Trong đó có một điều rất trọng yếu, chính là công tác quyên góp tiền và vật tư, thường vì không đủ giám sát, mà được chính phủ, bọn quan chức thì chuyển nói là làm chính sự, mặc dù có phần đáng tiếc, nhưng cho dù có thế lực lớn cũng khó mà nói điều gì. Nhưng đại đa số thời gian, bản thân nhóm quốc dân tìm cách bố trí sắp xếp tiền bạc, chẳng những không đến được tay những người dân gặp nạn, mà ngược lại còn rơi vào tay bọn quan chức để cho bọn họ xây dựng nhà lầu, mua xe đắt tiền, ăn uống của ngon vật lạ tiền tài dư dả rơi vào túi họ. Đúng là sự việc tồi tệ này lại một lẫn nữa tái diễn, cho nên đối với nhóm quốc dân mà nói họ không có động lực nào để thúc đẩy quyên tiền cứu tế. Cũng vì là suy xét đến điểm này, cho nên Phương Minh Viễn đã yêu cầu Tô Ái Quân lấy danh nghĩa siêu thị Carrefour mà quyên góp tiền và vật tư, yêu cầu thêm người của siêu thị Carrfour phải giám sát công việc quyên góp này đảm bảo đến được tận tay người dân gặp nạn.
Phương Minh Viễn đi rồi, công việc này giao lại cho Tô Ái Quân và Lâm Liên, chính là vì cam đoan bảo đảm rằng tiền và vật tư cứu tế sẽ được đem đến tận tay người dân gặp nạn, cho nên hai người đã dốc hết sức để đưa được vật tư cứu tế đến thị trấn Bành Từ, cũng không có rời khỏi thị trấn Bành Từ.
Tô Ái Quân tưởng rằng, làm như vậy có thể tránh được tình hình xấu, ở Carrefour ít nhất cũng có thể quyên góp được mấy nghìn nhân dân tệ, nhưng anh ta thật không ngờ, không ngờ bản thân mình có thể nhìn thấy cảnh tượng đó ở trong một thôn nhỏ như vậy.
- Tiểu Triệu, cậu có chắc chắn không đấy?
La Gia Phúc cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, thấp giọng hỏi.
- Tôi chú ý bên trong thùng toàn bộ đều có những kí hiệu của chúng ta, hơn nữa các thùng đều chưa mở ra.
Tiểu Triệu nói.
Tô Ái Quân gật gật đầu, anh ta hiểu được lời nói của tiểu Triệu, cái loại thùng giấy này, lúc đó bọn họ đều đã lấy băng dính dán kín, mà đến thời điểm mở ra, rất dễ dàng bong lớp vỏ bên ngoài, nếu lại dán lại một lần nữa, rất dễ dàng nhận ra. Như vậy, về cơ bản Carrefour có thể loại trừ được khả năng dân bản xứ tái sử dụng.
- Các người ở chỗ này chờ ta, tiểu La, chúng ta đi xem sao.
Mặt Tô Ái Quân sầm xuống, nói.
Bọn người này cũng to gan thật, không ngờ cũng dám lấy trộm vật tư của siêu thị Carrefour quyên tặng.
- Giáo sư Tô hay là anh đừng đi, chỉ sợ có nguy hiểm.
La Gia Phúc một phen kéo lấy tay Tô Ái Quân nói, trong thôn, lại là đất khách, hai người bên ngoài, một khi gặp chuyện không may, bọn họ chỉ sợ không giúp được cho Tô Ái Quân, nếu Tô Ái Quân gặp chuyện không may, La Gia Phúc cũng sẽ gặp rắc rối.
- Không được, tôi phải xem cho rõ mọi chuyện.
Tô Ái Quân nói như đinh đóng cột.
La Gia Phúc cảm thấy đâu đầu, anh ta nhìn đám bạn, thấp giọng nói:
- Mọi người ai đã từng ở vùng này, nói xem địa phương này thế nào?
Có một người đứng dậy nói:
- Tôi đã từng ở đây, ngay tại thị trấn Bành Từ cách 100 dặm về phía tây, tôi có thể tiếp cận được nơi nay.
- Giáo sư Tô, lát nữa ngài đừng nói gì, chỉ quan sát thôi. Anh Tôn, lát nữa chủ yếu nhờ anh, hỏi xem bọn họ có bán những thứ ấy hay không, nếu họ bán thì chúng ta mua hết.
La Gia Phúc dặn dò nói:
- Nhớ kỹ, không cần phải gây xung đột với đối phương. Thầy giáo Tô, nếu ngài đồng ý cách xử lý như vậy, chúng tôi liền đi cùng ngài, nếu ngài không đồng ý, chúng tôi phải đưa ngài về thành phố.
