Tuân Ngân Hải lúc này nói bắn nước miếng lại nhìn thấy Trần Trung ở trong góc, nhìn mặt hắn không chút thay đổi đang đi tới, trong lòng không tự chủ được liền cảm thấy sợ, vừa lùi sau một chút, vừa cố mạnh mồm nói:
- Cậu muốn làm gì? Tôi ở đại học Thân Hoa làm . . .
Trần Trung không thèm để ý y nói nhăng nói cuội, nắm lấy cổ áo y, thuận tay mở cửa, dùng chút vũ lực thôi Tuân Ngân Hải đã bị ném ra ngoài, sau đó không chút khách khí đóng sập cửa chính lại.
Tuân Ngân Hải ngồi dưới đất, trợn mắt há mồm mà nhìn cửa phòng bị đóng chặt, nhất thời không nói nên lời nữa. Y tuy chỉ là phó chủ nhiệm quản lý ký túc xá đại học Thân Hoa, nhưng anh rể y cũng làm cán bộ cấp phòng, là phó viện trưởng kiêm ủy viên Đảng ủy viện triết học! Cho nên tuy rằng không thể ở trong trường học hoành hành không kiêng kị được, nhưng cũng không có ai dễ dàng trêu chọc được y. Càng không thể bị nắm cổ áo ném ra ngoài như vậy!
-Cộc cộc cộc . . .
Có tiếng bước chân, vừa rồi mấy ngườixuống lầu mang theo hành lý bao lớn bao nhỏcùng với Park Gyeong Wonhai tay không đi lên.
-A? Chủ nhiệm Tuân, thầy ngồi đây làm gì vậy?
Park Gyeong Won kỳ lạ hỏi. Hán ngữ của anh ta nghe nói năng lực không tệ, ngoại trừ phát âm hơi kì lạ, người bình thường ai cũng sẽ nghĩ anh ta là người Hoa Hạ.
-Ôi, thầy giáo Park, sự việc có chút phiền toái rồi, bọn khốn khiếp này, thật sự làm người ta tức giận quá!
Tuân Ngân Hải nghiến răng nghiến lợi nói:
-Thầy giáo Park, việc này cứ để tôi giải quyết, cam đoan hôm nay sẽ để thầy vào ở trong đó.
Tuân Ngân Hải cảm thấy mình thật quá thất lễ trước mặt Park Gyeong Won, đối với mấy người Phương Minh Viễn, tất nhiên lại thấy hận thấu xương.
Park Gyeong Won là sinh viên cao học đại học Kyoto Nhật Bản, sau khi tốt nghiệp trở lại đại học Seoul làm giảng viên, trường học mất công sức lắm mới mời anh ta về làm giảng viên nước ngoài, ngay cả chính anh rể mình, đối với anh ta đều phải tươi cười khách khí. Hơn nữa, Tuân Ngân Hải còn biết, Park Gyeong Won không chỉ là một giáo sư, mà gia đình của anh ta ở Hàn Quốc trong giới kinh doanh cũng tương đối lừng lẫy nổi danh, nghe nói gia đình bọn họ sở hữu không ít cổ phần của doanh nghiệp Sam Sung Hàn Quốc, là cổ đông trọng yếu của tập đoàn Sam Sung. Đó là tập đoàn Sam Sung chứ không phải chơi đâu! Xí nghiệp lớn nhất Hàn Quốc, giá trị sản lượng gần nhất của doanh nghiệp có thể vượt qua rất nhiều giá trị tổng sản phẩm quốc dân của nhiều quốc gia! Cho nên Tuân Ngân Hải đối với Park Gyeong Won đặc biệt nhiệt tình, hết sức mình phục vụ. Chỉ mong để lại ấn tượng tốt trong mắt Park Gyeong Won, có lẽ sau này khi nào đó có thể dùng được.
Nào ai có ngờ, đã sắp xếp mọi việc thuận lợi rồi, tới nơi lại bị mắt kẹt!
Bọn người kia chẳng những không cút khỏi đó, lại còn không coi y là phó chủ nhiệm trung tâm quản lý ký túc xá ra gì, ngang nhiên nắm cổ áo ném ra ngoài, thật sự đáng giận! Cứ xem như không có lãnh đạo vậy!
Park Gyeong Won thoáng chút suy nghĩ nhìn cánh cửa phòng bị đóng chặt, cười cười nói:
-Xem ra học sinh của các vị rất có cá tính, không nghe lời quản lý trường học, không tôn trọng thầy giáo, ở Đại Hàn dân quốc chúng tối cũng cực kỳ hiếm thấy! Được rồi, nếu chủ nhiệm Tuân đã chắc chắn như vậy, tôi lại quay về đợi nhận tin tốt lành của chủ nhiệm Tuân vậy.
