Trong lòng Phương Minh Viễn cũng đã hiểu vài phần, Kim Thánh Nghiệp chỉ e là có ý đồ khác với Lâm Liên. Hắn xem ra đã nghe rõ, Lâm Liên muốn Kim Thánh Nghiệp tiếp tục hợp tác là không thể, hơn nữa, thật ra hiện giờ có thể giữ lại, nhưng ngày sau Phương Minh Viễn cũng không hoàn toàn yên tâm mà đem chi nhánh đầu tiên ở Bắc Kinh giao cho anh ta, nếu như vậy thì mình không cần phải xem anh ta như bảo bối.
- Chị, việc này không thể tùy tiện nhận lời. Nếu anh ta hỏi số đo ba vòng của chị thì phải làm sao?
Phương Minh Viễn cố ý lớn tiếng nhắc nhở.
“Choang”
Bị Phương Minh Viễn bất thình lình nói một câu như sét đánh ngang mày, Kim Thánh Nghiệp vuột tay làm vỡ cả ấm trà, trà loang ra đầy mặt đất. Nếu Phương Minh Viễn không nhanh lẹ mà tránh, thì ba phần nước trà đã đổ vào giày hắn rồi.
Lâm Liên cũng xấu hổ đỏ bừng mặt, cô thật không ngờ Phương Minh Viễn lại nói như vậy, trong lòng lại không khỏi nghỉ đến việc mình hong khô nội y trên hệ thống hơi của nhà tắm bị hắn nhìn thấy ngày nào.
Kim Thánh Nghiệp hít một hơi dài, còn chưa lên tiếng, Phương Minh Viễn đã bất mãn nói:
- Anh Kim, mặc dù em bóc trần suy nghĩ của anh, nhưng cũng không đến mức phải trả thù em như vậy. Nước trà nóng lắm đó, phỏng người anh phải chịu trách nhiệm.
Lâm Liên hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, bước vội đến cạnh Phương Minh Viễn, kéo hắn, gấp gáp hỏi:
- Có phỏng không? Có phỏng không? Có nặng lắm không?
Nếu lần này Phương Minh Viễn bị phỏng thì phiền toái to.
- Không có sao, không có sao, em nhảy nhanh, chỉ lướt qua một chút, không sao mà.
Phương Minh Viễn vỗ tay cô nói. Thật là thất sách, chưa dọa được Kim Thánh Nghiệp, ngược lại đã dọa phải Lâm Liên.
Kim Thánh Nghiệp bị đòn phản công của Phương Minh Viễn làm cho choáng váng, lúc này bất đắc dĩ cười gượng nói:
- Giám đốc Lâm, nhất thời lỡ tay, thật sự rất có lỗi, nhưng tôi phải nói, đứa em này của cô…
Trong lúc nhất thời anh ta không biết nên dùng từ gì để hình dung Phương Minh Viễn. Cổ quái linh tinh? Hay bướng bỉnh gây sự?
- Hắn luôn nghịch ngợm như vậy, anh Kim chắc sẽ không chấp nhất với hắn.
Lâm Liên tuy không rõ nguyên nhân Phương Minh Viễn đột nhiên ngắt lời, nhưng cũng phải nói những lời này.
- Thôi bỏ đi, bỏ đi.
Kim Thánh Nghiệp liên tục lắc đầu nói. Anh ta sao lại có cảm giác càng giải thích càng thấy đen tối. Chính mình lúc ấy lẽ ra không cầm ấm trà, không làm sự việc rối beng như vậy.
- Tôi hiện là phó tổng giám đốc Sơn trang Triêu Dương Độ Giả, phụ trách ẩm thực của Sơn trang. Tiền lương gấp ba lần so với nơi này, còn các lợi ích khác, tin rằng giám đốc Lâm hiểu rõ được bản chất của Sơn trang Triêu Dương Độ Giả, trong lòng sẽ tính ra.
Kim Thánh Nghiệp ngượng ngùng nên không nói thêm gì nhiều, chỉ đơn giản nói kết quả cho Lâm Liên.
- Sơn trang Triêu Dương Độ Giả?
Lâm Liên mới tới Bắc Kinh không lâu nên tất nhiên không biết. Lỗ tai của Phương Minh Viễn cũng đang dựng đứng lên. Nơi này tuy hắn chưa đi qua, nhưng đã từng nghe bọn Mai Nguyên Võ nhắc tới, đây là một trang viên có tính chất như câu lạc bộ, cũng không mở cửa rộng rãi, khách phần lớn là người trong quan trường hoặc có quan hệ chặt chẽ với chốn quan trường. Mấy người Mai Nguyên Võ cũng từng tụ tập ở đó, điều kiện vô cùng tốt. Lần trước Mai Nguyên Võ có nói, khi nào sẽ dẫn Phương Minh Viễn vào đó để mở mang kiến thức. Kim Thánh Nghiệp không ngờ lại được người trong Sơn trang Triêu Dương Độ Giả coi trọng, như vậy chọn nơi đó cũng không có gì là lạ. Dù sao phó tổng giám đốc nơi đó cũng hơn ở nhà mình.
Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng hiểu, dù làm quản lý cấp cao ở nơi nào, đãi ngộ nhiếu hay ít cũng không quan trọng, quan trọng là anh ta có thể kết bạn với những người có máu mặt ở Bắc Kinh, thậm chí là quan chức trong quan trường Hoa Hạ. Hoa Hạ hiện giờ ra sức xây dựng xã hội pháp chế đã hơn mười năm nhưng không hiệu quả mấy. Bọn quan chức đó năng lượng to lớn, hoàn toàn có thể phát đạt đến nỗi những người củng nghề chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối. Kết bạn với quan chức, đối với sự phát triển sau này của Kim Thánh Nghiệp, có thể nói là có sức hỗ trợ không thể tưởng tượng được. Nếu mình đứng ở cương vị Kim Thánh Nghiệp thì cũng sẽ chọn Sơn trang Triêu Dương Độ Giả mà thôi.
- Giám đốc Lâm, chỉ làm việc chung vài ngày ngắn ngủi nhưng tôi rất khâm phục sự hiểu biết sâu sắc của cô. Quán ăn nhỏ bé này có thể mời giám đốc Lâm đến quản lý, thì họ thật là có phúc. Nhưng tôi không thể nói với Giám đốc Lâm, quán ăn Phương Gia muốn phát triển ở Bắc Kinh sẽ không dễ dàng.
Kim Thánh Nghiệp đưa ra một tờ danh thiếp, viết vài chữ phía sau, đưa cho Lâm Liên bằng hai tay, nói:
- Nếu ngày sau giám đốc Lâm có ý muốn thay đổi vị trí, xin đừng ngại gọi điện thoại cho tôi. Tôi tin rằng với năng lực của giám đốc Lâm, chắc chắn sẽ có được một vị trí nhỏ trong sơn trang.
Phương Minh Viễn bừng lửa giận. Tên này không chỉ tự mình ra đi, mà còn muốn bắt cóc cả Lâm Liên mang đi. Đào góc nhà đến trước mặt mình rồi đây!
Vẻ mặt của Lâm Liên lập tức nghiêm lại, lạnh lùng nói:
- Anh Kim, so với anh tôi vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn rất cần anh chỉ bảo, nhưng tôi không cần anh chỉ tôi lựa chọn nơi tốt xấu. Tuy tôi không biết Sơn trang Triêu Dương Độ Giả rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng nếu anh Kim đã quyết muốn đi, tất nhiên chúng tôi sẽ không cản trở, dù sao mỗi người đều có chí hướng riêng của mình. Anh Kim cho rằng có thể phát triển tốt ở Sơn trang Triêu Dương Độ Giả, tôi đây cũng cầu chúc cho sự nghiệp của anh phát triển không ngừng.
Dứt lời, Lâm Liên viết trên tấm danh thiếp anh ta vừa đưa tới một số tài khoản, đẩy trở lại trước mặt Kim Thánh Nghiệp.
- Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.
Lâm Liên nhìn qua Phương Minh Viễn, hắn lập tức hiểu ý liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác của Lâm Liên.
Nhìn bóng hai người ra khỏi cửa, Kim Thánh Nghiệp lòng đầy chua xót mà nhìn tấm danh thiếp trước mặt. Anh ta không thể ngờ được mình lại chọc giận Lâm Liên, chỉ e rằng sau này gặp lại quan hệ cũng không còn được như xưa.
Ra khỏi cửa, , Lâm Liên mặt lạnh như băng kéo Phương Minh Viễn đi thẳng lên lầu ba, ở đó có một con đường nhỏ dẫn lên sân thượng.
Vừa đến cửa sân thượng, lập tức có một luồng gió lạnh thổi qua, Phương Minh Viễn vội vã lấy áo khoác đang cầm trên tay choàng lên vai cô. Hai người đến bên chấn song sân thượng, nhìn cảnh vật dưới lầu. Phương Minh Viễn chú ý thấy Kim Thánh Nghiệp đã đi ra cửa, ngồi trên chiếc Santana, chạy ra khỏi đường Nhị Hoàn.
