Hơn nữa, rất hiển nhiên, trong cuộc chiến này, phó tổng giám đốc Mã Hưng và phó chủ nhiệm Nghiêm Trọng trở thành kẻ chiến bại. Tuy Bạch Lâm cũng phải trả một cái giá rất đắt, nhưng cảnh tượng anh ta đối mặt với Mã Hưng không chút nao núng đã khiến các nhân viên ở công ty này bàn tán say sưa. Bạch Lâm lập tức trở thành người nổi tiếng trong trung tâm xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ. Gần như tất cả mọi người đều biết anh ta xảy ra xung đột với Mã Hưng trong phòng họp của trung tâm.
Nói như vậy thì mọi người chỉ càng thêm khâm phục sự gan dạ của Bạch Lâm mà thôi. Tình huống pha màu sắc hài kịch chính là sau đó Tổng giám đốc Vu Kiến Sinh lại xuất hiện, đẩy sự việc đến cao trào. Phó tổng giám đốc Mã Hưng trong vở kịch này hoàn toàn chỉ đóng một vai hề, hơn nữa lại là vai hề có nỗi khổ không nói nên lời. Ai bảo y ngay từ đầu không nói rõ với Vu Kiến Sinh chuyện vừa mới xảy ra mà lại đợi đến sau khi Vu Kiến Sinh công bố kết quả rồi, điều này khiến Vu Kiến Sinh vô cùng bất mãn với y.
Cho nên Bạch Lâm vẫn còn đi làm, chỉ có điều mỗi ngày có rất nhiều người tìm cớ tiếp xúc với anh ta. Mã Hưng và Nghiêm Trọng lại xin nghỉ ốm, vẫn chưa xuất hiện trong Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ.
- Anh ta thật nói như vậy sao?
Vu Kiến Sinh nhìn vài tờ giấy, nhìn hết lần này đến lần khác, cảm thấy khó tin hỏi
Lý Hải Cầm.
Lý Hải Cầm không do dự gật đầu thật mạnh, việc này do cô phải hỏi thăm mười mấy nhân viên ở trung tâm xuất nhập khẩu sách báo mới tập hợp được. Tuy khả năng Bạch Lâm nói là không lớn nhưng quan điểm chủ yếu ở trung tâm là chín bỏ làm mười.
Vu Kiến Sinh trầm ngâm một lúc rồi mới nói với Lý Hải Cầm:
- Hải Cầm, cô cảm thấy y nói rất có lý sao?
Từ khi ông ta tiếp nhận chức vụ Tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ đến nay, mô hình kinh tế của Hoa Hạ cũng có nhiều thay đổi. Tuy Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ thuộc loại công ty độc quyền của nhà nước, nắm giữ quyền xuất nhập khẩu sách báo và băng đĩa trong nước và thế giới, cho dù kinh tế Hoa Hạ còn khó khăn, nhưng đối với công ty mà nói, khả năng thua lỗ cũng không lớn, chỉ là kiếm tiền nhiều hay ít mà thôi.
Nhưng Vu Kiến Sinh không nghĩ như vậy. Ông ta hy vọng ở vị trí này có thể làm nên sự nghiệp, có thể khiến cho Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ trở thành công ty hàng đầu ngành xuất bản trong nước. Đương nhiên, chắc chắn thành công thì không phải, vì hiện giờ ngành xuất bản đình trệ cũng ảnh hưởng đến Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ. Vu Kiến Sinh đã suy nghĩ đến việc phát triển kinh tế từ rất lâu rồi.
Là tâm phúc của Vu Kiến Sinh, Lý Hải Cầm tất nhiên hiểu được dụng ý trong những lời này của Vu Kiến Sinh. Trước đây, cô đã từng nghiêm túc tự hỏi mình, nên lúc này bèn trả lời Vu Kiến Sinh:
- Tổng giám đốc Vu, tôi cảm thấy, ý tưởng của chủ nhiệm Bạch rất có lý. Hiện giờ nhịp sống của con người nhanh hơn, áp lực cuộc sống cũng lớn, thiếu các chương trình giải trí sống động, tất cả đều là chuyện thật. Cho nên hiện tại nhiều người thích xem tiểu thuyết võ hiệp, tôi nghĩ cũng vì thế.
