Chương Thụ Thanh nghe vậy cũng hơi thay đổi sắc mặt, lời nói của Khâu Thụ Quốc có hàm ý khác. Phải nói rằng, ở Hoa Hạ, quan chức cần có bùa hộ mệnh nhiều hơn dân thường, chỉ cần không phạm vào tội tày trời, chỉ cần không đắc tội với quan trên, mặc dù là người thuộc khu vực mình quản lý oán trách, chọc vào tổ kiến lửa cũng có thể phủi đít đứng lên, chuyển sang địa bàn khác làm việc vẫn tự do tự tại, vì vậy mới nói làm quan ở Hoa Hạ mới đúng là làm quan.
-Đồng chí Thụ Quốc tới đây với tư cách là đại diện cho thành viên họ Quách sao?
Chương Thụ Thanh thấp giọng hỏi, cũng chỉ có điều này mới giải thích tại sao Khâu Thụ Quốc lại coi trọng chuyện này như thế.
-Trước khi tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị quyết định đầu tư vào Uy Giang, chính là anh ta dắt mối, nếu như tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị quyết định bỏ dở đầu tư, rời khỏi Uy Giang, tôi nghĩ cũng chỉ cần anh ta nói mấy câu.
Câu trả lời của Khâu Thụ Quốc khiến tất cả mọi người thay đổi nét mặt, Tề Đại Quân cũng kinh ngạc há hốc mồm, giống như miệng cá ngão.
Chương Thụ Thanh lập tức hiểu rõ sự việc, chỉ cần một lời nói là có thể quyết định ngay việc đầu tư hạng mục hàng mười tỷ nhân dân tệ, nhân vật như vậy không phú thì quý, ở Hongkong chắc chắn cũng là tầng lớp xã hội thượng lưu, tới Uy Giang không ngờ bị quản lý đô thị uy hiếp và nhục mạ, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, khó trách Khâu Thụ Quốc kiên trì như vậy. Nếu như không cho hắn được một câu giải thích thỏa đáng, có lẽ.. tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị sẽ chắc chắn bỏ dở việc đầu tư ở Uy Giang, như vậy những người đang ngồi đây phải gánh vác trách nhiệm..
-Vốn những lời này không nên nói, cũng không có thể nói, cho nên mới mời các vị mở cuộc họp bí mật, nếu không lọt ra ngoài dư luận, sẽ gây thêm nhiều phiền toái.
Khâu Thụ Quốc nhìn Nguyên Lỗ Sinh cười lạnh nói.
-Về thân phận anh ta, tôi cũng không rõ lắm, nhưng lúc trước ở Hongkong, tôi đã nghe rõ anh ta gọi phu nhân họ Quách là chị, hơn nữa anh ta còn quen vài minh tinh như Trình Long, còn quen thân với mấy công ty điện ảnh Hongkong. Sau đó, nhiều lần anh ta yêu cầu tôi ở lại Hongkong và mấy ngày sau tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị cho khảo sát thực địa thành phố chúng ta.
Khâu Thụ Quốc nói vẫn còn úp mở, nhưng mọi người ngồi đây đều hiểu được quan hệ như vậy phải là nhân vật quan trọng. Nếu không có chuyện này xảy ra, Khâu Thụ Quốc sẽ không bao giờ nói ra, đây là quân bài chưa lật, nhưng nó đóng vai trò quan trọng có thể xoay chuyển tình thế.
Nguyên Lỗ Sinh im bặt, có phải cái gì cũng nói ra được đâu, trong lòng thấy hối hận, chính ông ta cảm thấy mình đã không suy xét chu toàn, chỉ nghĩ là lập tức chớp lấy cơ hội ngáng chân Khâu Thụ Quốc, nếu sau này cuộc họp này lan truyền rộng rãi đến tai cấp trên, họ sẽ có thể không vừa lòng với ông ta?
Mặc dù, họ Quách chỉ là thương nhân Hongkong, nhưng thương nhân nếu đạt đến một cái ngưỡng rồi thì chắc chắn phải là thương nhân có máu mặt, các quan chức nhỏ bé như họ không thể chống lại được. Những người mà nhà họ Quách hay qua lại chỉ toàn là các cán bộ cấp tỉnh và các quan chức cao cấp Bộ, sau này nếu họ nói xấu mình với các lãnh đạo tỉnh Sơn Đôngthì sẽ hủy hoại tiền đồ sự nghiệp của mình, nhs thế chẳng phải là tự giết mình sao.
-Không cần nói đến cái khác, kết quả xử lý này có thể làm vừa lòng sư trưởng Trần hay không, cũng rất khó nói?
Khâu Thụ Quốc nhìn Chương Thụ Thanh, Trần Bằng Trình là người trong chính quyền không dễ gì lừa được anh ta.
