Lễ chính thức chuyển nhượng kỹ thuật chế tạo điện thoại đã được tổ chức đơn giản ở Kinh Thành, không chỉ có Tô Hoán Đông và các lãnh đạo Ban Phát triển, Bộ Công nghiệp Điện Tử, Bộ Thương nghiệp, Bộ Ngoại Giao đều tham gia nghi thức ký kết, đồng thời chính thức làm chứng cho hợp đồng này. Điều này không thể nghi ngờ đã bỏ đi tấm màn che sự chính thức hợp tác của nhà họ Phương và ba tập đoàn công ty lớn. Tuy giấy phép xây dựng xí nghiệp sản xuất điện thoại vẫn chưa được Bộ Công nghiệp chính thức tuyên bố ra bên ngoài, nhưng những người tham dự buổi lễ này đều hiểu rõ, những người đầu tiên nhận được giấy phép, không ai khác nằm ngoài ba xí nghiệp lớn này.
Phương Minh Viễn cũng không tham gia buổi lễ này, mà nhờ chú hắn Phương Bân tham dự hộ, theo như Phương Bân nói, không chỉ có các lãnh đạo các bộ và ủy ban trung ương tham gia, còn có các cán bộ và phó chức ủy ban trung ương cũng tham dự nữa. Những người này, đối với Phương Bân nhiệt tình có thừa.
Ở thành phố Thượng Hải năm 95, đã xuất hiện rất nhiều quán cà phê.
Phương Minh Viễn ngồi bên cạnh cửa sổ ở một quán cà phê cách đại học Thân Hoa không xa, vừa nhấm nháp cà phê, vừa nhìn ngoài đường phố xe cộ đang đi lại. Đợi không lâu, hắn đã nhìn thấy Triệu Nhã và Phùng Thiện nắm tay nhau chạy tới từ hướng đại học Thân Hoa. Hai cô gái xinh đẹp tràn ngập sức sống tuổi thanh xuân, nên tất nhiên hấp dẫn tới không ít ánh mắt.
Phương Minh Viễn trên môi hiện lên nụ cười, mặc dù tuổi của ba người cũng tương đương nhau, nhưng Phương Minh Viễn so với các cô lại có nhiều hơn 30 năm kinh nghiệm lăn lộn ngoài xã hội, cho nên cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn coi hai cô bé không hiểu chuyện này là hai cô em gái nhỏ. Nhưng trong nháy mắt này, Phương Minh Viễn đột nhiên nhận ra, hai người này không còn là hai cô bé vẫn cần mình che chở sau lưng nữa, mà đã là hai cô gái trưởng thành rồi!
Hai người Triệu Nhã và Phùng Thiện xông vào trong quán cà phê, ngay lập tức bắt gặp Trần Trung và Võ Hưng Quốc đang đứng cau mày ở cửa ra vào – đối với cái thứ đồ uống khó nuốt gọi là cà phê này, hai người cho đến giờ vẫn không quen, lại càng không hiểu vì sao nhiều “Rùa biển” (ý chỉ người nước ngoài) thích thứ đồ uống đắng như thuốc Đông y này vậy
Trần Trung tùy ý vểnh lên ngón tay cái, theo hướng ngón tay y chỉ, Triệu Nhã và Phùng Thiện ngay lập tức nhìn thấy Phương Minh Viễn đang đứng dậy vẫy vẫy các cô.
- Minh Viễn!
- Anh Viễn!
Hai tiếng kêu trong trẻo thanh thúy như tiếng suối chảy vang lên, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Song nhân viên tạp vụ trong quán cà phê cũng chỉ cười cười, không nhắc các cô không được làm ồn.
- Cậu cuối cùng cũng chịu trở lại rồi!
Triệu Nhã dắt theo Phùng Thiện, ngồi đối diện Phương Minh Viễn, thấp giọng oán giận nói. Lần này Phương Minh Viễn đi tới gần một tháng lận.
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn cũng không nghĩ lần này mình đi lại tốn nhiều thời gian như vậy, từ Phần Lan bay thằng về Bắc Kinh, lại ở Bắc Kinh một thời gian, mới trở lại thành phố Thượng Hải. Lề mề nhiều thứ, đâm ra thời gian có chút dài. Trước khi đi, mình nói chỉ đi nửa tháng rồi về, vậy mà cuối cùng lại đi một tháng, Triệu Nhã có chút tức giận, cũng là chuyện bình thường.
Cũng may, cô gái này cũng chỉ nói vậy mà thôi, mà hắn trước khi về đã chuẩn bị trước rồi.
- Nhìn xem, có thích hay không!
Phương Minh Viễn khẽ lật tay, lấy từ trong túi ra hai cái hộp đặt vào trong tay Triệu Nhã và Phùng Thiện.
- Gì đây?
Triệu Nhã và Phùng Thiện kinh ngạc nhìn cái hộp trong tay.