Vu Kiến Sinh cười cười. Mấy năm qua, ở Hoa Hạ, xuất bản tiểu thuyết võ hiệp lời cũng nhiều, chỉ tiếc là mấy tác giả võ hiệp hàng đầu hiện đã ngừng viết, không có người nối nghiệp. Nhưng việc này cũngười không gây trở ngại nó chứng thực cho ý tưởng của Bạch Lâm. Hiện tại mọi người không cần xem xét tranh chấp chủ nghĩa gì cả, sau một ngày làm việc mệt nhọc có thể yên tĩnh ngồi đọc tiểu thuyết. Lúc này không còn cần phải phí sức lực vào việc phân tích nghiên cứu tranh chấp chủ nghĩa.
Ông ta cũng đã bỏ thời gian hai ngày đọc quyển Nguy Cơ Sinh Hóa kia, quả thật như Bạch Lâm nói. Nếu nói về giá trị văn học thì nó không thể nào so sánh được với tứ đại danh tác, nhưng về tính giải trí, các tác phẩm vĩ đại đó lại theo không kịp. Toàn bộ câu chuyện tràn đầy không khí kinh dị, các nhân vật chính trong một tòa thành chết, ở ranh giới cái chết và sự sống, sống một cách đau khổ, cảm giác căng thẳng và hội hộp mong biết được số phận cuối cùng của bọn họ khiến Vu Kiến Sinh hiểu được vì sao Bạch Lâm lại phê duyệt quyển này.
Nhưng cách nhìn của Mã Hưng và Nghiêm Trọng thật ra cũng không đáng trách. Quyển sách này đúng là tràn đầy máu me và bạo lực, nhưng nếu tác giả nào có thể viết chuyện cương thi cắn chết người trong thành phố một cách ngọt ngào ấm áp thì mới đáng cười. Nói cho cùng, đây là vấn đề thể chế. Hoa Hạ không có cơ chế phân cấp, đối với ngành xuất bản thì quả là hơi khó xử.
Đối với những người muốn bảo vệ tâm hồn trong sáng của trẻ thơ, tất nhiên là muốn điểm này, hay điểm khác không được xuất hiện trong tác phẩm cũng có thể khiến mọi người hiểu được. Nhưng đối với những người bảo vệ quyền lợi của người trưởng thành thì sẽ cười nhạo tác phẩm này ngây thơ. Thế giới người trưởng trưởng thành sao có thể tràn đầy thân mật, dịu dàng như thế giới truyện thần thoại vậy? Tuy nói đã không còn chiến tranh, nhưng thuốc súng vô hình hiện diện từng giây từng phút, diễn ra trong từng ngóc ngách của xã hội.
Hơn nữa, đã là người trưởng thành rồi, ngay cả chính mình không xem, cũng có đủ năng lực để hiểu được, thích các băng đĩa sách báo võ hiệp hay chiến tranh cũng rất bình thường, không phải như toàn dân cả nước xem Quỳnh Dao, dù là nam hay nữ đều cầm khăn tay, vì cốt truyện yêu mà không được lệ rơi đầy mặt.
- Nói như vậy, Bạch Lâm cũng là nhân tài.
Vu Kiến Sinh thoáng nghĩ ngợi rồi nói. Trịnh Đông Vũ nhìn ra anh ta, xem ra không hoàn toàn vì người chống lưng cho anh ta.
Trịnh Đông Vũ rất tức giận. Ông chỉ đi công tác ở phương Nam một tí mà ở tổng công ty đã xảy ra rắc rối lớn, lại còn dính líu đến một phó Tổng giám đốc và Bạch Lâm nữa.
Tuy đã mấy năm không ai nhắc quan hệ giữa Bạch Lâm và nhà họ Tô với ông nữa, nhưng Trịnh Đông Vũ cũng không dám xem nhẹ. Tô Ái Quân, con của Tô Hoán Đông đã đích thân nói với ông việc này. Mấy năm nay, ảnh hưởng của Tô Hoán Đông ở trung ương ngày càng lớn, việc này ông luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ không trực tiếp liên quan đến bộ Đường sắt, nhưng trên đường có thêm bạn bè là nhân vật lớn như Tô Hoán Đông, cả đời chỉ cần có một việc cầu đến trước mặt ông ta cũng đã đủ rồi.