Nói rồi Park Gyeong Won xoay người đi xuống nhà.
-Chủ nhiệm Tuân, hành lý của thầy giáo nước ngoài làm sao bây giờ?
Người mang hành lý hỏi.
-Ngu ngốc, không mang tới phòng trực ban đi à? Đi đi!
Tuân Ngân Hải tức giận nói.
Nhìn cửa phòng này với phòng y cũng chẳng khác mấy, nhưng thực chất đã được sửa qua, cách âm tương đối tốt, khiến người trong phòng chẳng hề hay biết gì bên ngoài cả.
Tuy nhiên, mặc dù không nghe thấy, Mông Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng cũng biết, Phương Minh Viễn đang gặp rắc rối! Dù có nói thế nào, Tuân Ngân Hải vẫn là cán bộ chính thức của đại học Thân Hoa, lại là cán bộ quản lý cả ký túc này, nắm cổ áo như vậy mà ném ra ngoài, thật sự có chút quá đáng. Nhưng các cô căn bản không thể tới ngăn cản được, Trần Trung cũng đã làm rồi! Hơn nữa sau khi đóng cửa lại, Trần Trung liền giữ tay trước cửa, khiến Mông Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng muốn đi ra chỗ Tuân Ngân Hải nhận lỗi cũng không được!
-Trời ơi, sao anh làm mạnh như vậy? Anh có biết đó là ai hay không, chủ nhiệm Tuân là lãnh đạo quản cả khu này đấy!
Mông Diễm Diễm vội la lên.
- Chọc giận y là có chuyện rồi!
-Em mau bảo ông ta tránh ra, đi ra ngoài nhận lỗi với chủ nhiệm Tuân, bằng không sẽ rách việc, đối với các em cũng không phải chuyện tốt đâu!
Ngô Thiệu Hồng cũng vội nói. Tân sinh viên vừa mới vào trường lại gây thù oán với cán bộ trong trường, đây hình như là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.
Phương Minh Viễn mặc cho hai cô nói thế nào cũng không gật đầu, Trần Trung vì vậy cũng không để các cô đi ra ngoài.
Phương Minh Viễn cầm lấy điện thoại, không biết nói với ai vài câu thì gác máy.
-Tôi phải báo cáo với khoa một chút! Để người trên khoa cho người tới!
Mông Diễm Diễm vội cầm lấy ống nói, sự việc lớn, nếu xử lý không tốt, cô làm trợ giảng ở đây, sau này nhất định chẳng được hưởng trái ngọt.
-Cậu gọi mau lên, nói ngắn gọn, tớ cũng phải báo cáo với khoa một chút!
Ngô Thiệu Hồng cũng phản ứng, mặc dù thế nào, trước khoa, Tuân Ngân Hải cũng hơn trợ giảng mới ở lại một năm.
-Phù phù. . .
Dương Vĩnh Xương đứng dưới lầu ký túc xá giáo viên, thở hổn hển như kéo bễ. Ông ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, so với giờ cũng không được bằng thời trẻ tuổi, đi một đoạn, phải chạy với ông ta mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tuy nhiên không như vậy cũng không được, chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà Tiểu Mông nôn nóng như vậy. Tuy nhiên sự tình liên quan tới việc sắp xếp cho tân sinh viên của tập đoàn Carrefour, Dương Vĩnh Xương cũng không dám có chút sơ xuất. Tuy rằng nói sinh viên khoa quản lý công thương, luôn luôn cung không đủ cầu, nhưng Dương Vĩnh Xương cũng biết, trường học đã truyền nhiều năm, quốc gia sau này không bố trí cho sinh viên nữa, mà sẽ tự mình lựa chọn nghề nghiệp.
Nếu nói như vậy, sau này tốt nghiệp khoa vào nghề, các lãnh đạo khoa cũng cẩn thận đối đãi người ta. Không giải quyết tốt vấn đề này, chỉ sợ sau này lúc chiêu sinh, không có chỗ dựa vững chắc mà đứng. Tuy ai cũng nói học đại học vì đền đáp Tổ quốc, nhưng nói cho cùng không phải nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sao. Nếu vào đại học mà không tìm thấy việc làm, người đó còn lễ tạ thần để đến đại học của ta làm sinh viên làm gì. Vì thế, các vị lãnh đạo khoa này, suy nghĩ thấu đáo, phòng ngừa thế nào cho chu đáo, một khi chính sách quốc gia có biến, trước tiên an bài sau khi tốt nghiệp khoa phải trở thành đề tài thảo luận số một trong hội nghị.
