- Thưa chủ tịch tỉnh, hiện nay rất nhiều nơi trong tỉnh xuất hiện hiện tượng thiếu dầu, ví dụ như Hoa Sơn,và Tam Môn Hiệp, vấn đề cung cấp dầu diesel đã trở nên nghiêm trọng. Nếu như tình trạng này không thay đổi kịp thời, với số lượng xe lớn, bao gồm các xe nhập khẩu và xe tỉnh không đủ cung cấp, sẽ có một số lượng lớn xe vào trong thành phố Phụng Nguyên để mua xăng dầu vì thế hiện tượng đứng xếp hàng mua xăng dầu tại các trạm xăng dầu thành phố Phụng Nguyên ngày càng tăng lên, gây ra hiện tượng bất mãn cho người sử dụng xe, ngay trong sáng nay trước một trạm xăng dầu Thành Khu gần khu vực Nam Thành Môn, mấy tài xế trong khu vực vì đứng xếp hàng mua xăng dầu quá lâu còn mấy tài xế bên ngoài thì nhếch mép cười, cuối cùng hai bến đã xảy ra xung đột.Ngay sau đó cảnh sát đến kịp thời không có người nào bị thương. Chuyện này mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại nhắc nhở chúng ta rằng nếu như không gấp rút thay đổi tình trạng này thì phiền toái sẽ càng ngày càng lớn.
Trịnh Uy không nói lời nào chỉ gật đầu, hướng ánh mắt đến người khác.
- Tôi đã liên hệ với người phụ trách công ty Hoa Thạch Du và Hoa Thạch Hóa tỉnh Tần Tây, họ nói, do gần đây thời tiết oi bức, một số lượng lớn dân đã quay sang sử dụng điện, các vị cũng biết, nguồn điện của tỉnh tôi không phải là dư thừa, thế nên thiếu dầu tự nhiên đã gây ra nhu cầu sử dụng diesel trong người dân, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn đến tình trạng như bây giờ càng ngày càng thiếu hụt dầu, hơn nữa bây giờ là mùa hè số lượng xe vận chuyển cũng tăng nên nhu cầu sử dụng diesel cũng nhiều. Do không ít nhà máy lọc dầu trong hai công ty này hiện nay đang phải tiến hành tu sửa, cho nên việc sản xuất dầu diesel cũng có ảnh hưởng nhất định, họ cũng đã cố gắng phối hợp đảm bảo cung cấp dầu cho toàn thành phố Phụng Nguyên và các khu lân cận. Nếu như nhiều quá chắc tổng công ty phải phối hợp cùng.
-Tổng công ty phải phối hợp cùng ư?
Trịnh Uy nhắc lại:
- Có thể phối hợp được bao nhiêu?
- Cái này không tiện nói, họ nói do khu vực Hoa Trung và Hoa Nam hiện nay xuất hiện hiện tượng thiếu dầu hơn cả các tỉnh lân cận tỉnh Tần Tây, tổng công ty hiện nay đang ra sức đảm bảo việc cung cấp cho hai khu vực này. Vì vậy, yêu cầu của chúng ta sợ không thể giải quyết triệt để trong thời gian ngắn được.
Trịnh Uy tỏ vẻ giận dữ nói:
- Nhưng họ có nói bao lâu không?
- Nếu muốn giải quyết triệt để hiện tượng này chắc phải khoảng cuối tháng tám đầu tháng chín, còn phải chờ thời tiết bớt oi bức và những nhà máy lọc dầu tu sửa xong, việc cung cấp diesel sẽ trở lại bình thường.
-Cuối tháng tám đầu tháng chín, hiện tượng thiếu dầu phải kéo dài đến ba bốn mươi ngày nữa.
Trịnh Uy nghiêm giọng nói.
-Lâu như vậy sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng đến nền kinh tế của nhiều công ty sản xuất trong tỉnh, đồng thời ảnh hưởng lớn đến xã hội đối với sự phát triển kinh tế của tỉnh ta cũng chẳng có thuận lợi gì, anh hãy tiếp tục đàm phán với họ, cho dù họ có làm gì đi nữa cũng phải nhanh chóng cải thiện tình trạng này.
Tình hình phát triển kinh tế của tỉnh Tần Tây năm nay cũng đang dần bị suy thoái do việc cung cấp không đủ dầu. Trịnh Uy tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua việc này.
-Còn nữa.
Trịnh Uy quay sang phó chủ tịch tỉnh quản lý công nghiệp Lư Diệc Phi nói:
- Tôi nhớ chúng ta còn bốn xí nghiệp lọc dầu trực thuộc tỉnh, tình hình sản xuất hiện nay của họ ra sao? Có thể tăng cường sản xuất đáp ứng đầy đủ nhu cầu thị trường hay không?
Lư Diệc Phi khẽ rung mình nói:
- Thưa chủ tịch tỉnh, tôi e rằng việc này…không được.
-Tại sao?
Giọng điệu của Trịnh Uy dồn dập hơn.
