Lúc này Từ Nịnh, đang vui vẻ chờ đợi cơ hội người nhà Phương Minh Viễn trúng kế.
Trước khi Bạch Lâm ở cùng một nhà với họ, Từ Tường và mẹ y là Bạch Quỳnh đã nói rõ ràng cho y biết, nếu y có thể được cả nhà dì đông ý, cho phép thì mới được vào tập đoàn Carrefour làm việc, nếu không, y phải vào Ngân hàng Công thương.
Từ Nịnh bị cha mẹ quản từ nhỏ tới lớn, thật không dễ qua vài năm tương đối thoải mái với cuộc sống đại học, nên không có suy nghĩ giống với cha mẹ, bắt đầu từ nhân viên cơ sở trong ngân hàng. Theo quan điểm của y, là một sinh viên đại học, phải làm một cán bộ như đã được đào tạo, ít nhất khởi điểm cũng phải là cán bộ cấp phòng, sao có thể làm chân chạy bưng trà rót nước được.
Huống chi, mình là em họ Phương Minh Viễn, từ khi tiểu học đã bắt đầu lập nghiệp, đến hiện tại đã có một sản nghiệp to lớn, trở thành nổi tiếng trong thiên hạ, bản thân mình dù là không bằng Phương Minh Viễn, cũng đường đường là một sinh viên đại học, chẵng nhẽ lại không có tố chất bằng một học sinh tiểu học sao?
Huống chi, chính y ở trung học cũng là cán bộ của lớp, rồi lên đại học lại gia nhập hội sinh viên, trong công tác rèn luyện chính mình, còn đọc rất nhiều sách, tự học không ít thứ, có hiểu biết nhiều mặt và kinh nghiệm công tác, vào tập đoàn Carrefour là một việc nhỏ.
Cho nên, có thể nói là Từ Nịnh tràn đầy tự tin.
Đương nhiên, Từ Nịnh sẽ không thừa nhận, theo hắn, so với ở ngân hàng Công thương, việc lên chức trong tập đoàn Carefour dễ dàng hơn nhiều. Trong tập đoàn Carrefour, y là thân thích của đại cổ đông là Phương gia, người sáng lập Phương Minh Viễn là em họ y, chỉ điều này thôi cũng đủ để y vào vị trí cao nhât của Carrefour, không ai dám ức hiếp, càng không dám áp chế, lại càng không thể nói tới đoạt thành tích của y.
Mà ở trong ngân hàng Công thương, mẹ y Bạch Quỳnh tuy là quản lí một chi nhánh ở huyện,nhưng khi ra khỏi chi nhánh thì ai biết được Từ Nịnh y là ai?
Phương Minh Viễn ngồi cạnh Bạch Lâm, chú ý nhìn Từ Nịnh từ xa, thật ra hắn cũng đã biết Từ Nịnh có ý định gia nhập tập đoàn Carrefour, nhưng thành thật mà nói, hắn cũng không muốn như vậy.
Không ai có thể hiểu rõ tính cách của Từ Nịnh bằng hắn, càng không thể hiểu sự điên cuồng của Từ Nịnh như hắn.
Kiếp trước của Phương Minh Viễn, Từ Nịnh là kẻ thù đáng căm ghét nhất, chỉ là do lúc trước khi mà ở thủ đô Phương Minh Viễn nán lại ở nhà y vài năm, mà làm như đã nợ y cả đời, lải nhải nhục mạ nhà Phương Minh Viễn gần hai mươi năm, cho đến khi Phương Minh Viễn qua đời, đều không bỏ qua.
Hơn nữa y điên cuồng, hắn đáng ghét cũng không chỉ nhằm vào gia đình Phương Minh Viễn, tất cả thân thích, bao gồm cậu Bạch Lâm và cả dì, chú, còn có cả mẹ của chính y, cũng đều bị y quát mắng là con chó. Vì thế vợ chồng Từ Tường không biết bao lần phải nhận lỗi thay y. Nhưng họ hàng có thể nể mặt vợ chồng Từ Tường mà bỏ qua cho y một lần hai lần, nhưng Từ Nịnh năm lần bảy lượt làm như vậy, không ai có thể chịu được, vì thế tất cả mọi người dần dần xa lánh bọn họ.
Mặc dù khi vợ chồng Từ Tường và Bạch Quỳnh đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng vì cái ăn mặc của Từ Nịnh mà vẫn làm lụng vất vả, tuy vậy vẫn bị Từ Nịnh quát mắng, thậm chí thỉnh thoảng còn động thủ.
