Người nói câu này tất nhiên là Phương Minh Viễn rồi. Lúc bước lên lầu hắn kịp nghe thấy tiếng của Hạ Quân thế là hắn để mấy người Triệu Nhã và Sài Tĩnh Dục lên trước còn mình và Mai Nguyên Vũ đi lại cửa đứng nghe một lúc lâu.
Ngô Vệ Quốc lúc này mới chú ý đến Phương Minh Viễn, Mai Nguyên Vũ, Trần Trung đi từ ngoài cửa vào. Y khinh thường cười nhạt nói:
-Đồ nhãi ranh, người lớn nói chuyện dám chen miệng vào hả!
-Minh Viễn? Sao em lại...
Hạ Quân kinh ngạc mới nói được một nửa liền như hiểu ra điều gì, đây là tửu lầu nhà họ Phương, Phương Minh Viễn xuất hiện ở đây chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao.
-Anh, anh đến mà không nói với em một tiếng, lại còn đặt bàn gì đó nữa chứ, phòng ở lầu ba anh có thể dùng tùy thích.
Phương Minh Viễn cũng chẳng thèm để ý đến Ngô Vệ Quốc, vừa nhỏ giọng trách Hạ Quân vừa giới thiệu:
-Nguyên Vũ, đây là anh tôi tên Hạ Quân là con trai của dì tôi. Anh, anh ấy là bạn em, Mai Nguyên Vũ! Bây giờ đang học đại học.
Mai Nguyên Vũ vội vàng tiến lên hai bước chủ động giơ tay ra nói:
-Anh là anh của Phương Minh Viễn, vậy thì em cũng gọi anh là anh, em gọi anh là anh Hạ hay là anh Quân nhỉ?
Hạ Quân tất nhiên là không hề quen biết Mai Nguyên Vũ, nhưng anh ta cũng hiểu với địa vị hiện giờ của Phương Minh Viễn, những người bạn mà hắn qua lại có không ít người đều là những người có địa vị. Hơn nữa Mai Nguyên Vũ nói chuyện hết sức khách sáo nên vội vàng giơ tay ra bắt lấy tay của Mai Nguyên Vũ nói:
-Nếu như đã là bạn của Minh Viễn thì tôi cũng được xem là lớn tuổi hơn, cậu em gọi thế nào cũng được.
Bọn họ bên này thản nhiên giới thiệu cho nhau, Triển Hướng Đông bên kia cảm thấy vô cùng rát mặt, ba người Phương Minh Viễn thật sự là không coi ai ra gì! Không ngờ lại có thể đem những lời nói của gã đuổi bọn họ ra ngoài ban nãy xem như là gió thoảng bên tai!
-Giám đốc Chu, tôi nói lại một lần nữa, tôi phải chọn món rồi, những người không được phép...
Gã còn muốn nói nữa nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của Chu Đắc Lộc đã tái nhợt như tờ giấy, những giọt mồ hôi đã to như hạt đậu trên trán ông ta, lại nhìn kỹ lại lúc này mới phát hiện ra toàn thân Chu Đắc Lộc đều run rẩy. Triển Hướng Đông liền không nói thêm nữa.
Những người có mặt trong phòng lúc này, ngoài Hạ Quân ra chỉ có Chu Đắc Lộc biết người thanh niên trước mặt này là ai. Dù sao thì tửu lầu này là nơi cách nơi Phương Minh Viễn sống gần nhất, nếu như hắn ra ngoài ăn cơm hoặc là mời khách thì mười lần có đến tám lần là sẽ đến đây. Mà nơi đây cũng đã trở thành nơi mà những người quản lý tửu lầu nhà họ Phương xem trọng nhất—chỉ cần có thể làm cho ông chủ vui lòng, việc nâng lương thăng chức chẳng phải là chuyện chỉ cần một hai câu nói của Phương Minh Viễn hay sao!
