Sản lượng sắt thép ở Hoa Hạ thời cận đại chiếm số định mức nhỏ đến nổi đáng thương trong sản lượng sắt thép trên cả thế giới, đến khi nước Cộng hòa thành lập, dưới sự tái thiết của Liên Xô, mới chính thức thành lập ngành sản xuất sắt thép hiện đại của riêng mình. Nhưng trước khi giải phóng, tốc độ phát triển sản lượng sắp thép ở Hoa Hạ rất chậm, trong năm 1980, sản lượng thép thô ở Hoa Hạ còn chưa tới bốn triệu tấn, chưa tới một phần ba của Nhật Bản và Mỹ.
Mà sau khi giải phóng, sản lượng sắt thép ở Hoa Hạ luôn nhanh chóng phát triển cùng nền kinh tế Trung Quốc, tăng trưởng vượt mức, trong vòng mười năm ngắn ngủi, sản lượng thép thô ở Hoa Hạ đã có sự tăng trưởng rõ rệt. Còn kiếp trước, đến khi sau năm 2000, sản lượng thép thô ở Hoa Hạ càng vượt quá cửa ải năm trăm triệu tấn, nhiều hơn so với tất cả các nước trên thế giới. Nhưng tăng trưởng quá vượt mức, tai hại được mang đến ngày càng rõ ràng.
Trước hết, quặng sắt đá trong nước không đủ để cung ứng, cần nhập khẩu quặng sắt đá số lượng nhiều, các nước Brazil, Australia xuất khẩu quặng sắt đá nhân lúc để kiếm nhiều tiền hơn, ngay cả công ty vận tải biển cũng nhiều lần lên giá, chỉ riêng điều này mỗi năm Hoa Hạ, đã tiêu phí ngoại tệ phải tính bằng mười tỷ đô la Mỹ; tiếp theo, do xí nghiệp sắt thép ở Hoa Hạ sản xuất thép thô tuy nhiều, nhưng sản lượng vật liệu thép cao cấp lại quá ít, ví dụ như vật liệu thép trong việc sản xuất xe hơi, mỗi năm đều phải nhập khẩu số lượng nhiều từ nước ngoài. Thậm chí còn có tình trạng thu mua thép thô từ Hoa Hạ, tiếp theo tinh luyện sau đó bán lại cho Hoa Hạ. Với kết quả như vậy, người có tri thức trong nước càng thêm đau xót.
Từ khi tái sinh, Phương Minh Viễn luôn nghĩ về việc làm sao mình có thể nhúng tay vào ngành sắt thép, mặc dù không thay đổi được hoàn cảnh lớn, chỉ cần có chút thay đổi, cũng không uổng trời đã ban cho mình một cơ hội như vậy. Cho nên hắn thỏa thuận với công ty sắt thép Albert đổi lấy trang thiết bị kỹ thuật, còn ủng hộ cha mình nhận thầu phân xưởng thiết bị cán ép Tần Tây. Thế nhưng, năm chín mươi ở Hoa Hạ, ngành sắt thép vẫn còn thuộc nghề độc quyền của nhà nước, trên vùng đất chín triệu sáu trăm ngàn km, xí nghiệp tư nhân ngành sắt thép có thể nói vẫn như trò đùa nhỏ, hoàn toàn chưa có thành tựu. Cho nên Phương Minh Viễn chỉ có cách chờ đợi, đến khi nhà nước mở cửa cho ngành sắt thép.
Tuy rằng nhà nước quy định không cho phép cá nhân đầu tư vốn vào ngành sắt thép, nhưng nước ngoài lại không có hạn chế như vậy. Bởi vậy Phương Minh Viễn đã nghĩ ra một biện pháp xây đồ thị nhà xưởng, lấy tên Asohon Kagetsu để thu mua một nhà máy luyện thép nhỏ tại Nhật Bản, tiếp theo nhân lúc trước sau Liên Xô tan rã, đoạn thời gian Nga lâm vào hỗn loạn, thu mua quyền khai thác khoáng sản tại Nga, trước hết vận chuyển khoáng sản đến Nhật Bản, duy trì hoạt động bình thường của nhà máy luyện thép, đồng thời tuyển dụng công nhân viên nước ngoài, đến nhà máy luyện thép học tập về kỹ thuật và quản lý. Đến lúc mọi việc đều đi vào hoạt động, một khi nhà nước mở cửa cho cá nhân đầu tư vốn vào ngành sắt thép, lúc đó mới chuyển nhà máy luyện thép vào trong nước.
Lần này, trước khi đồng Rúp Liên Xô lần đầu tiên sụt giá, hắn liền xài hết khoản vay đồng Rúp mà Asohon Kagetsu đã nợ trong nước Liên Xô, còn việc thu mua quyền khai thác khoáng sản, chắc chắn là phung phí nhanh nhất. Nếu có thể được, hắn còn muốn mua luôn mỏ dầu Siberia nữa. Về khoản vay lớn tiền đồng Rúp, không quá mấy năm, qua mấy lần hoán đổi tiền mới cũ đồng Rúp của Russia, khi trả nợ sẽ chỉ là khoản tiền nho nhỏ thôi. Cái này gọi là lấy tiền ngươi, mua quặng của ngươi!