Đến nay Phương Minh Viễn vẫn còn nhớ rõ thời điểm năm 2009, chú Từ Tường vì xuất huyết não phải nhập viện, chính mình và mẹ chủ động đi cùng chăm sóc. Suốt thời gian nửa năm, nửa năm sau vẫn chưa khỏi, Từ Tường về nhà trị liệu, mẹ mình lại mỗi tuần đến giúp ba ngày, nhưng dù vậy, lấy lí do chăm sóc cha mà không đi làm Từ Nịnh vẫn không ngừng kiếm chuyện.
Ở nhà, ngoại trừ mỗi ngày giúp cha trở mình hai lần, việc gì cũng không phải làm, càng không phải giúp cha làm vệ sinh cá nhân. Mỗi ngày Phương Minh Viễn và dì Bạch Quỳnh phải nấu cơm, thậm chí phải giặt quần áo cho y.
Tuy là như vậy nhưng Từ Nịnh cũng không thông cảm với cuộc sống vất vả của cha mẹ, ngược lại y còn tìm đủ mọi cách đòi tiền cha mẹ.
Lại càng không ngừng quấy nhiễu, mắng chửi mẹ con Phương Minh Viễn, nói mẹ con Phương Minh Viễn chăm sóc Từ Tường là có ý chiếm đoạt tài sản, nếu không phải vì mẹ con Phương Minh Viễn cảm thấy hiện giờ vợ chồng Từ Tường đang khó khăn thì đã sớm bỏ mặc.
Ở kiếp này, tuy nói tất cả đã thay đổi, nhưng Phương Minh Viễn tuy vẫn đi tới thủ đô, nhưng không có ý tiến vào bất cứ nhà người thân thích nào. Tuy rằng, đối với vợ chồng Từ Tường, Phương Minh Viễn đang can tâm tình nguyện giúp đỡ họ. Hiện giờ nhà họ Từ cũng là gia đình giàu có với mấy trăm vạn, ở năm 96 này, dù là ở thủ đô, cũng là có tên tuổi. Nhưng đối với Từ Nịnh, Phương Minh Viễn che giấu sự căm ghét trong long rất tốt, không ai trong họ hàng có thể nhận ra được.
Tuy rằng nói, cho tới bây giờ cuộc đời Từ Nịnh, coi như bình thường, ngoài những lúc thỉnh thoảng cãi nhau với cha mẹ ra, ở tuổi này, không mấy người không mâu thuẫn với người nhà. Hơn nữa, vợ chồng Từ Tường ở trước mặt họ hàng, luôn biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, cho nên trong họ hàng thân thích, cũng không đem ra nói, đều để trong lòng.
Nhưng Phương Minh Viễn cũng hiểu được, cổ nhân đã nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Bản tính Từ Nịnh tham lam, rắc rối, dối trá, keo kiệt, nghĩ lại mà đau lòng.
Cho nên, khi mà Phương Minh Viễn biết được tính toán của Từ Nịnh, phản ứng đầu tiên trong lòng là tuyệt đối không chấp nhận, không thể để một viên cứt chuột làm hỏng cả nồi nước. Với dã tâm của Từ Nịnh, sau khi vào tập đoàn Carrefour, tuyệt đối không tuân theo chế độ làm việc, lại càng không kiên định trong công việc. Sau này, nếu tập đoàn phát triển không như mong đợi, y tuyệt đối không xem lại chính mình, mà đem cơn giận này chuyển qua những người trong nhà.
Nhưng muốn từ chối Từ Nịnh, nhất thời Phương Minh Viễn không thể nghĩ ra phương pháp hợp lí. Dù sao mình đã đem anh họ Bạch Bân vào tập đoàn, lại cũng muốn anh họ Hạ Kiện vào. Nếu không có lí do hợp lí, Từ Nịnh nhất định sẽ làm loạn lên. Mà cậu, dì, chú, thậm chí cả cha mẹ mình, không rõ chân tướng cũng sẽ không đứng về phía mình.
Phương Minh Viễn cảm thấy đầu óc loạn lên, ném chuột nhưng sợ vỡ đồ, Từ Nịnh từ kiếp trứơc đã có trải nghiệm thiết thực. Hiện giờ, lại lâm vào tình thế khó xử này.