Người giám đốc trước, chính là vì làm việc xuất sắc lại được Phương Minh Viễn xem trọng kết quả là chưa đầy hai năm bây giờ đã trở thành tổng giám đốc của tửu lầu Phương gia cả một tỉnh, lương lậu so với giám đốc một tửu lầu không phải là con số nhỏ. Mà người giám đốc hiện tại chính là vị phó giám đốc lúc đầu. Chuyện thăng chức nâng lương như thế này vượt xa với những nơi khác trong thủ đô.
Không muốn là giám đốc thì không phải là một người phó giám đốc tốt, Chu Đắc Lộc cũng không phải là ngoại lệ. Vì vậy với diện mạo của mấy người Phương Minh Viễn ông ta còn nhớ rõ hơn cả nhớ những người thân thuộc!
Vì vậy khi Phương Minh Viễn vừa xuất hiện, Chu Đắc Lộc liền nhận ra hắn. Làm chuyện xấu mà để ông chủ biết được vốn đã là một chuyện tệ hại, mà nhất là chuyện tiếp tay cho người ngoài ức hiếp người trong nhà như thế này! Vì vậy khi nghe thấy Phương Minh Viễn gọi là anh trong lòng Chu Đắc Lộc như có cảm giác rơi xuống vách núi vạn trượng vậy, trong lòng hoàn toàn xuống dốc.
Chính bản thân đã xuyên tạc việc ghi chép đặt phòng của tửu lầu đã là vi phạm nội quy rồi, đã thế lại còn đắc tội với anh họ của ông chủ, đây chẳng phải là tội chồng thêm tội sao. Chu Đắc Lộc oán hận thoáng nhìn Hạ Quân, trong lòng thầm mắng anh ta sao lại còn chơi cái trò mèo sợ chuột gì chứ, chỉ cần anh ta nói rõ thân phận ngay từ đầu thì đừng nói là Triển Hướng Đông đến cả ông ta cũng chẳng dám cướp phòng của anh ta!
Chu Đắc Lộc trong lòng hối không kịp, cần phải biết rằng tửu lầu nhà họ Phương trong nghề kinh doanh ẩm thực ở Bắc Kinh tuy rằng không được xem là cao nhất, nhưng cũng là một trong những nhà hàng buôn bán chạy nhất ở Bắc Kinh. Mà phúc lợi của những người phục vụ ở đây cũng nổi tiếng là nhiều. Cần phải biết rằng có bao nhiêu người đều muốn chui vào đây. Mà một phó giám đốc như ông ta không chỉ mỗi tháng có được số lương làm những người đồng nghiệp thèm nhỏ dãi mà cũng là có một địa vị nhất định trong xã hội.
Từ lúc ông ta làm đến cái chức phó giám đốc này, khi ra ngoài làm việc đều bớt đi được không ít rắc rối. Người ta vừa nghe đến là phó giám đốc tửu lầu nhà họ Phương thì trên mặt đều hiện lên vài phần nể trọng. Ai không biết tửu lầu nhà họ Phương lúc nào cũng người ngựa chật cứng, còn có lúc cho dù là có tiền cũng không thể đặt nổi phòng ở đây, nếu lúc đi ăn cơm không còn phòng mà được Chu Đắc Lộc giúp một tay thì coi như là giúp được một chuyện lớn! Vì vậy Chu Đắc Lộc đối với bên ngoài cũng coi như là đường làm quan rộng mở.
Hiện tại, tất cả những điều này e rằng là đã bỏ ông ta mà đi hết rồi...
Phương Minh Viễn nhìn Chu Đắc Lộc lúc này thần sắc đã có chút hoảng hốt lạnh lùng nói với những nhân viên phục vụ đứng bên cạnh:
-Mời giám đốc Bàng Minh của mấy người và người hôm nay ghi chép việc đặt phòng lại đây!
