Mà nơi dùng để giam giữ phạm nhân, hiện giờ đã đầy người thôn Mã, đêm qua Hoàng Đắc Quang, cha con Mã Đại Hải và các nhân vật trọng yếu khác cũng đã bị Ngũ Khải Minh đưa tới thành phố giam giữ, những người bị giữ lại ở nơi này, phần lớn đều là người thôn Mã phạm một ít tình tiết không nghiêm trọng, hoặc là đã chủ động nộp vũ khí ngay từ đầu, nhiều nhất chỉ xem như tòng phạm, hơn nữa không đến mức độ vi phạm luật hình sự, bọn họ đã trải qua thẩm vấn bước đầu sau khi xác định thân phận, ...........
Tin tức vừa mới lan truyền ra, trong thôn Mã liền xuất hiện những tiếng khóc kêu than, trong một đêm gần năm trăm người bị bắt, hơn nữa đại đa số đều là người lao động tuổi còn trẻ. Đối với những người thôn Mã còn lại mà nói,không thể nghi ngờ gì nữa đây chính là một sự đả kích cực lớn, gần như mỗi một hộ trong thôn đều có người bị bắt vào đồn cảnh sát nhất là cha con Mã Đại Hải bị bắt đi, làm cho người thôn Mã đã quen nghe theo quyết định của Mã Đại Hải đột nhiên không biết phải làm gì. Hơn nữa bọn họ còn hoảng sợ phát hiện, những con đường xung quanh thôn Mã đã bị cảnh sát khống chế, tất cả những người ra vào thôn Mã đều sẽ bị kiểm tra thân phận, lúc này, trong thôn Mã loạn hết cả lên.
Mà những thôn xóm xung quanh thôn Mã, sau khi biết được tin tức này, lại khua chiêng múa trống, đốt pháo ăn mừng, mọi người vô cùng vui vẻ giống ăn Tết sớm vậy, thậm chí có thôn còn đến chính quyền xã, Ủy ban nhân dân quận tặng cờ gấm (cờ thi đua làm bằng gấm), cảm ơn bọn họ đã trừ hại cho dân, đã cắt bỏ khối u ác tính thôn Mã làm hại quê nhà hơn mười năm qua, đương nhiên những người này cũng không quên nhắc nhở các lãnh đạo, nhất định phải diệt cỏ tận gốc tuyệt đối không để cho người thôn Mã có cơ hội tro tàn cháy lại.
Đến lúc này, chính quyền xã, Ủy ban nhân dân huyện mới hoảng sợ phát hiện, sự oán hận của những người dân trong khu vực quản lý của mình đối với người thôn Mã lại lớn như vậy. Chỉ trong một ngày đã có hơn mười đơn tố cáo, báo án các loại được nộp lên đã, hơn nữa còn có xu thế tăng lên theo tin tức khuếch tán trong quận, trong thành phố.
Bởi vì việc này là do La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh liên thủ cùng bắt, cho nên bất kể là các ngành của Thành ủy quản lý, hay là các ngành của Ủy ban nhân dân thành phố quản lý, đối với những tư liệu giao lên này không dám có nửa điểm qua loa và xem thường, lập tức cho tập hợp lại, nộp lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Đương nhiên cả một ngày này không phải tất cả tin tức đều là tin tức tốt, theo nhân sĩ có liên quan tiết lộ, một ít đại biểu Hội đồng nhân dân và đoàn thể tôn giáo đối với việc này tỏ vẻ lo lắng, hơn nữa cho rằng, làm như vậy là trái với chính sách ưu đãi dân tộc thiểu số của quốc gia, vì thế thậm chí còn tìm tới La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh, yêu cầu bọn họ phóng thích người thôn Mã, bình ổn xung đột dân tộc có khả năng xuất hiện bảo đảm sự yên ổn của Nhai Châu.
- Xung đột dân tộc? Vì khả năng có xung đột dân tộc thì có thể không cần tôn nghiêm của Đảng và Chính phủ sao? Liền để mặc bọn họ làm xằng làm bậy sao? Liền có thể để cho bọn họ tự nhận là công dân số một, tài trí hơn người, còn tất cả người Hán so với bọn họ đều chỉ là dân tộc hạ đẳng sao?
La Hiển Lập rít gào như sấm nói, nếu là trước kia có người nhắc nhở ông như vậy, ông còn có khả năng lo lắng xuất hiện một chút ảnh hưởng, nhưng từ chuyện ngày hôm qua, sau khi tự mình thấy người thôn Mã kiêu ngạo và không coi pháp luật ra gì, La Hiển Lập đã nổi lòng cảnh giác đối với bọn họ.