Chương Thu Thanh đau đầu nhăn trán, lần này sự việc càng trở nên phiền toái.
-Chuyện này, tạm thời thảo luận đến đây đã, về việc xử lý Tề Đại Quân, tôi muốn tôi và bí thư Vân thảo luận thêm. Trước tiên miễn nhiệm hết các chức vụ hành chính và còn khai trừ ra khỏi Đảng sẽ xử lý sau.
Chương Thụ Thanh nói xem như hội nghị hôm nay tạm thời có kết luận.
Có lẽ có người muốn hỏi, vì sao sự việc của Tề Đại Quân nghiêm trọng như vậy mà không thấy Bí thư Thành ủy Uy Giang, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật có mặt, Chẳng phải như vậy là bí thư chụp mũ hay sao?
Quả thật là bí thư chụp mũ, nhưng khi mà bí thư và Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũng không ở nội thành, mà một lúc cũng không về kịp, Chủ tịch thành phố và bí thư sau khi đã thương lượng, thì chuyện miễn giảm một chức vụ không chính thức trong cơ cấu chính phủ, cũng không phải là chuyện không thể. Dù sao Tề Đại Quân gây ra chuyện lớn như vậy, chức vụ này khẳng định là không thể đảm bảo. Nhưng phải tiến hành thêm một bước xử lý nữa, vì chưa có ý kiến của bí thư Vân Chính Vũ, như vậy sao được.
Nhưng trong hoàn cảnh này, Bí thư Thành ủy Vân Chính Ninh và Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đều ở tỉnh, Chương Thụ Thanh tuy chỉ là nhân vật đứng thứ hai, nhưng phải xử phạt Tề Đại Quân nghiêm khắc trước dư luận, chỉ có thể báo cáo lại sự việc cho cấp trên Vân Chính Ninh, để biết ý kiến của ông ta.
-Tiểu Phương, cậu yên tâm, anh Trần này cam đoan sẽ trút cục tức này cho cậu .
Trần Bằng Trình ngồi ở ghế phụ lái phía trên vẻ mặt đầy đắc ý nói.
Phương Minh Viễn không giấu được vẻ mặt cười gượng, vị này thật đúng là có cá tính. Chủ tịch thành phố cũng không thể ngờ bị chơi một vố như vậy, Chương Thụ Thanh và các vị lãnh đạo không thể tưởng tượng được những gì anh ta nói, các lãnh đạo thành phố Uy Giang sau một hồi nghe Trần Bằng Trình đề nghị thì cứng họng, nhìn trân trân vào anh ta. Xem ra vị này, ngày thường cũng không phải là cái đèn cạn dầu.
Trần Bằng Trình xem như là con của anh trai vợ **, nói cách khác ** là dượng của Trần Bằng Trình. Nhưng do bố Trần Bằng Trình là lớn nhất trong nhà, mà vợ của ** lại là con út trong nhà, nên kết quả là Trần Bằng Trình tuy là cháu ngoại gọi ** là dượngnhưng tuổi thì chẳng kém là bao, còn kém không đến mười tuổi, chẳng qua chỉ là một người ở Hải quân, một người ở lục quân, một người là thiếu tướng, một người là thượng tá. Lần này Phương Minh Viễn đến Uy Giang cũng là tỉnh cờ nói với ** qua điện thoại mà thôi, ** liền nhớ đến mình người cháu ngoại ở Uy Giang này.
Tuy lục quân là quân đội căn cơ của Hoa Hạ, là quân đội kiến thiết của Hoa Hạ, đến tận ngày nay vẫn là lực lượng quan trong nhất mang trọng trách nặng nề, hàng năm chi cho lục quân bao giờ cũng phải cao hơn hải quân và không quân, nhưng nhiều ngừơi không chịu đựng nổi trong lục quân, cũng không ít tình huống phải húp cháo. Lục quân những năm gần đây cũng không ít lần sứt đầu mẻ trán vì quân phí thiếu hụt.
Cho nên nghe nói tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị ở Uy Giang có hạng mục xây dựng bến cảng, ** cũng động lòng muốn lập lại chuyện như ở Nhai Châu, khiến Phương Minh Viễn phải đưa cho quân khu của Trần Bằng Trình công trình để làm. Cũng chỉ là câu nói đó, không cần biết là kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ mong đem công binh đến góp sức để tiết kiệm chi phí, thêm vào đó công binh có cơ hội rèn luyện, cũng là ý kiến hay làm cho người ta thấy vừa lòng. Nhưng với Trần Bằng Trình mà nói, dù lớn hay nhỏ cũng có công lao phải không?
Đối với chuyện này, tất nhiên là Phương Minh Viễn cũng không từ chối, cho nên sau khi vào Uy Giang hắn lập tức liên hệ với Trần Bằng Trình . Phương Minh Viễn gọi ** là chú nên Trần Bằng Trình cũng chỉ có thể tội nghiệp mà xưng là anh thôi.
