Mục lục
Trùm Tài Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn quả thật không nghĩ sai, trong tay Phương Minh Viễn còn có không dưới ba bốn mươi tờ thiết kế, bao gồm rất nhiều loại máy đã từng thịnh hành ở Hoa Hạ gần hai mươi năm từ 5100 đến 8860, N97, dòng E của Nokia, Ali, Motorola, Samsung, LG.

Sao cậu ta có thể nhớ được nhiều loại máy điện thoại như vậy chứ? Đây là nhờ phúc bạn gái thứ hai của cậu ta, cô ấy là một người đặc biệt mê điện thoại, đã từng ba năm thay năm loại điện thoại khác nhau, để mua được điện thoại như ý, mỗi lần trước khi mua điện thoại, cô và Phương Minh Viễn toàn đến siêu thị điện thoại xem và so sánh các kiểu điện thoại. Vì thế đối với các loại điện thoại ở thị trường Hoa Hạ Phương Minh Viễn nhớ không ít, ngay cả tính năng đặc biệt của mỗi loại cậu cũng nhớ sơ sơ.

Tuy rằng sau này, cuối cùng hai người vẫn chia tay nhưng cái “bệnh” này vẫn còn lưu lại, Phương Minh Viễn không có việc gì đi dạo siêu thị thì nhất định sẽ đi qua quầy bán điện thoại xem xem, cho nên trong đầu cậu vẫn còn nhớ không ít các đời máy điện thoại. Bây giờ muốn cậu sản xuất một chiếc điện thoại là hoàn toàn không thể, nhưng muốn “thiết kế” điện thoại, thiết kế tính năng của điện thoại cùng với những thứ mà có ảnh hưởng đến thị trường thì chỉ sợ cả thế giới này không ai hiểu như cậu cả.

Mà Ollila cũng không nghĩ sai, Phương Minh Viễn chọn ông ta cũng bởi vì nguyên nhân trùng hợp, vì quen biết Joseph trước mà đối với điện thoại Nokia, vì nó có khả năng chịu va đập tốt nên ở kiếp trước Phương Minh Viễn có ấn tượng rất sâu sắc- chiếc điện thoại đầu tiên của cậu là Nokia, đã dùng 6 năm, lúc dùng rơi không dưới mười lần, thậm chí có lần còn bị rơi vỡ vỏ nhưng chỉ cần làm lại hoặc thay vỏ thì vẫn có thể dùng bình thường.

Hơn nữa ở kiếp trước của Phương Minh Viễn đã từng chiếm lĩnh vị trí số một về điện thoại di động suốt gần mười năm, nếu hợp tác đương nhiên là lựa chọn tốt nhất rồi.

Nhưng nếu Ollila không mở mắt thì Phương Minh Viễn cũng không ngại hợp tác với công ty di động khác, nhưng đến lúc đó, tập đoàn Nokia liệu có còn có thể trở thành số một trong lĩnh vực di động như ở kiếp trước hay không thì cũng chưa biết được.

- Phương, mặc dù công ty Nokia của tôi có thể sản xuất được điện thoại di đông, trong mấy năm tôi nghĩ khó có thể đạt được yêu cầu của cậu, nhưng có mục tiêu này, sau khi tôi về nước nhất định sẽ đốc thúc bộ phận nghiên cứu toàn lực tiến hành nghiên cứu sản xuất...

Ông ta có lòng muốn mua lại thiết kế này, nhưng phải bỏ ra bao nhiêu tiền thì trong chốc lát khó có thể quyết định được. Bỏ ra nhiều tuy là thể hiện thành ý của mình nhưng tài chính của tập đoạn giờ đang có vấn đề, nếu mình bỏ ra một khoản tiền lớn để mua một tờ giấy thiết kế mà trong vài năm tới không cách nào sản xuất được thì chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng sao? Nhưng nếu bỏ ra ít, người trước mặt lại không thiếu tiền, không chừng điều này còn làm ảnh hưởng xấu đến quan hệ của hai bên như vậy cũng không đáng.

Phương Minh Viễn lại không nhìn ra tâm tư của ông ta, khoát tay nói:

- Ollila, ngài và tôi mới gặp mà đã như thân quen từ lâu, cũng không có món quà nào để tặng, tờ thiết kế này coi như quà gặp mặt đi.

- Hu...

Trong lòng Ollila thầm thở phào một cái, Phương Minh Viễn đã giúp ông ta giải quyết một vấn đề lớn.

- Phương, cái này sao có thể được?