- Mở ra xem đi!
Phương Minh Viễn mỉm cười, nói.
Triệu Nhã nhanh tay, nhanh chóng mở hộp, lấy từ bên trong ra một chiếc điện thoại màu hồng tinh xảo. Đương nhiên, tinh xảo cũng chỉ là so với các điện thoại thời ấy mà thôi, có điều đối với Triệu Nhã vốn đã quen với những chiếc điện thoại to đùng và thô kệch như cục gạch mà nói, chiếc điện thoại này đã là nhẹ nhàng tinh xảo lắm rồi.
- A, chiếc điện thoại thật đẹp nha!
Triệu Nhã mừng rỡ kêu lên.
- Tiểu Nhã, của tớ màu hồng nhạt nè!
Trên mặt Phùng Thiện cũng hiện lên vẻ vui mừng, trong tay cầm một cái điện thoại tương tự, nói:
- Anh Viễn, anh mua ở đâu vậy?
- Thích không?
Phương Minh Viễn cũng lấy ra một chiếc điện thoại tương tự màu đen trong túi quần, quơ quơ trước mặt hai cô gái, nói.
- Thích chứ! Chiếc điện thoại này nhẹ thật đó!
Triệu Nhã cười tươi như hoa nói, hiện ra hai lúm đồng tiền xinh xắn. Kỳ thật cô đã sớm muốn có một chiếc điện thoại, thế nhưng những chiếc điện thoại được bán trong nước kia, cái nào cái nấy cũng vừa to vừa xấu, cầm trong tay như cầm cục gạch vậy.
- Lấy từ tổng bộ Nokia về đấy! Chiếc điện thoại này mới được bán trong phạm vi nhỏ ở châu Âu thôi. Ngay cả thị trường Nhật Bản cũng không có đâu, còn trong nước, chỉ sợ cũng phải sang năm mới có.
Phương Minh Viễn cất chiếc điện thoại của hắn, nói. Kỳ thật để có được mấy chiếc điện thoại này, cũng không đơn giản như lời hắn nói, đây đều là điện thoại đặc biệt hắn nhờ tập đoàn Nokia sản xuất riêng, số lượng có hạn, căn bản là không bán ra bên ngoài. Đừng xem chiếc điện thoại này chỉ màu sắc đẹp hơn một chút, tính năng cũng tốt hơn một chút, vẻ ngoài tinh xảo hơn một chút, thế nhưng giá cả thực sự của nó, lại cực kỳ kinh người.
Triệu Nhã và Phùng Thiện cầm hai chiếc điện thoại, yêu thích không rời tay, lật qua lật lại xem đi xem lại, lại còn so sánh với nhau nữa, chiếc điện thoại nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu như vậy, lại mang phong cách phái nữ, ở thị trường Hoa Hạ căn bản chưa bao giờ thấy. Phương Minh Viễn cười mỉm nhìn vẻ vui mừng trên khuôn mặt các cô, trong lòng cảm thấy bình yên.
- Điện thoại di động của các người mua ở đâu?
Cách đó không xa xuất hiện một cô gái trẻ tuổi, theo cách ăn mặc, có thể thấy được cũng không phải người bình thường. Chỉ là cách ăn mặc, vẻ mặt và cách nói chuyện đều lộ ra vẻ bề trên, khiến Phương Minh Viễn có chút phản cảm, nên cũng không thèm để ý tới cô ta.
- Bọn tôi mang về từ tổng bộ Nokia ở Phần Lan! Ở thị trường Hoa Hạ căn bản là không có.
Tính tình Phùng Thiện tốt, nên cũng chịu khó trả lời cô gái, còn Triệu Nhã thì không thèm để ý.
- Đây là điện thoại Nokia sao!
Con mắt cô gái trẻ tuổi kia lập tức sáng lên.
- Tôi trả gấp đôi tiền các người bỏ ra mua điện thoại, mau đưa hai chiếc điện thoại cho tôi!
Mặc dù là cầu người, những giọng điệu của cô gái vẫn cứ như ra lệnh vậy, khiến Phương Minh Viễn càng thêm không hài lòng.
- Thật xin lỗi, điện thoại của chúng tôi không định bán. Đừng nói là trả gấp đôi, cho dù cô định trả gấp mười, chúng tôi cũng không bán! Mong cô đừng quấy rầy chúng tôi nói chuyện nữa!
Phương Minh Viễn nhíu mày nói. Cô gái này cũng quá mức tự cho mình là đúng, nhìn ba người bọn hắn, giống người thiếu tiền sao?
Cô gái trẻ tuổi đánh giá một chút Phương Minh Viễn, quay về phía chỗ ngồi của mình vẫy vẫy tay, từ chỗ ngồi đó đứng lên một người đàn ông trẻ tuổi, đi tới bên cạnh cô gái.