-Thưa chủ tịch tỉnh, mặc dù căn cứ theo các văn bản của Trung ương, lượng sản xuất bình quân năm nay của các xí nghiệp lọc dầu đạt dưới bảy trăm ngàn tấn có thể quy về các địa phương. Nhưng cách đây không lâu, trung ương lại đề xuất thống nhất về một mối, vận chuyển cùng tổ chức, thống nhất một giá, doanh thu thống nhất kết toán theo chính sách “tứ thống nhất”, những xí nghiệp này từ cung cấp dầu thô cho đến tiêu thụ thành phẩm đều là do hai công ty Xăng dầu Trung Quốc và Hóa dầu Trung Quốc xử phạt. Bốn nhà máy lọc dầu của chúng ta vốn dĩ chẳng có quyền gì cả.
Lư Diệc Phi chần chừ một lúc mới nói tiếp:
- Hơn nữa chỉ cần sơ ý một chút vi phạm quy định của họ hai công ty Xăng dầu Trung Quốc và nhà máy hóa dầu sẽ chế tài, năm trước, để tăng cường hiệu quả của xí nghiệp, ngoại trừ kế hoạch cấp phát dầu khí Trung Quốc của nhà máy hóa dầu tỉnh Tần Tây, dầu sẽ được cung cấp cho các xí nghiệp trong tỉnh. Hành động này bị cho là vi phạm quy định kinh doanh của công ty hóa dầu. Vì vậy nhà máy hóa dầu Tần Tây đã bị chế tài nghiêm trọng, và bị nhà máy xăng dầu ngừng cung cấp dầu thô cho tới hôm nay, việc này đã trôi qua hơn một năm, lượng sản xuất bình quân trong năm đạt sáu trăm ngàn tấn, hiện nay vẫn chưa được công khai. Vì thế nhà máy xăng dầu Tần Tây đã bị thua lỗ hơn một trăm triệu tệ, mà trước đó nhà máy xăng dầu Tần Tây đạt sản lượng tương đối tốt.
-Hả?
Những người có mặt ở đó không khỏi kinh ngạc, lượng sản xuất một năm của nhà máy hóa chất là sáu trăm ngàn tấn, vì bị cho rằng vi phạm quy định kinh doang, không ngờ vẫn còn được rãnh dang đến tận bây giờ. Đây đúng là một sự lãng phí rất lớn.
-Vậy tình hình nhà máy hóa dầu Tần Tây đó thế nào rồi?
Trịnh Uy ánh mắt sáng ngời. Đây là điều hắn không hề ngờ tới, nếu như để cho nhà máy hóa dầu Tần Tây bắt đầu hoạt động ngay lập tức há chằng phải có thể giải quyết tình trạng tiến thoái lưỡng nam của tỉnh Tần Tây bây giờ sao.
-Tình hình không tốt, hơn một năm qua không hề sản xuất một tí nào, mặc dù trang thiết bị có thể nói là đã được bảo dưỡng nhưng công nhân trong nhà máy lại phân tán tư tưởng.
Lư Diệc Phi bất đắc dĩ nói:
- Những chuyên viên kỹ thuật chủ chốt đều nghĩ cách chuyển sang các xí nghiệp khác, những công nhân bình thường khác do nhà máy chưa trả đủ lương rất nhiều người chán nản không muốn làm. Thậm chí còn ra ngoài làm thêm ở các cửa hàng gia dụng, muốn họ tiếp tục làm việc trở lại ít nhất cũng cần một khoảng thời gian.
Trịnh Uy có chút thất vọng, nhưng hắn hiểu các nhà máy bây giờ nếu như muốn đi vào hoạt động trở lại phải cần có thời gian chuẩn bị, nếu không một khi xảy ra sự cố nào thì thật sự rất phiền toái.
-Còn ba nhà máy khác thì sao? Sản lượng cũng không tăng sao?
Trịnh Uy hỏi tiếp.
-Cho dù có thể tăng lên cũng chỉ có thể thông qua hai công ty Xăng dầu Trung Quốc và Hóa dầu Trung Quốc, nếu như họ không cho phép, tôi sợ cũng không được.
Trịnh Uy bất đắc dĩ nói.
Chính sách “tứ thống nhất” đã được áp dụng trong các nhà máy lọc dầu của tỉnh và hoàn toàn chịu sự quản lý của hai công ty này. Chính những nhà lãnh đạo của họ cũng có ý nghe theo sự chỉ đạo của tỉnh, nhưng không đủ dầu thô để cung cấp thì có ích gì? Mà vấn đề cung cấp dầu thô trong nước hầu như đều bị ba công ty này nắm giữ. Hai công ty Xăng dầu Trung Quốc và Hóa dầu Trung Quốc thì không cần phải nói làm gì nữa, công ty Xăng dầu Trung Quốc chắc cũng không muốn mạo hiểm cung cấp dầu thô cho tỉnh Tần Tây.
-Hừ!