Dù hòn đá trong lòng đã được gỡ xuống thì cũng vẫn phải tỏ ra khách sáo một chút. Ông ta nghe Joseph nói qua người Hoa Hạ rất để ý chuyện này, người ta nói cho, mình liền lấy thì là không lễ phép, cho dù trong lòng muốn lấy thì cũng phải từ chối một chút.

- Chỉ là một tờ thiết kế thôi mà, có đáng gì đâu. Nhưng tôi cũng có một yêu cầu nho nhỏ.

Phương Minh Viễn không hề bận tâm nói.

- Mời nói.

Ollila vội nói.

- Nếu sau này quý công ty thật sự sản xuất được mẫu điện thoại này thì mười chiếc điện thoại sản xuất chính thức đầu tiên phải bán cho tôi để làm kỉ niệm. Không biết ngài có đồng ý không?

Phương Minh Viễn nghiêm túc nói.

Ollila chớp chớp mắt, ông vốn tưởng là Phương Minh Viễn sẽ đưa ra yêu cầu gì, không ngờ rằng chỉ muốn mua mười chiếc điện thoại sản xuất đầu tiên, điều này thật không đáng gì.

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, làm sao lại để cậu mua chứ, đến lúc đó nhất định tặng cậu.

Ollila vui vẻ kéo Joseph đi, chuyến đi Nhật Bản lần này, ông ta thu hoạch được rất nhiều, không chỉ có được bản thiết kế đầu tiên, cùng nói chuyện với Phương Minh Viễn cũng khiến cho ông ta có nhận thức rõ hơn về phương hướng phát triển tập đoàn Nokia trong tương lai. Hơn nữa, Ollila cũng có tính toán nhỏ trong lòng, muốn tạo quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, như vậy sau này quảng cáo của Nokia có thể cho vào trong phim của Cameron cũng không còn là chuyện khó nữa. Vị Cameron này, bây giờ là một đạo diễn điện ảnh nổi tiếng treen thế giới, những công ty muốn đem quảng cáo của mình vào phim của ông ta nhiều vô kể.

Tuy rằng, tình hình tài chính của tập đoàn Nokia hiện nay không mấy lạc quan không ủng hộ cho cách nghĩ này của Ollila nhưng ông ta có tự tin, sau này nhất định có ngày công ty di động Nokia hãnh diện. Mà đến lúc đó muốn nịnh bợ Cameron thì sợ không kịp nữa rồi. Con người thì phải có tầm nhìn xa không phải sao?

Trong lòng Phương Minh Viễn cũng có niềm vui như vậy, có thể tạo quan hệ với Ollila, vậy thì sau này khi Ollila lên ngồi ở vị trí tổng tài tập đoàn Nokia, lúc gặp khó khắn tự nhiên sẽ nhớ đến lời nói ngày hôm nay, đến lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để nhìn nhập kĩ thuật của Nokia vào Hoa Hạ, tự mình nghiên cứu và sản xuất điện thoại di động, mặc dù Phương Minh Viễn không có hi vọng xa vời sản phẩm trong nước có thể thống lĩnh giang sơn nhưng có thể mở rộng sản xuất sản phẩm trong nước, đối với những người sản xuất điện thoại di động ở Hoa Hạ sẽ không khó coi như ở kiếp trước

Ollila vừa đi thì Trường Điền Đông Tá đến.

- Cảnh sát Trường Điền, đây chính là kết luận mà gần một tuần nay ngài mới đưa ra được sao?

Vũ Điền Quang Ly kêu lên. Cô quả thật không thể tin được, đã gần một tuần trôi qua mà phía cảnh sát vẫn cho rằng việc bắt cóc là do một mình Điền Trung Trọng. Điều đó cũng có nghĩa, xem ra cảnh sát ở Nhật Bản không tồn tại cái gì đen tối cả, án đã có thể kết thúc rồi.

- Đúng vậy, sau những chứng cứ chúng tôi điều tra, Điền Trung Trọng gặp và nhận ra cô Vũ Điền Quang Ly, đã sớm ái mộ cô, cho rằng...cho rằng...ha ha...

Trường Điền Đông Tá cười ha ha, không dám nói tiếp.

- Cho rằng cô Vũ Điền Quang Ly lấy được ưu ái của đạo diễn Cameron là do quy tắc ngầm?

Phương Minh Viễn lật báo cáo kết luận trong tay, nhíu mày nói.

- Cho nên nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện này?

Đây là cái kết luận chó má.

