Sau khi công ty sắt thép Albert nghe được tin tức Lâm Dung cố ý tiết lộ, lãnh đạo công ty khẩn cấp họp lại, cuối cùng quyết định, khoản tiền nhà họ Phương phải trả có thể trả theo từng giai đoạn trong vòng mười năm, không cần lãi suất, cho nên ngay tại đêm qua đã cùng nhà họ Phương chính thức kí kết hợp đồng. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới điều Lâm Dung nói, dù sao công ty sắt thép Albert cũng không ngu xuẩn tới mức tới nhắc nhở công ty Nippon Steel, mặc dù mấy người Matsumoto Seidou cũng có thể đoán ra sự tình.
Thế nhưng, đôi khi, cho dù là giao dịch chính trị hay giao dịch kinh tế, vẫn cần phải có một cái cớ như vậy làm vỏ bọc.
Thật lâu sau, Matsumoto Seidou mới bừng tỉnh lại, đầy tức giận nói với Lâm Dung:
-Cô Lâm, nếu đã thế, vậy hôm nay chúng ta ở đây còn muốn đàm phán chuyện gì nữa?
Nếu không phải Matsumoto Seidou biết rõ hiện tại Nippon Steel đang có việc cầu người, y đã sớm vỗ bàn bỏ đi! Nippon Steel tiến vào Hoa Hạ nhiều năm như vậy, cho dù là cán bộ chính trị hay bất cứ xí nghiệp nào, cũng phải khi y đến thì tươi cười đón chào, khi y đi thì tươi cười đưa tiễn, đã khi nào y phải chịu ấm ức như vậy!
Lâm Dung nhìn sang bên kia bàn, nhân viên đàm phán của Nippon Steel đã tức giận tới mức có chút phình to ra, lúc này mới mỉm cười nói:
- Ông Matsumoto, ông không cần phải tức giận như vậy. Tuy rằng chúng ta đã kí hợp đồng với công ty sắt thép Albert, nhưng là ông chủ của chúng tôi – anh Phương cảm thấy, khó có được một lần quý phương có thành ý như vậy, vì sự hữu hảo giữa Nhật Bản và Hoa Hạ, và vì không nên phụ ý tốt của quý phương, bên phía chúng tôi nguyện ý cùng quý phương đàm phán về chuyển nhượng kĩ thuật phương diện khác, mong lần đàm phán này của chúng ta sẽ thành công.
Matsumoto Seidou đè nén cơn tức giận trong lòng, trong nháy mắt, suy nghĩ của y đã xoay chuyển tới mấy lần. Y biết rõ, hiện giờ việc đang cấp bách, lần này đã không phải hợp tác công bằng với nhà họ Phương nữa, mà là trấn an cho Phương Minh Viễn, miễn cho sau này Phương Minh Viễn nói thêm cái gì trước mặt người Nhật Bản, hay nói trắng ra là, chuyện lần này, nếu cần thiết còn có thể nói ngọt một hai câu, chứ không phải chỉ là nhượng bộ không. Thế nên, chỉ cần lần này nhà họ Phương nguyện ý tiếp tục hợp tác, như vậy cũng đủ rồi.
Có điều tuy rằng như thế, nhưng Matsumoto Seidou sau nửa ngày mới có thể bình tĩnh nói:
- Cô Lâm, vậy quý phương muốn hợp tác với công ty chúng tôi ở phương diện nào?
Lâm Dung cười, để một phần tư liệu lên mặt bàn, sau đó có người đem nó tới tận tay cho Matsumoto Seidou. Đây là thành quả Phương Minh Viễn vắt hết đầu óc hôm qua, lại qua nhiều lần thương thảo mới quyết định ra danh sách các kĩ thuật cần thiết.
- Bên chúng tôi có hai đề nghị, quý phương có thể tự mình chọn một cái, rồi hai bên có thể tiếp tục đàm phán cụ thể.
Matsumoto Seidou nhận lấy, mới chỉ liếc qua, y đã có xung động muốn ném vào khuôn mặt đang tươi cười thản nhiên của Lâm Dong.
Đề nghị thứ nhất là nhà họ Phương yêu cầu Nippon Steel chuyển nhượng kĩ thuật và các thiết bị liên quan tới đường ray đường dài.
Xe lửa chạy cần đường ray, chuyện này đương nhiên ai cũng biết. Đường ray truyền thống, mỗi đoạn đường ray bình thường chỉ dài hơn hai mươi thước, giữa hai đoạn đường ray sẽ có khe hở khoảng 1cm. Ngay cả khi hoàn thành, đường ray vẫn sẽ có khe hở đó, chỉ khác là có thêm đường nối thôi, vì thế nên khi hành khách ngồi xe lửa, thường nghe được thanh âm “xình xịch”, thanh âm đó chính là khi đoàn tàu đi qua đường nối giữa hai đoạn đường ray.
