Trong mùa hè nóng bức này, bọn trẻ ngồi trong phòng học hơn một ngày cũng chẳng khác gì bị hành hạ. Năm 88 không như đời sau, các phòng học trong trường đều có gắn quạt, thậm chí là cả máy điều hòa không khí, giúp bọn trẻ có không gian thoải mái để tập trung học tập. Hiện giờ, mấy người Phương Minh Viễn cũng chỉ biết đau khổ chịu đựng cái nóng cực độ này đến khi tan học.
Lau mồ hôi nhễ nhãi, Lưu Dũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phương Minh Viễn đang ngồi phía sau, vừa rồi hắn còn đang viết viết xóa xóa trên mặt bàn, gương mặt không chút thay đổi, nhìn chằm chằm bảng đen, dễ thấy là đã sớm thả hồn bay đâu đó ngoài trời.
Vũ Điền Quang Ly và Asohon Kagetsu ở lại huyện Bình Xuyên bảy ngày, tìm hiểu và quan sát tỉ mỉ cách làm bánh quả hồng.Trong cùng thời điểm này, nhờ Phương Bân giới thiệu, họ đã hai lần chính thức gặp Lý Đông Tinh và đạt được thỏa thuận nhanh chóng. Về phía huyện Bình Xuyên, đại diện huyện đứng ra mua bán, thu mua quả hồng khô, đồng thời theo yêu cầu của Vũ Điền Quang Ly sẽ đóng gói vận chuyển đến tận cảng chỉ định. Về phía Vũ Điền Quang Ly, cam kết mua không thấp hơn giá hiện tại trên thị trường và đảm bảo thu mua ít nhất hai triệu nhân dân tệ quả hồng khô đạt tiêu chuẩn liên tục trong ba năm. Và hứa hẹn, nếu sức tiêu thụ tốt, sẽ cùng huyện Bình Xuyên ký kết hợp đồng lâu dài.
Một hợp đồng như vậy, mặc dù tổng số tiền trong mắt Phương Minh Viễn và so với hàng trăm triệu nhân dân tệ quả hồng khô bán ra những năm sau này cũng không phải là một khoản tiền lớn, nhưng đối với Lý Đông Tinh thì cũng đã đủ làm cho ông cao hứng cười toe toét. Hợp tác xã thu mua của huyện hiện nay đúng là đang trong tình trạng kiệt quệ, nếu không nhờ có trợ cấp tài chính của huyện, đã ngập trong nợ từ lâu. Nay có được một hợp đồng thế này, ít nhất có thể giúp tình hình tài chính của huyện thở phào nhẹ nhõm.
Vũ Điền Quang Ly và Asohon Kagetsu mang theo một số hàng mẫu, vội vội vàng vàng quay về nước. Hiện tại thời gian thu hoạch quả hồng còn không quá ba tháng. Thời gian tung bánh quả hồng ra thị trường miễn cưỡng cũng chỉ bấy nhiêu thời gian, các cô cần làm rất nhiều việc .
Tình hình kinh doanh quán ăn nhà họ Phương và siêu thị đều đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, mỗi ngày nhà họ Phương thu vào lợi nhuận hậu hĩnh. Trong huyện, thông thương thị trường hàng hóa đã chiêng trống chuẩn bị rùm beng. Miyamoto cũng cho biết, trò chơi Buble và Zuma đưa ra thị trường vô cùng thuận lợi, cho đến hiện tại đã có kết quả khá tốt, mặc dù so với khối rubic Nga trước đây lợi nhuận vẫn chênh lệch không ít, nhưng cũng đủ để người phụ trách công ty cổ phần Enics vui mừng không nói nên lời.
“Thời Đại Hàng Hải” hiện giờ sản xuất cũng thuận buồm xuôi gió, nay đã bước vào giữa giai đoạn sản xuất, công lao này chủ yếu là nhờ kế hoạch tỉ mỉ của Phương Minh Viễn, các nhân vật hàng đầu, đặc sản các nơi, các thông số của các loại tàu khác nhau, cái gì cần cũng đều có. Các nhà sản xuất chỉ cần thêm hình ảnh đẹp vào văn bản chương trình là đủ. Công ty cổ phần Enics gửi niềm tin ở tổng giám đốc công ty, trễ nhất là đến cuối năm, “Thời Đại Hàng Hải” có thể chính thức đưa ra thị trường, tất nhiên, sẽ làm bùng nổ doanh số.
Toàn bộ những tin tốt lành này mang đến cho Phương Minh Viễn tâm trạng phấn khởi, nhưng vào tối hôm sau, tin của Tô Ái Quân từ Phụng Nguyên truyền đến đã hoàn toàn lật ngược tình thế.
