Tuy nhiên, chỉ có người có lòng mới có thể chú ý tới, trong khoảng thời gian đầu năm này,ba tập đoàn xí nghiệp tập đoàn Hoa Thắng, tập đoàn Thịnh Uy, tập đoàn Nam Thông đã thay đổi chủ nhân.
Cùng với việc kí kết chuyển nhượng trang bị kĩ thuật, lúc này có thể nói là tương đối khiêm tốn, chẳng những truyền thông trung ương không có báo cáo, mà ba tập đoàn liền cũng không có báo cáo, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động, Mã Quốc Lập, Võ Quốc Cường, Hề Quốc Bình ba người đều lên chức, bị ngầm điều đi.
Trịnh Uy cũng vì để ý tới nhà họ Phương nên mới chú ý tới điểm này.
-A! còn có truyện này nữa? Vì sao?
Giải Trạch Dương có chút giật mình, ông ta đúng là không chú ý tới việc này. Kết quả này cũng khiến ông ta có chút giật mình, xí nghiệp lớn của đất nước, chủ tịch các cấp, giám đốc sở, thứ trưởng chỗ nào cũng có. Hơn nữa ba tập đoàn lớn đó mới thành lập năm trước, năm nay đã điều chỉnh một số nhân vật tập thể, tình huống như vậy chưa từng có .
Giải Trạch Dương cũng biết, thị trường Hoa Hạ hiện giờ sản xuất di động đúng là nghành sản xuất mới, tương lai rất triển vọng, khả năng thu lợi nhuận rất lớn. Rắc rối chung của các doanh nghiệp nhà nước bây giờ là lấy thành tựu vô cùng rực rỡ để làm hài lòng các nhà lãnh đạo của ba tập đoàn lớn này, đó đều là từ sự sợ hãi những người có thế lực mà ra. Đồng thời, trong đó chắc chắn có một hậu trường vững chắc, như thế nào mà trong một thời gian ngắn đã di chuyển vị trí của ba nhân vật này.
Hơn nữa, điều khiến Giải Trạch Dương cảm thấy kì quái hơn là, nếu như ba tập đoàn lớn kia, mỗi vị chủ tịch bị chuyển đi còn có lí nhưng ba người đều bị chuyển đi, chắc có nguyên nhân nào đó.
Trịnh Uy cười khổ sở nói:
-Theo tôi được biết, trước mắt còn chưa dám chắc là chuẩn xác, hình như cũng có liên quan tới nhà họ Phương!
-Hả?
Giải Trạch Dương giật mình nhìn Trịnh Uy vẻ không tin. Tuy rằng Trịnh Uy đã nói là trước mắt chưa chắc chắn nhưng nếu không có bảy tám phần có thể tin, Trịnh Uy lại có thể nói ra hay sao? Hơn nữa, ở Hoa Hạ báo cáo của chính phủ phần lớn đều là vô nghĩa, nhưng thật ra trong quan trường lưu truyền tin đồn này, bình thường đều là chỉ vấn đề trung tâm. Nhưng nhà họ Phương từ lúc nào lại có một sức mạnh lớn đến nỗi không ngờ có thể quyết định tới việc thay đổi của hình thức doanh nghiệp nhà nước.
-Lúc đầu nghe nói cũng cảm thấy khó tin nhưng sự thật lại là như vậy.
Trịnh Uy nói.
Hóa ra, từ sau khi ba tập đoàn lớn và nhà họ Phương hoàn thành hiệp nghị chuyển nhượng kĩ thuật, tất nhiên các xí nghiệp phải tấp nập tu sửa xây dựng nhà máy, tuy nhà xưởng, máy móc không được thiết kế đầy đủ, kĩ thuật càng không thể hiểu rõ, còn không thể tự sản xuất di động, nhưng loại này không thể ngăn cản các doanh nghiệp mua linh kiện của các tập đoàn nước ngoài về lắp và dán mác vào tiêu thụ.
Lợi nhuận trong kì này cũng tương đối khả quan, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi mà ba tập đoàn lớn này đã thu được lợi nhuận lớn.