Lúc này triển Hướng Đông và Ngô Vệ Quốc cũng đã nhận ra không khí có chút lạ thường, Ngô Vệ Quốc vội vàng đánh mắt với Triển Hướng Đông, Triển Hướng Đông hiểu ý gật gật đầu, cục diện này đã có chút mất kiểm soát, mấy người bọn y tốt nhất là nên rút êm, đợi khi làm rõ được thân phận của người thanh niên này rồi tính tiếp. Y và Triển Hướng Đông cũng coi được như là con cháu quan chức, nhưng quan chức ở Bắc Kinh quả thật là quá nhiều, có trời mới biết người thanh niên này rốt cuộc là ai! Nếu như thật sự vì chuyện này mà đắc tội với một nhân vật lớn thì thật là không đáng.
-Giám đốc Chu, thôi bỏ đi, phòng này chúng tôi không cần nữa, thật là mất hứng!
Triển Hướng Đông đứng dậy vẻ mặt bất mãn nói. Những người khác cũng cùng theo gã đứng dậy định bước ra ngoài.Trần Trung lập tức đứng ra chặn giữa đường đi của mấy người.
-Anh làm gì vậy?
Ngô Vệ Quốc cảnh giác hỏi. Không biết vì sao, người đứng trước mặt không có chút gì là đặc biệt, nhưng khi nhìn thấy anh ta, bản năng của Ngô Vệ Quốc lại cảm thấy có chút gì đó nguy hiểm.
-Ngồi lại chỗ, trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ ràng không được phép rời khỏi đây!
Trần Trung cười lạnh nói.
-Dựa vào cái gì chứ? Các người làm như vậy là bắt giữ người trái pháp luật! Là phạm pháp có biết không?
Ngô Vệ Quốc hét lên.
-Có phải là phạm pháp hay không, không phải các người nói là được, hơn nữa, người ta là người của viện kiểm sát còn chưa đi, các người là đương sự dựa vào cái gì mà có quyền đi?
Trần Trung lạnh lùng nói:
-Muốn đi cũng được, chỉ cần đánh hạ được tôi thì không có ai cản đường mấy người nữa rồi.
-Đánh hắn!
Triển Hướng Đông nổi giận, lại còn có người kiêu ngạo đến nỗi dám nói những lời này với gã!
-Đừng có đụng tay!
Ngô Vệ Quốc vội vàng ngăn mấy người lại nhỏ giọng nói:
-Mấy cậu điên rồi à, thế chẳng phải là để cho đối phương nắm được thóphay sao?
Đánh người trước mặt những nhân viên của viện kiểm sát, thế chẳng phải là tự mua rắc rối vào người sao. Mấy người y tuy rằng đều có chỗ dựa nhưng cũng chưa đến mức có thể xem nhẹ sự tồn tại của mấy nhân viên viện kiểm sát! Chuyện này nếu như để Hạ Quân lấy ra làm chứng cứ thì bọn y xem như là mất hết thể diện rồi! Chuyện này đối với những người ở trong cơ quan nhà nước như mấy người Triển Hướng Đông nếu làm không khéo lại còn bị kỷ luật nữa.
Nghe Ngô Vệ Quốc nói như vậy mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau đành phải ngồi xuống. Ngô Vệ Quốc căm giận rút chiếc điện thoại như cục gạch ra, Trần Trung cũng chẳng thèm ngăn cản y.
-Phó giám đốc Chu!
Tiếng gọi làm Chu Đắc Lộc như tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Cả người ông ta toát mồ hôi lạnh, bây giờ mới chú ý thấy cửa phòng đã đóng lại từ lúc nào, trong phòng lại có thêm mấy người nữa, chính là giám đốc Bàng Minh và nhân viên phụ trách ghi chép đặt phòng. Phương Minh Viễn lúc này mặt lạnh như băng đang nhìn ông ta chằm chằm.