- Chị Liên, chị mang tôi đến đây, không phải là muốn tính toán sổ sách gì chứ? Hiện giờ đang là mùa đông, còn chưa tới mùa xuân đâu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Liên ửng đỏ, trách móc:
- Cậu Phương, hôm nay cậu giả bộ cũng vui quá chứ?
Tưởng tượng đến cảnh xảy ra lúc nãy, Lâm Liên vẫn còn mặt đỏ tai đỏ, tim run.
- Tôi cũng vì hết cách thôi. Tổng giám đốc không thể giữ anh ta lại, để giữ anh ta lại, ông chủ trẻ con như tôi phải ra tay thôi. Vậy cũng đã là đề cao anh ta quá rồi.
Phương Minh Viễn cười tươi nói.
- Sơn trang Triêu Dương Độ Giả ở đâu, cậu biết không?
Lâm Liên cười xong lại lo lắng hỏi.
- Thật ra tôi có nghe nói qua.
Phương Minh Viễn đen những gì hắn biết kể hết ra, Lâm Liên lại oán hận không ngừng. Có thể đượcmột câu lạc bộ cao cấp như vậy coi trọng, chứng tỏ Kim Thánh Nghiệp thực sự có năng lực. Nếu có thể đưa anh ta vào làm trong quán ăn, như vậy mình sẽ thoát khỏi cái mớ phức tạp này rồi. Mấy ngày qua, vì lo cho quán ăn mà Lâm Liên cảm thấy mình chăm sóc Phương Minh Viễn không được tốt. Là một qua thư ký, mấy ngày qua Lâm Liên cảm thấy mình không xứng đáng với chức vụ đó.
- Cậu Phương, cậu nói chuyện Kim Thánh Nghiệp đi ăn máng khác, phía sau còn có nguyên nhân gì khác không? Tôi cảm thấy mấy lời cuối cùng của Kim Thánh Nghiệp dường như ám chỉ điều gì.
Lâm Liên suy nghĩ rồi nói.
- Anh ta sao dám nói chúng ta sẽ không dễ dàng đứng vững ở thủ đô như vậy?
Phương Minh Viễn mỉm cười vỗ vai Lâm Liên. Thật ra hắn đã nghĩ tới điều này. Sở dĩ Kim Thánh Nghiệp chọn Sơn trang Triêu Dương Độ Giả mà không xem trọng tương lai quán ăn Phương Gia e chỉ là một nhân tố thôi. Lại liên tưởng đến Lỗ Sơn mấy ngày trước, chắc hẳn đã miêu tả rất sinh động với người sau lưng nó, khẳng định là cán bộ mà mình đắc tội hoặc thuộc hạ của họ âm thần gây chuyện rồi.
Nhưng Kim Thánh Ngiêp lại không hiểu rõ bối cảnh của quán ăn Phương Gia, nếu không anh ta cũng sẽ không nói những lời như vậy.
- Được rồi, chị Liên, để quán ăn kinh doanh tốt, lại chọn được phó tổng giám đốc mới là chuyện của chị, còn chuyện có người phá rối phía sau hay không và ứng phó với lũ đầu trâu mặt ngựa như thế nào là chuyện của tôi, chị không cần lo lắng về việc này. Kim Thánh Nghiệp tưởng rằng anh ta thông minh nên mới thoát khỏi chiếc thuyền sắp chìm nhưng sau này anh ta sẽ có lúc phải hối hận.
Phương Minh Viễn nói không ngoa. Chức vị chính của Lâm Liên dù sao cũng chỉ là thư ký của hắn, chỉ giữ quyền quản lý quán ăn Phương Gia ở Bắc Kinh. Nếu Kim Thánh Nghiệp ở lại, có lẽ sáu tháng một năm thôi sẽ thay thế Lâm Liên, trở thành người quản lý cao nhất của quán ăn Phương Gia ở Bắc Kinh. Sau này, lúc đã tiến vào trung tâm sản nghiệp của nhà họ Phương, tiền đồ của anh ta khả năng bằng với phó tổng giám đốc của Sơn trang Triêu Dương Độ Giả. Mà anh ta đến Sơn trang Triêu Dương Độ Giả làm phó tổng giám đốc xem ra cũng khó khăn, chốn ăn chơi như câu lạc bộ này, người chủ trì đều bị người tâm phúc sau lưng ông chủ muống thay thế vào, khó khăn ngày càng nhiều.
Nhìn bộ dáng chắc chắn tin tưởng của Phương Minh Viễn, sầu lo vốn tràn đầy trong lòng Lâm Liên đã vô tình biến mất, dường như chỉ cần đứng bên hắn, cho dù có sóng to gió lớn thế nào cũng không thấy sợ hãi.