Nhưng lập tức ba tập đoàn công ty này cũng phát hiện ra một vấn đề quan trọng, đó là trong mấy tháng ngắn ngủi đó số di động phát hành đã vượt qua một trăm ngàn. Thời điểm năm 95, 96 một số di động cũng không ghê gớm, hơn nữa lúc đó di dộng rất nhiều, không phân biệt được, nói cách khác một số ứng với một bộ di động, cơ bản không xuất hiện tình huống một bộ có nhiều số.
Cho nên điều này cũng có nghĩa là trong mấy tháng qua thị trường Hoa Hạ đã tiêu thụ hơn một trăm ngàn chiếc. Hơn nữa số liệu ở bưu điện cho thấy xu thế dùng di động đang tăng.
Kết quả này là do nhân viên ba tập đoàn này cung cấp, nếu nói theo xu thế này thì tới năm 96 số lượng di động của cả Hoa Hạ vượt qua 500 ngàn chiếc. Tới sang năm có thể đạt tới hàng triệu chiếc.
Thị trường khổng lồ như vậy, tự nhiên cho lợi nhuận lớn, chuyện này đúng là chuyện tốt.
Nhưng trong khi kí hợp đồng với nhà họ Phương, ba tập đoàn công ty này đã báo cáo sản lượng hàng năm chỉ là hai mươi nghìn chiếc. Không đủ tiêu thụ trong hai tháng. Cho dù chiếu theo tiêu chuẩn 30 nghìn chiếc của nhà họ Phương, tuy là hai tháng tiêu thụ mà tới năm 97 một tháng cũng không đủ.
Ba tập đoàn công ty tự nhiên là không có khả năng tránh tiền trước mắt, nếu nói là bắt đầu sản xuất, 1 năm sản xuất hai ba trăm ngàn chiếc cũng không phải là không thể, nhưng lúc này vấn đề là vượt qua ba mươi ngàn chiếc thì sẽ chiếu theo những đề xuất của nhà họ Phương về quyền bản quyền để trả lãi, mà vượt qua một trăm ngàn chiếc thì theo tiêu chuẩn của nhà họ Phương phải trả thêm 1,5 lần nữa.
Tài vụ của ba tập đoàn cũng không mất nhiều thời gian liền thống kê ra, ba tập đoàn này nếu nói gộp lại ít nhất cũng có gần một phần tư lợi nhuận không thể không trao cho nhà họ Phương. Đây là một điều tương đối lạ thường.
Ba vị chủ tịch không khỏi choáng váng một khoản chi tiêu ngoài quy định, dù như thế nào cũng không thể dấu giếm được. Tìm nhà họ Phương để sửa chữa hiệp nghị? Không thể! Nội dung của hội nghị chuyển nhượng kĩ thuật không công khai ra ngoài nhưng đã có không ít vị lãnh đạo tham gia hội nghị này, cũng xác nhận trên hợp đồng. Lúc trước ba tập đoàn này còn tưởng mình đã chiếm ưu thế lớn, cho nên sợ nhà họ Phương sau này hối hận, ai cũng thật không ngờ, tuy nhiên trong vài tháng ngắn ngủi tình thế lại ngược lại.
Lúc này muốn sửa lại hiệp nghị, chẳng phải là muốn “quạt” vào mặt các vị lãnh đạo có mặt trong hội nghị xác nhận. Đối mặt với một vị phó thủ tướng quốc gia, bốn vị cấp lớn, đội hình khổng lồ như vậy, ba vị chủ tịch cũng phiền rồi.
Các nhà lãnh đạo bộ công nghiệp điện tử đương nhiên là nổi giận. Đây không chỉ là vấn đề sử dụng chi phí, cũng là vấn đề lớn liên quan đến thể diện bộ công nghiệp điện tử. Đường đường là ba tập đoàn lớn, không ngờ vì không có cái nhìn xa mà thành như vậy. Đối phương vẫn là doanh nghiệp tư nhân quốc nội.