- Đi, tiểu La, theo ý cậu.
Tô Ái Quân cũng không phải người không biết tốt xấu, cũng hiểu rõ La Gia Phúc làm là vì sự an toàn của bản thân mình.
Ba người đi vào cửa hàng, vừa vào đến cửa, Tôn Cường đã kêu chủ quán mang tới ba cốc nước, sáu cái bánh mì, lúc này mới chú ý tới cửa hàng bên cạnh hai thùng giấy bị mở ra, trong đó chứa đầy chân giò hun khói.
- Này, chỗ các ông chân giò hun khói bán thế nào vậy? Bán không?
Tôn Cường nói bằng giọng địa phương.
Một người phụ nữ trung niên tuổi khoảng chừng 40 ngẩng đầu lên nói:
- 5 đồng một cây, không giảm giá.
- 5 đồng một cây làm như là của quý vậy?
Tôn Cường hoảng sợ thốt ra lời. Thứ này bình thường chỉ 1 đồng một cây, bán với giá gì mà quá đắt như vậy.
- Người anh em, cậu không thấy bây giờ là thời buổi nào, hiện giờ ở thị trấn Bành Từ, do lũ lụt mà vận chuyển bên ngoài không thể vào được, dân chạy nạn nhiều như vậy, mọi người đều phải ăn ăn uống uống, như vậy có gì mà nhiều. 5 đồng 1 cây, có muốn lấy hay không.
Ngồi trên xe dỡ hàng một người trẻ tuổi nói:
- Nói cho anh biết, qua thôn này không có cửa hàng, bây giờ anh không mua, cũng sẽ không có đâu.
Tôn Cường và La Gia Phúc tìm một nơi ở trong quán nói chuyện phiếm với nhau, Tô Ái Quân xem hàng hóa từ trên xe chuyển xuống một cách cẩn thận, quả thật đều có đánh kí hiệu của siêu thị Carrefour, đúng là vật tư đem đến thị trấn Bành Từ sử dụng vào việc cứu tế chống lũ, với lại những hàng hóa này, hiển nhiên là chưa có mở ra.
Tô Ái Quân trong lòng vô cùng tức giận. Vật tư chống lũ cứu tế này, cơ bản là không được phép đem ra chợ bán, đừng nói hiện tại thị trấn Bành Từ đang rất cần vật tư, nếu như số lượng hàng hóa cứu tế có dư thừa, cũng phải dựa theo trình tự mà xử lý một cách nghiêm khắc. Vì thế mới nói, hiện tại Tô Ái Quân có thể xác định rõ, khẳng định trong nội bộ của bộ chỉ huy cứu tế có xuất hiện việc tham ô vật tư cứu tế.
- Quỷ tha ma bắt cái tên đáng ghét, lương tâm bọn họ để ở đâu chứ, bọn họ không sợ pháp luật trừng trị hay sao.
Tô Ái Quân nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ.
Căn cứ vào luật pháp của nước cộng hòa Hoa Hạ, trong quá trình giải nguy cứu tế, nếu sinh chuyện cướp bóc, tham ô, thậm chí thực hiện công tác vật tư giải nguy cứu tế phát sinh tham ô, thì sẽ có khả năng cấu thành tội danh cướp bóc, tham ô của công biến thành của riêng, khép vào tội tham nhũng.
Trong đó quy định tội tham ô chiếm của công thành của riêng, phụ trách quản lý, vật tư tài chính thông qua quốc gia phân phối, như cứu tế, ưu đãi và an ủi giúp đỡ người nghèo, di dân, cứu tế khoản vật, nhân viên quốc gia tham nhũng chiếm thành của riêng, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, làm cho Quốc gia và quần chúng nhân dân bị tổn thất nặng nề, trách nhiệm trực tiếp thuộc về người nhân viên, bị tù ba năm hoặc có thể ngắn hơn, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, bị tù ba năm hoặc 7 năm trở nên có thời hạn.
Quy định đối với tội tham ô, nhân viên quốc gia lợi dụng chức vụ công tác, tham ô dùng cho cứu tế, giải nguy, phòng lụt, ưu đãi và an ủi, giúp đỡ người nghèo, di dân, cứu tế khoản vật về người sử dụng, thuộc loại tham ô công quỹ, phải xử phạt nặng. Trong đó tội tham ô công quỹ xử phạt mức thật lớn, 10 năm tù trở lên có thời hạn hoặc là tù chung thân.
Quy định tội tham ô đối với tham ô cứu tế, giải nguy, phòng lụt, phòng dịch, ưu đãi và an ủi, giúp đỡ người nghèo, di dân, cứu tế khoản vật quyên góp tiền của, mặc dù không đến 5 nghìn nhân dân tệ, vẫn áp dụng xử phạt hình thức truy cứu tham ô tội hình sự.