Trong lòng Trịnh Uy không nén nổi cơn tức giận, hai công ty nhà nước Xăng dầu Trung Quốc và Hóa dầu Trung Quốc , nhìn từ góc độ nào đó cũng giống như một quốc gia, mặc dù ông ta là chủ tịch tỉnh Tần Tây, trong tỉnh Tần Tây cũng có mỏ dầu nhưng tất cả sản lượng dầu thô trong mỏ lại không thuộc sự khống chế của ông ta!
-Như vậy, mọi người nói xem có cách nào có thể thay đổi tình trạng này, nếu không tình hình kinh tế của chúng ta kể từ năm nay sẽ ngày càng bị suy thoái.
Trịnh Uy giận dữ nói.
Mọi người trong buổi họp đưa ra rất nhiều ý kiến nhưng nhưng chủ yếu vẫn là phải cố gắng đàm phán với các lãnh đạo công ty Xăng dầu Trung Quốc và Hóa dầu Trung Quốc, đốc thúc họ chuẩn bị dầu diesel cho tỉnh Tần Tây và các tỉnh lân cận, như vậy mới có thể thay đổi tình trạng hiện nay của tỉnh Tần Tây.
Trong lúc Trinh Uy không biết làm gì, cũng chỉ có thể truyền nhiệm vụ này xuống, để cho mọi người tự nghĩ ra cách thể hiện tài năng của mình với các lãnh đạo của hai công ty này, do đó cung cấp dầu thành phẩm từ hai công ty này càng ngày càng nhiều.
Sau khi tan họp, mọi người tản ra, Lư Diệc Phi vẫn chưa chịu rời đi mà cùng Trịnh Uy quay lại văn phòng.
-Ông Lư, ông còn chuyện gì không?
Trịnh Uy ngạc nhiên hỏi.
Mặc dù đang trong văn phòng nhưng Lư Diệc Phi vẫn nói rất nhỏ nhẹ:
- Thưa chủ tịch tỉnh, lần này tôi liên hệ với hai công ty thuộc tỉnh Tần Tây, trong hai chi nhánh có một vị Phó tổng gửi lời xin lỗi, tôi đã đồng ý với họ, bất luận thế nào cũng không tiết lộ danh tính của họ, và tôi nói, thật sự chúng ta không hoàn toàn cần thiết sự giúp đỡ của họ.
-Hả?
Trịnh Uy giật mình, bọn họ nói vậy là có ý gì? Thiếu dầu không cần sự giúp đỡ của ai thì cầu cứu ai?
Lư Diệc Phi thấp giọng nói:
- Họ nói, nhà họ Phương ở phía Nam cũng có một xưởng lọc dầu, hơn nữa sản lượng rất tốt, hiện nay cho dù là dầu khí hay dầu diesel trữ lượng đều rất nhiều, quan trọng hơn cả là, họ có nguồn dầu của mình không phải lo không nhập khẩu được dầu thô, chỉ cần chúng ta thuyết phục được nhà họ Phương, thuyết phục chính phủ thả lỏng, thì việc cung cấp bổ sung vào chỗ khuyết của tỉnh Tần Tây không còn là vấn đề.
-Nhà họ Phương?
Trịnh Uy trau mày nhăn mặt. Phương gia có một xưởng lọc dầu ở phía nam, chuyện này anh cũng đã nghe qua, lúc trước chính phủ đã tưởng thưởng cho Phương Minh Viễn vì sự cống hiến của hắn cho mỏ vàng với trữ lượng phong phú của quốc gia, nhưng đồng thời cũng có hạn chế, bất luận là việc thu mua dầu thô hay là việc tiêu thụ xăng dầu đều không hương về thị trường quốc gia. Đã không hướng về thị trường quốc gia lại còn ở tít miền nam vì thế Trịnh Uy cũng chỉ nghe qua mà thôi chứ không thèm đẻ tâm đến. Bây giờ Lư Diệc Phi bỗng nhiên đề xuất hắn lập tức nghĩ lại.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại để xăng dầu nhà họ Phương vào thị trường tỉnh Tần Tây thì lại phải cần các bô lão trên Trung ương nói mới được, nếu không không chỉ là nhà họ Phương, ngay cả chính chúng ta cũng đồng nghĩa với việc phải chịu trách nhiệm.
Nền kinh tế của tỉnh Tần Tây đang phát triển với tốc độ chậm dần, chắc chắn việc nó đã ảnh hưởng đến sự nghiệp của chính hắn, nhưng việc này cũng không phải sai lầm của hắn mà là hai công ty này đang suy thoái, sau này ngay cả chính phủ cũng không đồng ý. Thế nhưng nếu hắn không được sự đồng ý của chính phủ để xăng dầu của nhà họ Phương chảy vào tỉnh Tần Tây thì cũng là vấn đề lập trường nguyên tắc rồi.
-Thưa chủ tịch tỉnh, cho dù được hay không chúng ta cũng thử thái độ của Trung ương xem sao?
Lư Diệc Phi nhỏ nhẹ nói.
-Trung ương không đồng ý ít nhất ông cũng phải thể hiện thái độ của mình, vì sự phát triển kinh tế của tỉnh Tần Tây ông cũng nên dụng công chút đi.
Trịnh Uy không khỏi suy nghĩ.