- Côn sắt, xẻng, dao nhọn, dao quắm, xích sắt, còn có súng tự chế, hiện tại bọn họ còn dám cầm mấy thứ này xông vào đồn công an, vây đánh công dân, nếu lúc này thả bọn họ, các ông dám cam đoan sau này bọn họ sẽ không cầm thuốc nổ vào Thành ủy không?
La Hiển Lập vỗ tư liệu tập hợp trên bàn, lớn tiếng nói.
Người quản lý tôn giáo và sự vụ dân tộc đứng ở trước mặt ông đã ướt đẫm mồ hôi, hai người hoàn toàn không hiểu, vì sao chỉ trong một đêm, thái độ của La Hiển Lập đối với người dân tộc lại trở nên cứng rắn, mạnh mẽ như vậy. Trước kia thái độ của La Hiển Lập cũng không như vậy, hễ là chuyện liên quan tới dân tộc và tôn giáo, khi xử lý ông đều vô cùng cẩn thận. Hai người nào biết đâu rằng, La Hiển Lập tối hôm vào lúc đồn công an bị tấn công, nếu nói khi ấy không khống chế được cục diện, khó bảo đảm những thứ trong tay người thôn Mã sẽ không đánh lên đầu hắn. La Hiển Lập hôm nay nhớ lại cảnh tượng đó vẫn khiếp sợ trong lòng, hai người này lại tới nói cái gì phải phóng thích đám người thôn Mã, làm sao lại không khiến hắn tức giận cơ chứ?
La Hiển Lập đè nén cơn tức giận nói:
- Chuyện này không liên quan tới tôn giáo và dân tộc, hành động của chúng ta cũng không phải nhằm vào một dân tộc hay một tôn giáo nào, mà là bọn họ tự đánh tới cửa, chúng ta cũng không phải vì ân oán cá nhân gì, mà là vì giữ gìn tôn nghiêm của chính quyền và pháp luật. Nếu như bọn họ vẫn còn không hiểu, vậy đi phản ánh lên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đi, để chúng nói với lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, bọn họ yêu cầu chính phủ và pháp luật đều phải cúi đầu trước tôn giáo và dân tộc.
Những tên khốn kiếp này, xem ra mấy năm qua, dễ dàng tha thứ cho bọn họ ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy tự cao tự đại, nhìn không rõ tình thế.
Lãnh đạo quản lý tôn giáo và sự vụ dân tộc kinh hãi như ve mùa đông, lui xuống và nhớ kỹ trong lòng những lời nói của Bí thư La khi nổi giận, còn không chờ bọn họ trở về truyền đạt, lại bị Chủ tịch thành phố Vu Lâm Sinh kêu qua, cũng đồng dạng lên án sự việc lần này, lãnh đạo hai ngành xem như hiểu rõ, hai vị lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã đạt được nhất trí về chuyện này.
Mà theo tình hình cụ thể của chuyện thôn Mã tấn công đồn công an được lan truyền ra, quản lý hai ngành tôn giáo và sự vụ dân tộc mới biết được vì sao thái độ của La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh lại cứng rắn mạnh mẽ như vậy. Những người thôn Mã này cũng quá coi thường quyền uy của chính phủ và lãnh đạo, nếu chuyện như thế này chính phủ còn khoan dung đại lượng nữa, chỉ sợ sẽ giống như câu nói kia của La Hiển Lập, bước tiếp theo sẽ ôm thuốc nổ tấn công Thành ủy.
Chẳng qua tất cả những chuyện phát sinh trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu sẽ không phải việc trước mắt mà Phương Minh Viễn quan tâm, lúc này hắn đang ở trong bệnh viện nhân dân thăm hỏi gia đình Lý Tự Lâm.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cả nhà Lý Tự Lâm đã không còn chật vật không chịu nổi như tối hôm qua, quần áo rách nát cũng đều được đổi quần áo bệnh viện của Ủy ban nhân dân thành phố đưa tới, về phần những quần áo rách nát đó lại làm như vật chứng được đưa tới Cục cảnh sát thành phố Nhai Châu, hơn nữa vì tránh cho lại xuất hiện chuyện không ngờ, đội cảnh sát hình sự thành phố Nhai Châu còn phái tới bốn cảnh sát hình sự, phụ trách bảo vệ an toàn cho người nhà họ Lý.
- Chú Lý, Bí thư La của Nhai Châu lần này nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mọi người, cho nên mấy vị tốt nhất nên ở trong này quan sát mấy ngày, xác định không có chuyện gì mới xuất viện bệnh viện.