Những tư liệu này đều là Phương Minh Viễn cho ông ta xem qua, lúc ấy ông ta cảm thấy hình phạt mà pháp luật đưa ra có phần nghiêm khắc, nhưng hiện giờ xem ra, mặc dù là như vậy, ông ta còn muốn làm theo và thậm chí là cao hơn nữa.
- Hắc, cậu xem đây là thứ gì chứ?
Tô Ái Quân đẩy người dỡ hàng trẻ tuổi nói:
- Đừng chắn ngang công việc của tôi, không thấy tôi đang dỡ hàng sao, muốn mua cái gì xin mời vào bên trong đi.
La Gia Phúc nhanh chóng tiếp cận nói:
- Đây là chú của tôi, hai ngày nay đều phải ăn bánh mỳ với dưa muối, cảm thấy không vừa miệng. Chú à, Tôn Cường không phải đang theo ông chủ mặc cả mua hàng hay sao, từ từ chúng ta cũng sẽ có đồ ăn.
Tô Ái Quân kiềm chế cơn giận trong lòng, nhéo cánh tay La Gia Phúc lại, đánh mắt.
La Gia Phúc hiểu ý quay đầu nói với Tôn Cường:
- Tôn Cường, mua nhanh rồi trở về đi, tất cả mọi người đều chờ chúng ta đấy.
Tôn Cường vẻ mặt không tình nguyện nói:
- Lấy cho tôi một gói chân giò hun khói, một thùng nước.
Chủ quán hỏi với vẻ nghi hoặc:
- Nghe giọng điệu của cậu, bọn họ đang làm gì vậy?
- Tôi chính là người của huyện, bọn họ đều là đám nhân viên tạp vụ làm công, bọn họ không phải người ở đây, những người làm khoán không phải thiên Nam Hải bắc ở đâu cũng có hay sao? Mấy ngày nay chúng tôi đều bị điều động canh đê, khi nước rút, chính quyền cho chúng tôi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Tôn Cường giải thích nói.
Chủ quán lúc này mới gật gật đầu, làm công quả thật là như thế này, làm sao mọi người có, đương nhiên mặc dù đám người Tô Ái Quân có đồ che mưa, nhưng đi trên đường lầy lội như vậy, cũng là điều chật vật không chịu nổi, trên người dính đầy bùn nước, Tô Ái Quân chính là có khí chất văn nhân, lúc này cũng không hiện ra bên ngoài.
- Gia Phúc, đến lấy chân giò hun khói và nước đi.
Tôn Cường chỉ huy hai người nói.
- A, đúng rồi, ông chủ, chỗ này các ông có bán lều trại không, chính quyền bắt chúng tôi phá lều trại, không có chỗ trú chân.
Tôn Cường vỗ trán nói.
- Trại bạt hả, chúng tôi cũng có loại lều lớn, cũng đủ cho hơn 10 người ngủ.
Chủ quán chỉ vào hàng hóa ở dưới nói:
- 5 nghìn một cái.
- Ôi cha mẹ ơi, đắt quá.
Tôn Cường mang vẻ mặt tiếc nuối nói. Anh ta đã nhìn thấy, trại bạt kia đều có đánh kí hiệu của siêu thị Carrefour.
- Đừng có ngại đắt rẻ gì, có thể mua vào lúc này, cậu cũng nên cảm ơn trời đất đi. Ở các vùng lân cận, cũng không có đâu.
Chủ quan mang nét mặt đầy tự hào nói.
- Chúng ta sẽ thương lượng lại lần nữa, có được hay không.
Tôn Cường vẻ mặt đau khổ nói:
- Trời mưa, nếu buổi tối không được nghỉ ngơi tốt, công tác canh phòng đê điều không cẩn thận có thể làm cho nước lại tràn vào.
- Vậy cậu lên nhanh chân mà mua lấy thứ này đi, ngày hôm qua chúng tôi bán hết 30 trại bạt đó.
Chủ quán nói đầy vẻ thương hại.
Ba người Tô Ái Quân ôm đồ vật mua được đi ra khỏi cửa hàng, bên ngoài những người khác tập hợp ở một chỗ, từ phía ngoài thôn đi đến.
Suốt đường đi nét mặt Tô Ái Quân xanh xao, một câu cũng không nói, mấy người La Gia Phúc đi theo phía sau ông ta, ai cũng không dám nói nhiều
Mãi cho đến khi lên xe, Tô Ái Quân lúc này mới thở dài ra một hơi nói:
- Tiểu La, trực tiếp đến gặp trợ lý Lâm nói hôm nay tôi muốn mời cơm, khi xử lý xong việc này, Tô Ái Quân tôi sẽ mời mọi người dùng cơm ở khách sạn.