- Đúng vậy, chúng tôi cho rằng, khẩu cung của Điền Trung Trọng vẫn còn có điểm đáng tin, người hâm mộ đối với diễn viên vì sinh ra yêu hận mà làm ra những hành động như vậy ở Nhật Bản không thiếu. Hơn nữa chúng tôi điều tra thời gian và mục đích của Điền Trung Trọng, cũng điều tra nhật ký điện thoại gần đây của hắn, chứng minh sự phán đoán của chúng tôi, hắn ta là nhất thời có ý nghĩ chứ không phải sớm đã có kế hoạch. Nếu không, tôi nghĩ hắn sẽ dùng cách tốt hơn để hoàn thành mục đích.

Trường Điền Đông Tá kiên trì nói.

- Quả thật đây là kết luận chúng tôi điều tra ra, có thể mấy vị không tin nhưng tôi tin.

Trường Điền Đông Tá làm sao biết được kết luận này muốn thuyết phục Phương Minh Viễn và mấy người Vũ Điền Quang Ly thì làm sao đủ. Nhưng ba hôm trước, sau khi một vị quan chức cao trong bộ phận công an hỏi về vụ án này cho rằng vụ án đã rất rõ ràng, tiếp tục lãng phí nhân lực điều tra cũng không có được kết quả gì cho nên yêu cầu Trường Điền Đông Tá kết thúc vụ án. Trường Điền Đông Tá chỉ là một cảnh sát trong phòng cảnh sát Tokyo, cấp trên đã nói vậy, anh ta biết phải làm sao?

Rất nhiều người cho rằng xã hội Nhật Bản là xã hội dân chủ, Thiên hoàng tuy “vĩnh viễn” không đổi nhưng nội các phải do nhân dân bầu ra, nếu nội các chỉ biết ăn mà không biết làm, sự ủng hộ của nhân dân không cao thì có thể bị rớt đài. Hơn nữa chính phủ Nhật Bản cũng thực sự là biểu hiện như vậy, từ sau những năm 90 đến trước năm 2010, Thủ tướng Nhật Bản thay đổi liên tục như đèn kéo quân. Người lên chức năm 2010 đã là người thứ năm, cũng là Thủ tướng thứ 14 của Nhật Bản, cũng giống trong 125 năm, nước Anh chỉ có 24 người là Thủ tướng, nước Mỹ có 22 người làm Tổng thống. Chính bởi vì Thủ tướng chính phủ liên tiếp thay đổi, chính sách của chính phủ Nhật Bản ở trong các lĩnh vực như ngoại giao, kinh tế,v...v..cũng thường xuyên thay đổi, từ một góc độ nào đó thì cũng khiến cho kinh tế Nhật Bản phát triển chậm lại, hoạt động ngoại giao không mở ra cục diện mới.

Nhưng điều này cũng không thể che lấp chính trị Nhật Bản thực chất vẫn là tập đoàn tài chính chính trị, những nhân vật chính trị này có vô vàn quan hệ với những tập đoàn tài chính lớn nhỏ không giống nhau trong nước. Một đảng nào nó lên vị hoặc một đảng phái chính trị nào lên chính là sự thắng lợi của một tập đoàn tài chính đằng sau lưng. Cũng không thể biểu hiện, cơ quan chính phủ Nhật Bản không có tham nhũng hủ bại, không có chuyện cảnh sát cấu kết với tội phạm. Ít nhất Phương Minh Viễn biết, ở Nhật Bản tổ chức xã hội đen cũng có qua lại với các chính khách là điều không bí mật gì.

Đương nhiên nhiều việc phải nhìn từ hai phía, Phương Minh Viễn cho rằng, hiện tượng thay đổi Thủ tướng như đèn kéo quân, nhìn từ góc độ nào đó thì cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Ít nhất nó làm cho những chính trị gia lúc nào cũng ở trên cao phải đi xuống, chính trị cũng do thần bí đi đến bình thường, là một biểu hiện của bình dân hóa chính trị.

Mà so sánh với chính đàn Nhật Bản, phong cảnh quốc nội vô hạn, nắm quyền, nói một không hai, một con chim nhập rừng trăm con chim tuyệt âm, có thể tùy ý thay đổi lời hứa của bản thân, cũng không cần lo lắng sự giám sát của nhân dân và nguy hiểm của sự mất lòng tin, theo việc vĩnh viễn không bao giờ phạm sai lầm của “Tuyệt đối quyền lãnh tụ” mà nói, thể chế dân giám sát tự nhiên là không thể thực hiện được.