- Hồng Tụ, có chuyện gì vậy?
Giọng nói của người đàn ông lộ vẻ thân mật, còn mang theo một chút ý tứ lấy lòng. Phương Minh Viễn chú ý tới Võ Hưng Quốc đã đứng dậy cách đó không xa, ngầm đánh thủ thế, Võ Hưng Quốc lại đành thất vọng ngồi xuống.
- Lý Đông Dương, tôi mặc kệ anh dùng biện pháp nào, hai chiếc điện thoại này tôi muốn! Tôi cho anh một giờ, nếu không làm được, đừng gặp tôi nữa!
Cô gái gọi là Hồng Tụ vênh váo tự đắc chỉ về ba người Phương Minh Viễn:
- Lòng kiên nhẫn của tôi là có hạn.
- Được, Hồng Tụ, không có vấn đề gì!
Lý Đông Dược liên tục gật đầu nói.
Cô gái được gọi là Hồng Tụ khinh thường liếc Phương Minh Viễn:
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Nói xong, cười lạnh quay lại chỗ ngồi của mình.
Hai tay Lý Đông Dương chống nạnh, như cười mà không phải cười nhìn Phương Minh Viễn và hai cô gái, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, không chỉ vì hai chiếc điện thoại trong tay hai người, mà còn vì sắc đẹp của hai cô gái nữa.
- Cậu nhóc thật có diễm phúc nha, lấy lòng người đẹp không có gì sai, nhưng cậu nhóc tốt nhất là nên nghe anh khuyên, chiếc điện thoại này có thể mua lại, nhưng chẳng may nếu cậu gặp gì bất trắc, sẽ là nuối tiếc cả đời đó. Cậu nhóc nói xem có đúng hay không? Anh cho cậu thêm một cơ hội, cậu mua bao nhiêu tiền? Anh trả cậu gấp ba!
Mặc dù Lý Đông Dương cũng nghe được Phùng Thiện nói là mua ở tổng bộ Nokia ở Phần Lan, nhưng đầu năm nay, có thể ra nước ngoài, hay những người Bắc Âu kia, ai cũng không phải người bình thường. Ai nấy cũng là lãnh đạo cấp cao trong Chính phủ, không thì cũng là người có địa vị trong xã hội. Nhưng nhìn tuổi tác của ba người Phương Minh Viễn, y không cho rằng ba người này có thể ra nước ngoài, mà chỉ là người nhà bọn họ mang từ nước ngoài về thôi.
Cho dù người nhà của mấy người Phương Minh Viễn là thành viên Chính phủ hay là người giàu có, Lý Đông Dương cũng không thèm quan tâm. Những đời sau của các lãnh đạo, các nhà giàu mới nổi ở Thượng Hải, hầu hết y đều biết, còn dạng y không biết như Phương Minh Viễn, y cho rằng không cần phải lo lắng!
- Lý Đông Dương, tôi có thể cho rằng anh đang uy hiếp tôi không?
Phương Minh Viễn nâng chén cà phê trước mặt, sắc mặt không hề thay đổi, nói.
Lý Đông Dương giơ ngón trỏ ra, quơ quơ trước mặt Phương Minh Viễn, sắc mặt thương hại nói:
- Không không không, không phải anh đang uy hiếp cậu, anh chỉ đang nói cho cậu biết thôi! Anh nghĩ cậu là người thông minh, chắc chắn hiểu được chuyện gì nặng chuyện gì nhẹ. Cho dù cậu không quan tâm an nguy của mình, cũng nên quan tâm tới hai người đẹp thiên kiều bá mị bên cạnh chứ. Ha ha, sinh viên đại học Thân Hoa, đối với anh mà nói, cũng không khó tìm lắm đâu. Anh không lừa cậu, cho dù cha cậu có là Giám đốc Sở, hai chiếc điện thoại này cũng xác định là phải đưa cho anh rồi!
Lý Đông Dương đắc ý nhìn Phương Minh Viễn, lại nhìn Triệu Nhã và Phùng Thiện, chờ xem bộ dáng hoảng sợ của bọn họ, rồi ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.
Phương Minh Viễn buồn rầu đặt chén cà phê xuống, tại sao trên thế gian này, lại xuất hiện nhiều người tự cho mình là thông minh tài trí hơn người vậy? Ngay cả đi uống cà phê thôi mà cũng không được yên ổn. Nhất là tên Lý Đông Dương này lại dám dùng Triệu Nhã và Phùng Thiện uy hiếp mình, điều này không thể nghi ngờ đã chạm đến vảy rồng ngược của Phương Minh Viễn.
- Lý Đông Dương, cha ngươi là Lý Cương sao?
Khi Lý Đông Dương còn đang ngạc nhiên vì câu hỏi của Phương Minh Viễn, Trần Trung và Võ Hưng Quốc đã đứng hai bên y.