La Tân vẫy tay, đuổi ông Korff đứng qua một bên, lúc này mới thận trọng nói với Phương Minh Viễn rằng:
-Cậu Phương, cậu có phải dự định mua quặng bằng 249774165339 ở Liên Xô? Việc này cậu phải nghĩ kỹ mới được, sự vô dụng của chính quyền Liên Xô hiện nay so với mình chỉ có hơn chớ không kém gì, nước mình không bằng với những quốc gia như nước Mỹ Anh, đừng nghĩ người Liên Xô đang nịnh bợ mình vậy, còn trong lòng có lẽ khinh thường tụi mình. Những ông già này, muốn lấy tiền tụi mình, thật sự là lòng lang dạ sói. Lúc đó, số tiền này, cậu đừng làm trôi tan như nước.
Ông sống lâu ở ba tỉnh Đông Bắc, đối với tình hình hiện nay trong nước Liên Xô, tất nhiên sẽ hiểu rõ.
Phương Minh Viễn mỉm cười, lời nói của La Tân cũng là lòng tốt, nhưng Phương Minh Viễn sao lại không nghĩ ra chứ, số tiền này sau này sẽ lấy danh nghĩ là vốn Nhật hay nói là vốn Mỹ để tiến vào Russia, chỉ cần cổ phần thực tế được nắm trong tay mình, lấy danh nghĩa nào cũng như vậy thôi. Hơn nữa nội bộ nước Liên Xô càng vô dụng, cơ hội mưu lợi từ đó thì càng nhiều.
- Anh La à, điều mạo hiểm mà anh nói, thật ra tôi cũng suy nghĩ rồi.
Nghe Phương Minh Viễn nói vậy, La Tân cũng không khuyên nữa.
-Anh à, giờ anh có thể nói rõ, ở nơi đây, buôn bán cái gì kiếm nhiều tiền nhất.
Võ Uy hơi thiếu kiên nhẫn rằng.
-Ở đây, chỉ cần cậu có mối quan hệ, có hệ thống, làm ăn gì cũng kiếm được tiền hết! Cho dù là bán khăn lông, cũng có thể kiếm thật nhiều tiền!
La Tân chỉ vào đô thị dưới chân núi rằng:
- Mấy năm nay, tôi ở đây coi như cũng có mạng lưới quan hệ, biết được tình trạng trong nước Liên Xô. Tôi mới biết được, cuộc sống của mấy ông này khổ thật! Sản phẩm trong cửa hàng họ, thiếu hụt tới mức nào, cậu biết không?
-Đến mức nào? Dù sao cũng không tệ như chúng tôi trước khi giải phóng chứ.
Võ Uy khó tin rằng. Dù sao Liên Xô cũng là một quốc gia cực mạnh duy nhất trên cả thế giới có thể chống lại Mỹ, có những vũ khí siêu đẳng như vũ khí hạt nhân, vệ tinh nhân tạo, tàu vũ trụ, tàu sân bay, cho dù sản phẩm công nghiệp nhẹ có tệ đến đâu nữa, cũng không đến nổi thua kém lúc Hoa Hạ chưa giải phóng chứ.
-Khà khà, vậy cũng để cậu nói đúng!
La Tân cười ha hả nói:
- Trình độ sinh hoạt của người Liên Xô thật cực đoan, như mấy thứ tủ lạnh, ti vi, xe hơi, tỷ lệ sở hữu của họ không thua kém với Mỹ, đối với dân đô thị, hầu như không phải là vật xa xỉ, nhưng trên sản phẩm và thực phẩm công nghiệp nhẹ, ở đó, cậu sẽ không phải sợ đói, nhưng trong cửa hàng luôn có mấy thứ sản phẩm đó, ngoài những thứ thực phẩm có thể bổ sung đầy đủ như bánh mì, khoai tây nhuyễn, lạp xưởng, cậu muốn ăn thêm thứ khác nào, thì không phải dễ dàng đâu.
Võ Uy nhếch mép, phần trên là bánh mì khoai tây nhuyễn, phần dưới cũng là bánh mì khoai tây nhuyễn, vậy chẳng khác là mùa đông ở khu Bắc bộ Hoa Hạ hồi xưa, mỗi ngày đều phải tranh giành với khoai tây cải trắng củ cà rốt.
-Mặc dù có nhiều cơ hội kiếm tiền, nhưng muốn làm ăn buôn bán lại không dễ tí nào. Chủ yếu là do chúng tôi và người Liên Xô, trong tay cũng không đủ tiền đô la Mỹ, còn với tiền tệ của đối phương, mọi người cũng không chấp nhận, cho nên mới cần giao dịch hàng hóa. Đôi khi, phải qua tay vài nhà trung gian, mới làm thành một vụ buôn bán. Ý của tôi là, có thể thành lập một nhà xưởng vật liệu gỗ ở đây, vận chuyển sản phẩm công nghiệp nhẹ từ nước ngoài về, sau khi ở đây buôn bán, trực tiếp mua vật liệu gỗ về, tiếp theo cắt thành vật liệu, vận chuyển về trong nước bằng đường thủy. Hai năm nay, tôi phát hiện thị trường nội thất trong nước có hướng phát triển mạnh, chất lượng gỗ của bọn ông lão vừa cao, giá cả lại thấp, đương nhiên không lo về nguồn tiêu thụ.
La Tân nhìn thoáng qua Phương Mnh Viễn, thấy hắn không hề tỏ vẻ khác thường, liền nói tiếp:
- Nếu như cậu Võ có ý định vậy, chúng tôi có thể hợp tác với nhau, tôi rất quen thuộc nơi đây, để tôi phụ trách việc thành lập nhà xưởng vật liệu gỗ, và nguồn cung cấp tiêu thụ trong khu ba tỉnh Đông Bắc, cậu Võ có thể phụ trách về nguôn cung cấp và tiêu thụ vật liệu gỗ ngoài khu ba tỉnh Đông Bắc.
Võ Uy cũng nhìn vào Phương Minh Viễn, trong mắt anh, việc tìm kiếm nguồn cung cấp và tiêu thụ này, giao cho Phương Minh Viễn mới là thỏa đáng. Nhân viên thu mua của siêu thị Carrefour trải rộng cả nước, hơn nữa sản phẩm công nghiệp nhẹ, vốn là sản phẩm chủ yếu tiêu thụ của các siêu thị, còn phải bắt mình tốn sức đi tìm sao? Với lại càng thu mua số lượng nhiều, giá cả tự nhiên sẽ càng thấp hơn không phải sao?
-Cậu Phương…
Võ Uy chần chừ một chút nói:
- Ý tưởng của anh La cậu thấy sao?
Phương Minh Viễn sao mà không hiểu ra chút tâm tư nhỏ của Võ Uy chứ, đã nói, việc đầu tư nhỏ như vậy đối với hắn, đã không còn sức thu hút nữa, nhưng ý tưởng của La Tân lại có sức thao tác lớn. Tùy vào sự nổi dậy của bất động sản trong nước sau này, thị trường nội thất sẽ nổi nóng theo, luôn tràn đầy nhu cầu cần thiết của vật liệu gỗ, có thể dự kiến được, chỉ cần quá trình kinh doanh của La Tân không xảy ra sơ sót gì, doanh thu trong hai mươi năm sau sẽ như ván đã đóng thuyền.
La Tân cũng hồi hộp nhìn vào Phương Minh Viễn, ông cũng hiểu ý đồ của Võ Uy, nếu như có thể lôi kéo Phương Minh Viễn vào, với kế hoạch về nguồn cung cấp và tiêu thụ cuối cùng, hoàn toàn có thể tiết kiệm được vốn thành, càng có thể được nhiều lợi ích hơn, nhưng Phương Minh Viễn thật sự góp vốn vào, với vốn dồi dào của hắn, cuối cùng bản thân mình có thể nắm bao nhiêu quyền phát ngôn trong nhà xưởng? Võ Uy có thể không đế ý, chỉ cần có hoa hồng là được, nhưng bản thân thật sự không muốn làm một cổ động mang tiếng mà không có quyền. La Tân thật là khó xử.
Phương Minh Viễn khẽ cười nói:
-Ý tưởng của anh La thật tuyệt, tôi nghĩ về tiền lời thì tuyệt đối không có vấn đề. Nếu như hai người hoan nghênh, tôi có thể góp một số vốn vào không?
Phương Minh Viễn có hứng thú với anh La Tân này, hiện nay bên hắn cũng đang thiếu nhân tài, cho dù có cách nghĩ như vậy, cũng không có người thực hiện. Nếu có thể giúp đỡ bọn La Tân nổi dậy, làm lớn mạnh ngành này, sau này chặt ít dần rừng trong nước, cũng là chuyện thiện đức.
-Đương nhiên hoan nghênh rồi!
La Tân kiên trì nói, nếu như nói không hoan nghênh, vậy thì đắc tội với người khác. Tuy rằng Võ Uy không hề nói với anh ta, mối quan hệ của Phương Minh Viễn trong giới chính trị, nhưng đường đường một nhà họ Võ, bộ dáng đứng trước mặt Phương Minh Viễn mấy bữa nay, đều lọt vào mắt của La Tân, nhớ trong lòng. Gia cảnh của anh so với Võ Uy, cũng chỉ sàn sàn như nhau, tất nhiên không dám đắc tội với Phương Minh Viễn.
- Nhưng tôi còn có vài điều kiện! Nếu hai vị đều đồng ý, thì tôi sẽ đầu tư vốn vào!