Bọn họ có thể lúc này hứa với dân chúng nhưng cũng có thể thất hứa ngay được, nhưng không cần vì thế mà chịu trách nhiệm gì. Bọn họ là vận mệnh của quần chúng nhưng vận mệnh của quần chúng không gánh được vận mệnh của họ; họ có thể hoàn toàn vì lợi ích của tập đoàn và bản thân, vĩnh viễn dựa vào vị trí của mình mà không cần quan tâm đến tiếng nói của dân chúng.

Rốt cuộc là để vận mệnh của chính trị gia cản trở vận mệnh của nhân dân hay là để vận mệnh nhân dân ngăn trở vận mệnh của chính trị gia? Hay là để nước mắt của chính trị gia làm nổi bật địa vị chủ nhân của quốc dân, sợ rằng đó chỉ là tượng trưng, vẫn là nước mắt của nhân dân làm nổi bật địa vị của chính trị gia là đúng nhất? Để mâu thuẫn ở chính đàn nổ ra để đổi lấy sự yên bình của xã hội, hay là để sự bất an của nhân dân đổi lấy sự ổn định tương đối trên chính đàn? Câu hỏi chọn lựa này trong lòng mọi người chắc chắn đều có kết luận.

Phương Minh Viễn nhún vai, cái kết luận quạ thiên hạ đen bình thường cũng không làm cho cậu cảm thấy ngạc nhiên, hơn nữa còn dám ra tay với những người này, ở Nhật Bản cũng tuyệt đối không phải là nhân vật phổ thông, bình thường, chuyện khí tốt bảo vệ xe, khí xe bảo vệ tướng, lại không phải điểm đặc biệt của Hoa Hạ. Dù sao cũng coi như là cho mình một giải thích, những án oan sai, ở quốc gia nào mà không có chứ? Hoa Hạ có thể “Bịt mắt bắt dê”, “Ngủ như chết”, “Đụng tường chết”, vân vân là việc người ta không thể tưởng tượng được, so sánh với Nhật Bản thì vẫn coi là kết quả hợp lý. Ít nhất mọi người chưa nói là hành vi “công tạm thời” gây nên.

Mà Cameron và Vũ Điền Quang Ly lại đem việc này lộ ra ngoài, sự đả kích của quốc tế đối với Nhật Bản cũng có hạn, cho dù nói thế nào, cảnh sát Nhật Bản bắt người rồi, điều tra rồi, cũng phái người đi bảo vệ rồi, cũng có ít nhất là đã có một kết luận rồi.

Đương nhiên, nếu xuất hiện tình huống như vậy, đối với hình tượng quốc tế của Nhật Bản cũng có một chút ảnh hưởng cho nên Trường Điền Đông Tá tiếp tục nói:

- Xét thấy việc này có tính chất cực kỳ xấu, phòng cảnh sát Tokyo đã quyết định tiến hành điều tra nghiêm khắc đối với hành vi của Điền Trung Trọng, tuyệt đối không nuông nhẹ.

Điền Trung Trọng có ý đồ dùng thuốc mê bắt cóc Vũ Điền Quang Ly, tính chất mặc dù nghiêm trọng nhưng dù sao vẫn chưa động thủ được cũng không tạo nên sự tổn hại rõ ràng nào, căn cứ theo pháp luật Nhật Bản cũng không bị phán quyết nhiều năm. Nhưng câu nói vừa rồi của Trường Điền Đông Tá, Phương Minh Viễn tin những việc mà Điền Trung Trọng làm từ khi còn bé cũng đều sẽ bị cảnh sát lôi ra điều tra, bắt cóc không thành thì tội không bị bao nhiêu năm nhưng có mấy thành viên xã hội đen mà trong sạch cơ chứ? Điền Trung Trọng lại là cán bộ cao cấp, bang phó, có kẻ ngốc cũng biết án của hắn sẽ bị phán bao nhiêu năm. Như vậy, tên này sẽ phải ngồi ngục ở Nhật Bản vài năm rồi. Phương Minh Viễn nhớ, Nhật Bản còn có tử hình, hơn nữa dường như là hình phạt treo cổ, những ai không may mắn có thể bị treo cổ chết.

- Hừ!

Vũ Điền Quang Ly vứt lời khai của Điền Trung Trọng trong tay lên bàn, tức giận đi ra ngoài.

Trường Điền Đông Tá lo lắng nói với Phương Minh Viễn:

- Hơn nữa, phòng cảnh sát quyết định, trong thời gian này sẽ có cảnh sát đi cùng các vị để bảo đảm an toàn cho các vị.

Phương Minh Viễn đương nhiên không chút khách khí cự tuyệt, bất luận là Cameron hay Vũ Điền Quang Ly, nếu thật sự cần bảo vệ mình cũng có thể thuê được, cần gì đến cảnh sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK