Thông. Ông ta còn có gì không hài lòng chứ? Huống chi ngân hàng Giao Thông bây giờ ở tỉnh Tần Tây khách hàng là xí nghiệp tư nhân lớn nhất chính là nhà họ Phương. Chút thuận tiện này ông ta đương nhiên phải nể tình rồi.
Phương Minh Viễn cười cười nói:
-Chú Cổ, cái cháu muốn không chỉ có thế thôi đâu.
Cổ Vũ Thành kinh ngạc ngẩng đầu lên nói:
-Còn có cái gì? Nghiệp vụ làm thẻ tín dụng cho ngân hàng Giao Thông khắp cả nước đó không thể do chú định đoạt được đâu.
-Không, không, không.
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu nói.
-Chú Cổ, thực ra cháu càng muốn hợp tác làm loại thẻ khác cho ngân hàng chú.
Cổ Vũ Thành không khỏi có chút hồ đồ, ở ngân hàng Giao Thông chi nhánh tỉnh Tần Tây còn có nghiệp vụ thẻ nào không giao cho nhà họ Phương? Ngay cả thẻ nhân viên, thẻ cơm hiện giờ cũng đã giao cho xưởng sản xuất thẻ của nhà họ Phương rồi mà.
-Chú Cổ, ngân hàng Giao Thông các chú có từng nghĩ qua lấy sổ rút tiền gửi ngân hàng không kỳ hạn cũng làm thành thẻ, có thể thanh toán ở cửa hàng bằng cách quét thẻ như thẻ tín dụng vậy. Chỉ là khi quét thẻ trực tiếp trừ tiền vào tài khoản tiền gửi, trong tài khoản có bao nhiêu tiền thì được quét bấy nhiêu sẽ không xảy ra các tình trạng như quét hơn, thấu chi hoặc tuần hoàn lợi tức, cũng có thể dùng máy ATM chuyển tiền và rút tiền nhưng không được thấu chi. Số tiền trong tài khoản tính lãi theo gửi tiền không kỳ hạn. Ngón tay Phương Minh Viễn kẹp một tấm thẻ tín dụng quơ quơ trước mặt Cổ Vũ Thành nói
-Chú nói xem tụi trẻ không đủ tư cách được cấp thẻ tín dụng, đối với loại thẻ giống với cách thức thẻ tín dụng chi tiêu cảm thấy mê mẩn hay không? Chí ít ở trước mặt những người không hiểu chuyện chúng có thể xem như là thẻ tín dụng vậy đúng không? Đây là việc rất sĩ diện.
Thời kỳ đầu những năm chín mươi, ở Hoa hạ với số lượng nhân khẩu cực nhiều như thế số lượng người có thể sử dụng thẻ tín dụng quả thật như giọt nước trong biển mênh mông, chiếm tỉ lệ thật không đáng kể. Còn bây giờ nghiệp vụ thẻ tín dụng của các ngân hàng lớn thuần túy là đào tạo thị trường, đầu tư và lợi nhuận mỗi năm hoàn toàn không đáng để so sánh. Ngay cả đến sau năm hai nghìn trong thành phố loại một như Bắc Kinh, Thượng Hải, Phụng Nguyên vẫn còn rất nhiều người dân không đủ tiêu chuẩn cấp phát thẻ tín dụng.
Cho nên vào lúc này, những thiết bị quét thẻ mà chủ cửa hàng đã chuẩn bị, còn có máy ATM khắp đầu đường cuối phố, thật ra tỉ lệ sử dụng cũng không cao, người Hoa Hạ có tật thích dùng tiền mặt, vào sau năm hai nghìn, điều đó có thể nổi tiếng khắp thế giới cho nên mấy tay trộm cướp nước ngoài thích nhất chính là không gì bằng cướp của du khách Hoa Hạ, đỡ phải mất công sức nghĩ cách lấy tiền từ trong thẻ ra.
Ánh mắt Cổ Vũ Thành lập tức sáng lên, ý tưởng này của Phương Minh viễn không còn nghi ngờ gì thích hợp với nhu cầu thời thượng của giới trẻ, tuy thu nhập hiện giờ của họ vốn không cao nhưng theo thời gian, họ sẽ trở thành lực lượng nòng cốt của xã hội, đến khi ấy cũng là lúc họ đủ tư cách xin cấp thẻ tín dụng, nếu ngân hàng Giao Thông có thể cung cấp dịch vụ như Phương Minh Viễn nói cho họ ngay từ bây giờ, chắc chắn sẽ lôi kéo được một nhóm khách hàng tương lai cực lớn trước tiên.
Vả lại, ngoài tăng cao chi phí một chút ra ngân hàng không chịu bất kỳ rủi ro gì.