Lúc này đây tập đoàn Carrefour chủ động liên lạc, an bài một sinh việt nhập học khoa quản lý công thương, vốn có giảng viên trong lòng có chút bất mãn, nhưng các lãnh đạo khoa cũng không chút do dự cử người xuống, nguyên nhân cũng chính là ở đây!
Tập đoàn Carrefour trước mắt đang có tốc độc khuếch trương cao, hàng năm rất cần nhân tài, đều cần một số lượng tương đối khả quan, mà tốt nghiệp khoa quản lý công thương, bọn họ hoàn toàn cần tới. Cho nên mặc kệ tập đoàn Carrefour sắp xếp sinh viên thế nào, vì sự sắp xếp sau này của khoa, người này được nhận vào ngay. Cũng may Triệu Nhã thi vào trường thành tích tương đối tốt, giáo viên khoa này trong lòng có bất mãn cũng không có gì để nói.
Dương Vĩnh Xương bước nhanh lên tầng hai, còn chưa đi đến cửa cầu thang đã nghe được hàng loạt tiếng kêu đau. Trong lòng ông ta không khỏi run sợ, lập tức bước chân nhanh lại đó. Chỉ thấy năm sáu tên ngã trái ngã phải nằm ở ngoài hiên, tiếng kêu đau cũng từ bọn họ truyền đến.
Cũng may trước mắt chỉ điểm danh sinh viên, còn chưa chính thức khai giảng, nhiều giáo sư còn chưa trở về, nếu không ngoài hiên này họ sẽ bủa vây lấy xem vô số.
Đến gần, Dương Vĩnh Xương nhận ra hai người trong đó, là nhân viên của trung tâm quản lý ký túc xá.
-Này, Tiểu Triệu, các cậu đang làm cái gì đấy hả?
Dương Vĩnh Xương kì quái hỏi.
-Chủ nhiệm Dương? Chủ nhiệm sao lại tới đây?
Người thanh niên được gọi là Tiểu Triệu cảm thấy rất kì lạ, tuy nhiên y lập tức chỉ vào cánh cửa đóng chặt nói:
- Thầy mau đi xem một chút đi, sinh viên khoa thầy anh dũng quá, chẳng những đánh bọn em, còn giữ chủ nhiệm Tuân ở bên trong nữa!
-Chủ nhiệm Tuân, Tuân Ngân Hải sao?
Dương Vĩnh Xương trong lòng có chút bộp chộp.
-Vâng, quản lý trung tâm còn có người nào là chủ nhiệm Tuân nữa sao?
Tiểu Triệu nhe răng trợn mắt nói. Trần Trung xuống tay rất có chừng mực, bọn họ mấy người, đừng nhìn hiện giờ đang đau, đứng lên không được, thực chất không bị thương, chỉ cần nằm yên là không việc gì rồi. Nhưng mấy người này nào biết nói, càng động thì càng thấy đau!
-Cộp cộp cộp
Tiếng giày cao gót dồn dập vang lại, cửa cầu thang xuất hiện một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc váy liền áo.
-Ôi, giảng viên Mai, cô cũng đến đây.
Dương Vĩnh Xương nhận ra người này là Chánh văn phòng quản lý khoa quản lý tài nguyên nhân lực Mai Đình Đình, nghe nói từng du học Nhật Bản.
-Giảng viên Dương, anh cũng tới đây, thật tốt quá!
Mai Đình Đình lộ rõ vẻ vui mừng, tuy nhiên cô nhìn quanh thấy mấy tên ngã dúi dụi, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
-Đều là nhân viên của trung tâm quản lý, bị phụ huynh sinh viên đánh đó!
Dương Vĩnh Xương cười khổ nói, ông ta lần đầu gặp phụ huynh lại dùng vũ lực mạnh như vậy. Trước đây quản lý khoa công thương không phải không có hoàn cảnh trong nhà có sinh viên như vậy, con trai của Giám độc sở, con trai Chủ tịch thành phố, nhưng đều là lấy quyền đè người, chưa có lúc nào trực tiếp động thủ như thế này
-Hả?
Mai Đình Đình tỏ ra khó tin.
Dương Vĩnh Xương gõ cửa, cửa liền bật mở ra, lọt vào tầm mắt đầu tiên là một người đàn ông trung niên, tiếp theo đó Mông Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng, vui sướng tràn trề hô to:
- Giảng viên Dương, Chủ nhiệm Mai!
Dương Vĩnh Xương và Mai Đình Đình quan sát một chút quanh phòng, một bên là một người trẻ tuổi,Mông Diễm Diễm, Ngô Thiệu Hồng, bên kia là Tuân Ngân Hải da mặt xanh xao, ngoại trừ người mở cửa còn một người khác giống như phụ huynh của sinh viên.
Chẳng lẽ, những người ngoài cửa đều bị người trung niên đó đánh ngã?