-Anh Chu, cậu Phương hỏi anh chuyện ghi chép đặt phòng rốt cuộc là có chuyện gì? Ông Hạ rốt cuộc là có đặt phòng hay không?
Sắc mặt của Bàng Minh lúc này đã đen như đáy nồi. Nếu như những lời nói của Hạ Quân là thật thì hôm nay tửu lầu đã thật sự là gây được ấn tượng mạnh với Phương Minh Viễn đáng tiếc là ấn tượng đó lại chẳng tốt đẹp gì!
Chu Đắc Lộc trong lòng rối như canh hẹ, nhất thời không thể nói nên lời. Bàng Minh trong lòng hận một nổi không thể một cú đánh chết ông ta, ông tưởng rằng không nói thì xem như là không có chuyện gì sao?
Bàng Minh lại quay sang nói với nhân viên đi cùng anh ta:
-Các cậu nban nãy đều nghe thấy rồi, ban nãy điện thoại của ông Hạ là ai nhận? Biết chuyện mà không báo đừng trách nhà hàng không nể tình mà đuổi việc các cậu. Với xã hội bây giờ thiếu cái gì chứ không thiếu người!
Tuy rằng điều hòa trong phòng đều được mở nhưng trong ba nhân viên có mặt có một người vẫn toát mồ hôi đầy mặt, cậu ta nhìn Chu Đắc Lộc lúc này đã không biết phải nói gì rồi run run nói:
-Tôi hôm nay đúng là đã nhận được điện thoại của một người họ Hạ gọi đặt phòng, thời gian là vào buổi chiều. Nhưng tôi không biết có phải là vị họ Hạ này không.
Bàng Minh cầm quyển sổ ghi chép lật đến trang của ngày hôm nay, chỉ nhìn sơ qua liền giơ sổ ra trước mặt cậu nhân viên nói:
-Hôm nay ghi chép vào lúc 2g14 phút đã bị bôi đen, có phải là cậu ghi không.
-Đúng vậy, có lẽ là ghi chép về vị họ Hạ đó, còn vì sao nó lại bị gạch đen đi thì tôi không biết.
Cậu nhân viên lắc đầu nói.
-Nhớ được thời gian thì dễ rồi, nói công ty điện thoại kiểm tra một chút xem là điện thoại ở đâu gọi đến! Như thế chẳng phải là có thể xác định xem có đúng là anh Quân gọi điện hay không sao.
Mai Nguyên Vũ vỗ tay nói.
-Chu Đắc Lộc, cái này là do anh gạch phải không?
Phương Minh viễn quay sang Chu Đắc Lộc hỏi.
Chu Đắc Lộc tuy rằng định bụng nói không phải, nhưng sự thật thì không thể giấu được, ông ta lại hoàn toàn không tưởng tượng được rằng, trị cái tên Hạ Quân lại còn kéo theo cả Phương Minh Viễn vì vậy cái thủ thuật của ông ta làm rất lộ liễu, chỉ cần cân nhắc một chút là có thể phát hiện ra điều bất thường. Cho dù ông ta có nói hươu nói vượn cũng không thể thay đổi được kết quả.
-Nếu như ông không nói, vậy thì tôi coi như là ông ngầm đồng ý. Vậy thì ông hãy nói cho chúng tôi biết vì sao ông lại làm như vậy?
Phương Minh Viễn trầm giọng nói:
-Là công ty đối đãi không công bằng với ông? Nên trong lòng ông oán hận? Hay là có người chỉ thị cho ông làm chuyện này nhằm vào anh trai tôi? Chu Đắc Lộc, tốt nhất là ông nên nói thật, mọi người dù sao cũng là cộng sự, hợp tan đều nên vui vẻ, nếu không để đến mức phải vào đồn công an thì danh tiếng của cả đời ông sẽ bị hủy hoại hết đấy! Tôi nghĩ bây giờ cũng chẳng ai muốn tuyển một người mà trong lý lịch lại có một vết đen đâu nhỉ?