Tuy nói vậy, từ khi bắt đầu chính sách cải cách tới nay, đất nước này đã giao cho bọn quan viên bao nhiêu “học phí”, con số 1 tỷ, thậm chí là 10 tỷ, toàn là tiền mồ hôi sương máu của nhân dân, cứ như vậy tiền “học phí” bị tiêu xài không còn một mảnh. Nhưng phần lớn đều được giấu diếm, hoặc là xuất hiện trong giao dịch đối ngoại, còn có thể lấy cớ không quen quy định mậu dịch quốc tế, không quen quy tắc thị trường.
Nhưng trong vụ chuyển nhượng kĩ thuật di động này chủ yếu là do tầm nhìn hạn hẹp của ba vị chủ tịch tạo nên. Kết quả là không chiếm được ưu thế, tự mình phải lấy ra một khoản tiền lớn để bù vào. Việc này làm cho các vị lãnh đạo của bộ công nghiệp điện tử đều cảm thấy đau.
Đương nhiên, quan trọng hơn là, một khi việc này truyền ra ngoài nhóm các nhà lãnh đạo lớn ở TW như thế nào. Có thể hay không khi cho rằng các lãnh đạo bộ công nghiệp điện tử nhận thức không rõ mới tạo nên tổn thất như vậy. Liên quan đến sự nghiệp của các quan, vấn đề có vẻ nghiêm trọng.
Nhưng những vị lãnh đạo của bộ công nghiệp điện tử còn không có cách nào để đem cơn tức giận phóng lên người nhà họ Phương, trước khi đàm phán đã ghi chép rõ ràng, còn có vụ trưởng La Thành của Ủy ban kế hoạch quốc gia kĩ thuật cao và con ông cháu cha họ Tông làm chứng, Hề Quốc Bình và ba người đã giằng co về việc chuyển nhượng kĩ thuật và cuối cùng Phương Minh Viễn đề ra phương án này, nhưng chính bọn Hề Quốc Bình tự đưa ra số liệu này, vẫn còn để lại con đường sống sung túc. Kết quả hiện giờ chỉ có thể nói là ánh mắt của chúng không rộng lớn lại không thể phỏng đoán sự phát triển của thị trường di động.
Hơn nữa, việc này còn liên quan tới lợi ích cá nhân của Ủy ban kế hoạch và Tông Nha Nội, lúc trước Phương Minh Viễn đáp ứng rồi, sản lượng năm của ba tập đoàn đều vượt qua ba mươi nghìn phần vượt qua đó sẽ giao nộp 10% cho ban kế hoạch và Nha Nội. Lúc trước La Thành và Tông Chính nghĩ đến mười triệu thu vào này cũng đã vui sướng, giờ lại nghe khoản này lại trở lại, vui vô cùng. Đương nhiên là không cho phép bộ công nghiệp điện tử lật lọng.
Cuối cùng, vì đã mất thể diện mà lãnh đạo của bộ công nghiệp điện tử chỉ có thể trút giận lên mấy người Hề Quốc Bình, tại thời điểm này chính là chỗ dựa vững chắc của ba người cũng không thể bảo vệ được họ. Vì thế, trong thời gian ngắn ngủi ba người đều tự từ chức, bị nhốt vào lãnh cung.
-Hiện tại, trừ phi ba tập đoàn không sử dụng phương thức kĩ thuật sản xuất di động của nhà họ Phương lẫn Nokia, nếu không nhất định tiền giao nộp là một khoản vô cùng lớn!
Trịnh Uy cười nói
Giải trạch Dương trầm tư không nói, ai cũng biết rằng căn bản Trịnh Uy không có khả năng nói dối chuyện này. Lúc trước lên giọng kí tên vào hiệp nghị chuyển nhượng kĩ thuật, ba tập đoàn này không thể bỏ không những kỹ thuật này được.
Một là, trước mắt, bọn họ không muốn cũng phải làm kĩ thuật này tốt hơn nữa, thứ hai mặt mũi năm vị lãnh đạo cấp phó cũng không phải chuyện đùa, trừ phi các lãnh đạo bộ công nghiệp điện tử đều bỏ qua, không lo tới tiền đồ làm quan của mình là chính.
-Nhà họ Phương là một con dao hai lưỡi!
Trịnh Uy nhẹ thở dài nói:
- Vì bọn ngu xuẩn kia, chúng ta đã làm quá nhiều!