Tuy rằng đường nối cũng chỉ khiến cho hành khách cảm thấy hơi xóc một chút, hơn nữa không thích hợp cho đoàn tàu chạy trên cao. Thế nhưng không có nó lại tuyệt đối không được. Chính nhờ dạng thiết kế này, khiến cho đường ray vào thời tiết nóng bức có không gian giãn nở ra. Điểm này, đối với đường ray là cực kì quan trọng. Bởi vì nếu không có không gian giãn nỡ cho đường ray, mỗi khi bên ngoài thay đổi nhiệt độ, đường ray sẽ phải chịu áp lực lên tới hàng tấn. Nếu như chênh lệch nhiệt độ giữa mùa đông và mùa hè lên tới 30 độ, thì áp lực này lên tới hơn 50 tấn, điều này không thể nghi ngờ sẽ làm cho đường ray méo mó, ảnh hưởng nghiêm trọng tới an toàn giao thông đường sắt, thậm chí còn có thể khiến cho xe lửa khi đang chạy lao ra khỏi đường ray…
Nhưng đường ray kiểu mới Nhật Bản sử dụng lại không giống vậy, người Nhật Bản sử dụng đường ray, mỗi đoạn có thể tới mấy km, và bởi không có đường nối, nên cường độ ray cũng được gia tăng, cần bảo trì sửa chữa ít, hơn nữa, xe chạy cũng càng thêm thông thuận. Thêm vào đó, do cường độ ray tương đối cao, xe có thể liên tục duy trì vận tốc cao, lực ma sát được giảm tới tối đa, chấn động bánh xe mang tới và tiếng ồn cũng được giảm bớt đi nhiều.
Hơn nữa vật liệu thép sản xuất đường ray này với đường ray bình thường cũng khác hẳn nhau, nó là thép hợp kim Mangan, hơn nữa tại bề mặt của nó, tại điểm tiếp xúc giữa bánh xe và đường ray, còn có một loại kim loại khác – Inđi. Làm như vậy có thể cam đoan bộ phần bề mặt đường ray có thể đảm bảo độ cứng và độ dai cần thiết, điều này rất quan trọng với bánh xe lửa, thời điểm đường ray và bánh xe tiếp xúc va chạm sẽ có sự đàn hồi, đảm bảo xe lửa vận hành an toàn.
Bởi nắm giữ dài hạn kĩ thuật kiến tạo này, Nhật bản mới có thể có tàu cao tốc chạy tới vận tốc lên tới hơn 200km/h.
Ngay cả trên toàn thế giới, nắm giữ loại kĩ thuật này, lúc ấy chỉ có mấy quốc gia Nhật, Đức… Cho dù là nước Mĩ, bởi không chú trọng tới vận chuyển đường sắt, nên cũng không nắm giữ loại kĩ thuật này.
Trong lòng Matsumoto Seidou mắng to nhà họ Phương lòng tham không đáy, kĩ thuật vô giá như vậy, Nippon Steel nói chuyển nhượng là chuyển nhượng sao? Chẳng qua y cũng hiểu rõ, chỉ cần nhà họ Phương thật sự muốn, lại nguyện ý bỏ tiền thỏa đáng, chuyện này cũng không phải không thể xảy ra. Ngay cả Murayama Tomichi cũng mời Phương Minh Viễn, đến lúc đó chút điểm ngon ngọt này còn không thể cấp cho Phương Minh Viễn sao? Dù sao thì cái này không phải là kĩ thuật quân sự. Nhưng tự nguyện cấp là một chuyện, Phương Minh Viễn há mồm đòi hỏi, lại muốn Nippon Steel chủ động chuyển nhượng, thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Đề nghị thứ hai, nhà họ Phương yêu cầu kĩ thuật chế tạo phôi Inox và kĩ thuật chế tạo miếng lát tường, cùng với kĩ thuật cao tầng. Cả hai đề nghị, đều là yêu cầu những kĩ thuật sắt thép hàng đầu thế giới!
- Chúng tôi hi vọng quý phương có thể dùng một cái giá hợp lý để chuyển nhượng cho chúng tôi hai kĩ thuật này và các thiết bị liên quan. Mong ông Matsumoto cân nhắc về hai đề nghị này. Tôi sẽ không quấy rầy ông Matsumoto nữa!
Nói xong, Lâm Dung đứng dậy, những người khác tất nhiên cũng đứng dậy theo.
Trước khi đi ra tới cửa, Lâm Dung lại nghiêng đầu nói với Matsumoto Seidou:
- Đúng rồi, sắp tới anh Phương sẽ tới Nhật Bản, gặp ông Murayama Tomichi của quý quốc, anh ấy hi vọng trước lúc đó, cùng quý công ty đạt thành hiệp nghị.
Nói xong, đoàn người nghênh ngang rời đi.
- Mẹ Kiếp!
Nhìn theo bóng lưng của đoàn người Lâm Dung biến mất ngoài cửa, Matsumoto hung hăng đập mạnh vào bàn! Mặc dù phản chấn từ mặt bàn truyền tới, làm tay y có chút đau nhức, nhưng bởi vì trong lòng giận dữ, nên y chẳng thèm quan tâm!