Hơn nữa, Trịnh Đông Vũ còn biết, Bạch Lâm có một đứa cháu ở Tần Tây, truyện tranh do hắn viết được các nhà xuất bản nổi tiếng xem trọng, nghe nói vài năm nay có thành tích không tệ, được giới xuất bản gọi là ngôi sao mới nổi. Cũng không biết khi nào thì mình có việc cầu đến họ.
Sau hai năm quan sát Bạch Lâm, Trịnh Đông Vũ mới phát hiện Bạch Lâm rất thành thạo nghiệp vụ, làm việc rất chăm chỉ, không cần phải nhờ đến mối quan hệ với đứa cháu và nhà họ Tô. Bạch Lâm làm việc đến nơi đến chốn, là người có thể yên tâm giao phó công tác. Trịnh Đông Vũ cố ý điều Bạch Lâm đến trung tâm nhập khẩu sách báo Hoa Hạ làm phó chủ nhiệm vì muốn anh ta tiếp nhận vị trí của Vương Nghĩa sau khi ông ấy về hưu.
Nhưng Mã Hưng và Nghiêm Trọng lại gây nên những chuyện phá hoại kế hoạch của ông. Còn Vu Kiến Sinh không hiểu gì lại nhúng tay vào, khiến Trịnh Đông Vũ thêm phần cảnh giác. Tuy chuyện này Vu Kiến Sinh cũng có gọi điện cho ông, đại khái nói đầu đuôi sự việc, nói tình hình cơ bản mà những người khác cũng đã nói cho ông biết. Nhưng Vu Kiến Sinh đề bạt Bạch Lâm lên quyền chủ nhiệm, việc này nghe ra có mùi vị cáo đi chúc tết gà.
Chẳng lẽ, Vu Kiến Sinh cũng biết bối cảnh của Bạch Lâm? Vì thế, Trịnh Đông Vũ không thể không chấm dứt chuyến công tác phía Nam trước thời hạn, quay về Bắc Kinh.
Sau khi biết được Trịnh Đông Vũ về đến Bắc Kinh, Bạch Lâm thấp thỏm chờ đợi. Hai con đường Phương Minh Viễn đề xuất, anh ta rất phân vân, không thể lựa chọn. Mấy hôm nay, anh ta còn không có tâm tình xem những trận đấu ưa thích của anh ta ở Á vận Hội. Tuy nhiên, khi về đến nhà, được vợ nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, làm trong lòng anh ta cũng ngầm thích thú mất mấy ngày.
Lúc giận dữ thì quyết định như vậy, nhưng sau khi sự tình đã biến chuyển hoàn toàn rồi thì Phương Minh Viễn đảm bảo hắn có thể áp chế Mã Hưng, trái tim anh ta lại lắc lư. Đó dù sao cũng là nơi anh ta làm việc hơn hai mươi năm, tuy như vậy cũng không nhiều lắm, nhưng anh ta lại có cảm tình sâu đậm với Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, vẫn hy vọng có thể tiếp tục làm việc ở đây.
- Chủ nhiệm Bạch, Đảng ủy văn phòng gọi điện đến, nhắn anh một giờ rưỡi chiều đến văn phòng bí thư Trịnh.
Giọng nói trong trẻo của cô nhỏ trong trung tâm khiến Bạch Lâm vốn bất an lại càng không yên hơn.
Bữa cơm trưa này Bạch Lâm chỉ ăn mấy miếng, chưa xong thì anh ta đã gọi điện thoại cho Phương Minh Viễn. Trong điện thoại, đường như là Phương Minh Viễn không để ý đến chuyện này, chỉ nói cho anh ta biết, nếu Trịnh Đông Vũ hỏi điều gì thì cứ thẳng thắn trả lời.
Anh ta tới lui trên sân công ty đã n vòng, nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ, Bạch Lâm cắn răng bước về phía văn phòng bí thư Đảng ủy.