Tô Hoán Đông khá buồn bã và lo lắng đối với tốc độ tăng giá nhanh dẫn đến khả năng gây ra hậu quả nghiêm trọng, bởi nhiều lý do, và cũng không thu hút được đủ sự chú ý của các lãnh đạo cấp cao, nên đoán chừng kế hoạch cải cách giá cả vẫn sẽ giữ nguyên kế hoạch trước đó mà tiến hành. Trong ngăn kéo của Phương Minh Viễn có tờ Nhật Báo Trung Hoa cùng ngày, với tiêu đề trang đầu tiên viết: "Hiện tại cửa ải cải cách về vấn đề phá giá và tiền lương gặp nhiều khó khăn, mặc dù có những rủi ro, nhưng quan trọng hơn cả là cũng có nhiều điều kiện thuận lợi." Thu hút hơn nữa, theo như lời Tô Ái Quân, trước đây một ngày, Nhật Báo Thủ Đô đăng bài viết của học giả nổi tiếng cả nước viết về chủ đề giá cả, tựa đề là “Vượt cửa ải phải có rủi ro, sau ải là Bình Xuyên”.
Tuy từ khi khai trương siêu thị, Phương Minh Viễn ngay lập tức mua một số lượng lớn hàng hóa thực phẩm chuẩn bị cho tồn kho nên Tôn Chiếu Luân thậm chí còn ngồi cùng hắn không mấy ưu tư, nhưng nói thật, từ sâu thẳm trong lòng hắn không muốn nghe tin này. Dù sao hắn cùng Tô Ái Quân cũng đã thảo luận qua về tình hình lạm phát sẽ dẫn đến những rủi ro như thế này, hy vọng có thể thông qua lời Tô Hoán Đông, nhắc nhở lãnh đạo cấp cao khi tiến hành cải cách giá cả sẽ gặp phải khó khăn như thế.
Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, trong tám mươi tám năm ở kiếp trước, cải cách giá cả hàng hóa quả thật đã gây sự chú ý ngay từ đầu với một số người.
Trong tháng Hai, sau Tết âm lịch không lâu, có hơn hai trăm loại hàng hóa trong siêu thi, giá cả của gần ba trăm loại hàng hóa nhỏ và vật dụng hàng ngày được điều chỉnh, tăng từ hai mươi phần trăm đến bốn mươi phần trăm, với nhiều chủng loại, phạm vi rộng lớn, hiếm có trước đây, gây hoang trong tầng lớp cư dân thành thị.
Nhưng đến tháng Tư, bốn loại thực phẩm gồm thịt heo, trứng tươi, đường và các loại rau thông thường được nhà nước trợ giá tạo nên sự thay đổi tích cực.
Trong quá khứ, vì phải giữ giá cả thực phẩm và phụ phẩm duy trì ở mức thấp, tài chính quốc gia phải trợ cấp cho Bộ Thương Mại, hiện tại thì vừa trợ cấp cho nhân dân, vừa thả nổi giá cả. Kết quả, rau tươi, trứng tươi và đường thì tăng hơn một phần ba giá, thịt heo thì tăng hơn một nửa giá.
Tiếp sau đó, những người vốn là thường dân khó có thể thấy rượu Mao Đài, thuốc lá Trung Hoa bày bán trên cửa hàng, nhưng cũng theo tình hình lúc bấy giờ mà giá cả cũng tăng vọt lên.
Việc thay đổi từng bước một này, đã khiến một số người dân Trung Hoa cảnh giác, mỗi lần giá cả tăng lên, liền nghĩ tiền sẽ rơi vào tay các đại gia. Để tránh tiền trong tay bị mất giá, không nghi ngờ gì về cách duy nhất của một số người có thể làm là đem tiền biến thành hiện vật.Vì thế "Cơn lốc cuồng mua sắm" sẽ thổi quét cả nước, thế hệ Phương Minh Viễn sẽ ghi nhớ chuyện này. Khi đó, trong các cửa hàng ở mọi nơi trên đất nước, miễn là các hàng hóa có giá trị liền bị mọi người hoảng loạn mua về. Mọi người gặp đồ vật nào cũng mua ngay, tranh nhau mua để chống lạm phát, tranh mua hàng tiêu dùng thiết yếu, thậm chí cả hàng hóa ế ẩm cũng không buông tha.
TV có hình, quạt điện chỉ cần có tiền là mua, có tủ lạnh thì muốn mua máy điều hòa không khí. Còn một số ít người thì mua nhiều len sợi, chăn tơ tằm, khăn trải giường, áo gối, ruột chăn bông, thế nên sau này còn chẳng sử dụng hết; có người mua mấy chục túi bột mì, đến cửa hàng tranh mua mấy trăm hộp quẹt diêm, tranh mua muối và nước tương dùng cũng đủ vài năm; có người không có bao nhiêu tiền, tranh mua không nổi tủ lạnh , liền tranh mua giấy vệ sinh và đồ dùng con gái. Mà củi gạo, dầu muối là những thứ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, lúc ấy trở thành hàng hóa được tranh mua nhiều nhất. Thế nên trong một thời gian dài, rất nhiều gia đình không sử dụng hết.
Cuối cùng, chính phủ không thể không khẩn cấp kêu gọi ngưng việc cải cách giá cả hàng hóa ngay lúc này. Tất cả những tổn thất lớn và sự ảnh hưởng lâu dài mà việc này mang lại khiến người đời sau hơn mười năm vẫn không thể quên.
Phương Minh Viễn nghĩ đến đây, không tránh khỏi thở dài, chính hắn muốn mượn lời Tô Hoán Đông để cố gắng cải thiện tiến trình lịch sử này, cuối cùng vẫn thất bại, quá khứ cuối cùng vẫn không thể thay đổi.