Cái này rõ ràng là con mẹ nó trắng trợn trần truồng mượn gió bẻ măng!
Thế nhưng, biết rõ là cướp, quả đắng này, Matsumoto chỉ có thể bất đắc dĩ cắn răng nuốt vào
Lời nói Lâm Dung nói trước khi đi, khiến Matsumoto Seidou có chút run sợ, Phương Minh Viễn không phải đã biết, lúc trước phía sau màn âm thầm kích động mọi chuyện, trong đó có công ty Nippon Steel đấy chứ?
Matsumoto Seidou chỉ có thể ngay lập tức liên lạc với người trong nước, đem yêu cầu của nhà họ Phương truyền về.
Ngày 30 tháng 1 năm 1995, ngày thứ bảy sau trận động đất Kobe, Phương Minh Viễn ngồi chuyên cơ của mình tới Nhật Bản.
Tại sân bay Tokyo Nhật Bản, Phương Minh Viễn ngồi xe chuyên dụng do Chính phủ Nhật Bản đưa tới, đi thẳng đến biệt thự. Tới xế chiều, Murayama Tomichi, rút ra chút thời gian rảnh rỗi ít ỏi, cùng hắn gặp mặt.
Tuy rằng cùng lãnh đạo quốc gia gặp mặt, đối với Phương Minh Viễn mà nói, đã không còn là lần đầu tiên. Thế nhưng cùng người lãnh đạo tối cao của Chính phủ Nhật Bản gặp mặt, vẫn khiến hắn trong nội tâm có chút kích động.
Việc hắn sống lại đã cải biến lịch sử, Phương Minh Viễn rất chờ mong tương lai sẽ có thêm thay đổi lớn hơn nữa.
Đi cùng hắn là Lâm Dung, Miyamoto, cùng với Asou Kougetsu và Vũ Điền Quang Ly gặp nhau ở sân bay, tâm tình cũng rất kích động. Nhất là ba người Miyamoto, lại càng kích động hơn.
Sau khi tiến vào biệt thự, thư kí của Murayama Tomichi – Takeda, một người Nhật Bản trung niên tiếp đón bọn họ, hơn nữa còn tự mình đưa bọn họ tới một phòng họp.
- Cậu Phương, các vị, xin chờ ở nơi này một lúc, ông Murayama đang có cuộc họp Nội các, sau khi kết thúc cuộc họp, hẳn ông ấy sẽ gặp mặt các vị!
Y khách khí nói.
- Nếu như các vị cần gì, xin hãy nói với tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của các vị.
- Tới sau cuộc họp mới được gặp, không thể đi tham quan biệt thự một chút sao?
Miyamoto có chút bức rức nói:
- Tôi muốn chụp ít ảnh lưu niệm.
Tuy rằng biệt thự Nhật Bản, không giống với Trung Nam Hải Hoa Hạ không cho phép đi tham quan, nhưng người Nhật Bản bình thường muốn tham quan, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ có cơ hội này, đương nhiên phải tận dụng cho tốt, sau này đây chính là vốn đi khoe khoang đó.
- Ông Miyamoto, chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì. Các vị đều là khách quý của ông Murayama, sau khi gặp mặt xong xuôi, chỉ cần không phải vùng cấm, các vị có thể cùng chúng ta tham quan bất cứ địa điểm nào trong biệt thự này.
Thư kí Takeda cười ha hả nói.
- Như vậy trước đó, ông có thể kiếm một ít sách báo cho chúng tôi không?
Phương Minh Viễn nhìn trái nhìn phải, trong phòng họp nhở ngoại trừ cái bàn, không có tivi, lại càng không có máy tính, cuộc họp Nội các diễn ra bao lâu, không ai biết trước được, ngồi không ở đây sẽ rất mau chán.
-Được thôi!
Thư kí Takeda ra ngoài không lâu, khi trở về mang theo không ít tạp chí, Phương Minh Viễn chú ý tới, những tạp chí này đều đưa tin về vùng tai nạn Kobe và tình huống Nhật Bản không ngừng biểu tình hiện tại. Có thể nhìn ra được, cục diện Nhật Bản hiện nay, so với hắn tưởng tượng còn rối loạn hơn. Nếu như không phải Lực lượng Phòng Vệ Mặt đất Nhật Bản xuất động toàn bộ, giữ gìn trật tự xã hội, chỉ sợ hiện giờ Nhật Bản đã lâm vào hỗn loạn. Hắn trong lòng không khỏi có chút kêu khổ, cục diện đã thối nát tới hoàn cảnh này, nội các Murayama còn có thể chèo chống được sao?
Không bao lâu sau, cửa phòng lặng yên không một tiếng động mở ra, một người từ bên ngoài đi vào.
Phương Minh Viễn vừa ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi giật mình kinh hãi!