-Ôi, nếu lúc ấy chú gọi anh thì tốt rồi, anh sẽ cho một binh đoàn quân nhân đến xử lý bọn rác ruởi một chút, xem bọn họ còn dám ra uy ở thành phố Uy Giang này nữa không.
Trần Bằng Trình quả nhiên là người không sợ chuyện ồn ào nhốn nháo, vẻ mặt vẫn còn lộ ra vẻ tiếc nuối nói.
-Đúng là bọn lòng lang dạ sói, tôi đây đã không vừa mắt họ từ lâu.
-Một binh đoàn hả?
Phương Minh Viễn cười nhe hàm răng trắng , vị này thật dám nghĩ dám làm, nếu ở trên đường phố Uy Giang, một binh đoàn xung đột với hàng trăm tên quản lý đô thị, đánh nhau tàn nhẫn, chỉ sợ sẽ kinh động đến Tỉnh ủy, thậm chí còn đến cả quân ủy.
-Một binh đoàn là đã coi trọng năng lực của bọn họ lắm rồi, dựa vào chút năng lực của bọn chúng cũng chỉ dám phô trương thanh thế ức hiếp người dân lương thiện trong tay không có một tấc sắt, nói khó nghe một chút thì anh chỉ cần lôi một tiểu đội đến, chỉ cấn được phép hạ độc thủ thì bọn họ trên dưới một trăm tên cũng không là gì.
Trần Bằng Trình cho rằng Phương Minh Viễn vẫn chưa biết được sức chiến đấu của lục quânnên lại bồi thêm một câu.
-Dạ, em hiểu mà, bọn họ còn đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chấn đá cả nhà trẻ Bắc Hải.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Làm sao có thể đánh đồng với quân nhân nước cộng hòa được.
-Nói rất hay.
Trần Bằng Trình nhướng ngón tay cái lên nói.
-Câu nói này rất đúng ý anh.
Trần Bằng Trình luôn luôn muốn chiếm được lòng tin của Phương Minh Viễn, anh ta nhất định phải kết thân với Phương Minh Viễn, lúc đầu anh ta còn cảm thấy, mình đường đường là một thượng tá đã hơn ba tuổi rồisao lại phải đi nịnh bợ đứa vắt mũi chưa sạch, dù có cho tiền anh ta cũng chẳng làm, Trần Bằng Trình nghĩ mình chẳng phải hạ thấp mình như thế. Nhưng vào thời điểm ăn cơm biết được nhóm Phương Minh Viễn và quản lý đô thị Uy Giang phát sinh xung đột ở đầu đường, chính Phương Minh Viễn đã hành hung quản lý đô thị, Trần Bằng Trình đã nhìn Phương Minh Viễn bằng con mắt khác, rất nhanh phát hiện ra Phương Minh Viễn không giống người bình thường. Cho nên hiện giờ đã trở nên thân thiết với Phương Minh Viễn hơn rất nhiều .
Xe rẽ một đoạn tới trước cửa Cục Cảnh Sát thành phố Uy Giang, lúc này Cục Cảnh Sát đã sáng đèn, cũng đến giờ tan tầm nhưng nhiều người vẫn còn ở lại Cục.
Quản lý đô thị bị hành hung trước mặt mọi người, tin tức này lan đi nhanh chóng, truyền đi khắp Uy Giang từ phố lớn đến ngõ nhỏ, ở Cục Cảnh Sát cũng không phải ngoại lệ, tất cả mọi người muốn nhìn một chút xem là dạng người hùng mạnh thế nào mà giữa ban ngày ban mặt, giữa bàn dân thiên hạ lại dám hành hung quản lý đô thị, tuy bọn họ không phải là nhân viên biên chế chính thức, nhưng dù thế nào thì cũng là nhân viên thi hành pháp luật. Ở đất Hoa Hạ này, cũng có không ít người dân thường đánh lại nhân viên chính phủ thi hành nhiệm vụ, nhưng sự kiện của hắn thì vẫn còn là sự việc rất mới.
Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối không thừa nhận là chính mình muốn ở lại để nhìn hình dáng thê thảm của nhóm quản lý đô thị , có vài người đang thầm khen ngợi trầm trồ nhóm Trần Trung.
Lúc đó Khâu Thụ Quốc tỏ rõ thái độ nên nhóm Trần Trung không bị Cục Cảnh Sát đối xử bất công.
Cho nên thời điểm Trần Bằng Trình và Phương Minh Viễn đến Cục Cảnh Sát thấy Trần Trung và mấy người ngồi trong phòng họp, trên bàn chẳng những có thuốc trà mà còn xếp đầy đồ ăn, vài người ngồi thư thái hút thuốc, nhả khói. Bên cạnh còn có cả hai cảnh sát phục vụ.