Phương Minh Viễn khuyên giải ý định muốn rời khỏi Nhai Châu của Lý Bỉnh Thành.
- Nhưng...
Lý Bỉnh Thành thở dài, trải qua chuyện này, ông cảm thấy Nhai Châu nơi này không an toàn, muốn nhanh chóng đưa cha mẹ và vợ con về tỉnh Tần Tây.
- Vì đưa bọn họ ra công lý, để khôi phục lại trị an của Nhai Châu, ta nghĩ trước khi sự việc được xác định Bí thư La sẽ không đồng ý cho chúng tôi đi.
Vẫn là Lý Bỉnh Huy nhìn được thấu đáo.
- Phương Minh Viễn, sao có một mình cậu đến? Chị Lâm Liên đâu?
Lý Vũ Hân bất mãn hỏi.
- Chị Liên chị ấy đi chơi xung quanh đảo Á Long cùng ông bà nội của mình, bên kia cũng cần người chăm sóc.
Phương Minh Viễn trong lòng thầm thở dài một hơi, mình là một người con cháu kỳ thực phải đi cùng ông bà, nhưng hắn cho dù về công hay về tư đều phải đến thăm gia đình Lý Bỉnh Thành.
- Cháu cũng theo ông bà đến Quỳnh Hải du lịch sao? Cha mẹ của cháu đâu?
Hứa Lâm tò mò hỏi han bạn học của con gái, cô cũng đã sớm nghe nói qua, lại trải qua tất cả những việc tối hôm qua, lòng hiếu kỳ của cô đối với Phương Minh Viễn lại càng tăng, người thiếu niên đối mặt lãnh đạo Thành Ủy và Ủy ban nhân dân Nhai Châu còn có thể chậm rãi nói chuyện, vậy cũng không phải người bình thường, đến người lớn có thể làm được điểm này cũng không có bao nhiêu. Hứa Lâm chú ý tới, nguyên nhân các lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu đến chủ yếu là bởi vì Phương Minh Viễn, cho nên đối với người bạn học này của con gái, lòng hiếu kỳ của cô lại càng lớn.
- Dì, cha mẹ cháu nhận thầu một phân xưởng của Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, hiện giờ rất bận, ...........
Phương Minh Viễn cười nói:
- Trong nhà chỉ có một mình cháu có thể rút ra thời gian, cho nên cũng chỉ có cháu đi với ông bà nội.
- Chú và dì nhận thầu phân xưởng của nhà máy? Minh Viễn, nhà cậu không phải mở siêu thị sao?
Lý Vũ Hân vẫn là lần đầu tiên nghe nói vợ chồng Phương Thắng nhận thầu phân xưởng của nhà máy.
- Đúng vậy, nhưng cha tớ không thích làm việc trong siêu thị, vẫn ở lại trong nhà máy, siêu thị Carrefour hiện tại chủ yếu là do chú hai của mình đang học tập quản lý.
Phương Minh Viễn giải thích.
- Cha mẹ cháu nhận thầu phân xưởng nào của Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây?
Lý Bỉnh Thành có chút tò mò đối với cha mẹ của Phương Minh Viễn, ông cũng tương đối khâm phục, bỏ mặc một siêu thị trong nhà lớn như vậy không quản, không ngờ lại nhận thầu phân xưởng của nhà máy cũ kĩ kia, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây ông cũng nghe nói qua, đó là nhà máy cũ được chuyển từ Đông Bắc tới tuyến ba, máy móc thiết bị đều đã tương đối cũ kĩ, nếu như không đầu tư tài chính lớn cải tạo thì việc phải rời khỏi thị trường cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
- Phân xưởng nhiệt luyện, bọn họ nhận một ít việc từ bên ngoài, trước mắt mà nói, hiệu quả và lợi ích còn có thể.
Phương Minh Viễn cười nói:
- Cha mẹ cháu làm việc trong nhà máy đã lâu, cũng có cảm tình, lại nói bọn họ cảm thấy mình không thích hợp với công việc buôn bán tiêu thụ nên không muốn quản lý siêu thị, bởi vậy mọi người cũng thuận theo bọn họ, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được, dù sao trong nhà cũng không thiếu chút tiền ấy.
Lý Bỉnh Thành hơi lắc lắc đầu nói:
- Ngành sắt thép, ngành cơ khí chế tạo mặc dù triển vọng phát triển trong tương lai rất tốt, nhưng phải được đầu tư mới được, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây... ha ha.