Tôn Lam quyết định trở về phòng, giả vờ như mình không nhìn thấy gì cả, đợi cho ông ta tỉnh rồi tự đến tìm mình vậy.
Mãi cho đến giữa trưa, y mới nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng bên ngoài, y giả vờ như vừa mới ngủ dậy, ra mở cửa, quả nhiên không ngoài dự tính, chính là Koizumi, nhưng lúc này trông ông ta khác hẳn, đúng là vừa tắm xong rồi đây, quần áo cũng đã thay bộ khác.
Koizumi có vẻ không vui
- Anh Tôn, mấy giờ rồi mà anh còn chưa thèm dậy vậy hả?
Tôn Lam vội cười cười
- Ngài Koizumi, tửu lượng của tôi làm sao so sánh được với ngài Koizumi đây, tối qua thật sự tôi uống nhiều quá, sáng nay chẳng thể nào dậy nổi, mong ngài đừng trách.
Thấy y nói vậy, sắc mặt của ông ta mới dịu hẳn đi, đàn ông Nhật Bản tửu lượng tốt, điều này làm gì có ai không biết, vì vậy mà chỉ cần nghe người khác khen tửu lượng của mình tốt thôi là ông ta sẽ vui ngay tức khắc.
- Anh Tôn, nếu anh mà muốn đến Nhật ở thì phải chịu khó rèn luyện tửu lượng của mình đi, uống rượu kém như anh, ở Nhật sẽ bị người ta cười vào mặt cho đấy, như vậy thì làm sao hòa nhập được với xã hội, làm sao có thể đi kết giao với người khác.
- Phải, phải, phải, ngài Koizumi nói rất phải, tôi còn phải học hỏi nhiều.
Tôn Lam cúi đầu khom lưng nói.
- Anh Tôn, giờ cũng đã trưa rồi mà sao chưa thấy người Trung Quốc kia đến kí hợp đồng vậy?
Người Trung Quốc các anh cũng thật là, chẳng có quan niệm gì về thời gian cả.
Koizumi vừa nhìn đồng hồ, vừa thắc mắc
Lúc này Tôn Lam mới sực nhớ ra, mục đích đến Phụng Nguyên lần này của họ.
- Lạ thật đấy, rõ ràng tối qua tôi đã bảo bọn họ sáng nay mang hợp đồng đến cho chúng ta, chẳng lẽ lúc họ đến ta vẫn đang ngủ nên không biết. Ngài Koizumi đừng sốt ruột, tôi sẽ liên lạc với họ ngay bây giờ.
Cùng lúc này, tại văn phòng của Tô Ái Quân, Phương Minh Viễn đã kí hợp đồng với Miyamoto. Sáng sớm nay, Tô Ái Quân đã nhận được điện thoại của ông ta, tờ báo ‘Nguyệt san Thiếu Niên’ đã chấp thuận những yêu cầu Phương Minh Viễn đưa ra, việc tranh chấp hợp đồng sẽ giao cho tòa án nhân dân thành phố Phụng Nguyên - Trung Quốc xử lý, vì vậy hai bên đều đã đạt được thỏa thuận chung trên mọi mặt, Miyamoto hi vọng hợp đồng sẽ được kí kết vào hôm nay. Tờ ‘Nguyệt san Thiếu Niên’ cũng đã sẵn sàng chuẩn bị các việc tương ứng tiếp theo. Miyamoto đã nói như vậy, Phương Minh Viễn cũng chẳng còn lý do nào để từ chối.
- Cậu Phương, hợp đồng đã kí xong, vậy ngày mai tôi sẽ về nước. Tôi cũng đã lưu lại địa chỉ liên lạc với cậu Phương, nếu có vấn đề gì chúng ta sẽ liên lạc với nhau sau, hi vọng cậu Phương có thể rạng danh. Sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác cùng nhau.
Cầm trong tay bản hợp đồng Miyamoto cười rất đắc ý, mặc dù ông ta không biết tại sao Phương Minh Viễn không kí hớp đồng với ‘Tuần san Thiếu Niên’ nhưng việc giành được bản hợp đồng từ tay ‘Tuần san Thiếu Niên’ làm ông ta rất hài lòng. Đây cũng là một thắng lợi lớn của ‘Nguyệt san Thiếu Niên’ từ khi thành lập đến nay.
- Đồng chí Tô Ái Quân, người các anh thật không có chút quan niệm về thời gian gì hết, hôm qua chúng ta đã nói như thế nào rồi, ngài Koizumi rất bận, không có nhiều thời gian dành cho chúng ta, nếu không làm nhỡ công việc của ông ta các anh có gánh nổi trách nhiệm này không? Tôi cho các anh 20 phút để mang bản hợp đồng đã kí xong đến khách sạn và xin lỗi chúng tôi!
Giọng nói của Tôn Lam truyền tới từ ống nghe, cao ngạo và tức giận nói.
Tô Ái Quân chau mày, cái gã này, không biết thế nào là lịch sự sao?
- Anh Tôn, phiền anh chuyển lời đến ông Koizumi, về bản hợp đồng với ‘Tuần san Thiếu Niên’, chúng tôi thấy các điều khoản phía các ngài đưa ra quá khắt khe và nhuận bút thì quá thấp, vì vậy chúng tôi quyết định sẽ không kí hợp đồng với phía ngài, chuyện này chúng ta kết thúc ở đây!
Nói xong, Tô Ái Quân cũng không nghe Tôn Lam nói gì nữa, dập máy luôn.
Miyamoto kinh ngạc nhìn Tô Ái Quân, Tô Ái Quân thản nhiên cười nói:
- Phiên dịch của biên tập ‘Tuần san Thiếu niên’ đến Phụng Nguyên thúc giục chúng tôi qua đó kí hợp đồng với bọn họ. Hừ, không biết xem lại bản hợp đồng của chính mình, họ nghĩ Phương Minh của chúng tôi là nô lệ chắc? Ông Miyamoto, thôi không cần để ý đến họ, vé máy bay của ông sao rồi? Có cần tôi giúp ông đặt vé không?
Miyamoto hơi ngạc nhiên, bản hợp đồng của ‘Tuần san Thiếu Niên’ xem Phương Viễn như nô lệ sao? Khiến cho Tô Ái Quân phật ý như vậy chắc chắn những điều khoản bọn họ đưa ra chẳng có gì hay ho cả.
Mặc dù ông ta hơi hiếu kì nhưng cũng không tiện hỏi nhiều
Phương Minh Viễn cười, nói rằng:
- Nếu ông Miyamoto đã dự định ngày mai sẽ về nước, vậy thì hôm nay chúng ta đi thăm quan một vòng thành phố Phụng Nguyên này, ông thấy sao. Ở đây có thành cổ nghìn năm, rất nhiều danh lam thắng cảnh, chú Tô chú còn bận nhiều việc phải giải quyết, vậy để cháu và chú Út đi cùng ông Miyamoto là được rồi.
Miyamoto vui mừng nói:
- Vậy thì phải cảm ơn cậu Phương rồi!
Ông ta vui mừng không phải vì được dạo chơi thành phố Phụng Nguyên này mà bởi vì ông ta đã có cơ hội cùng với Phương Minh Viễn gắn chặt hơn mối quan hệ giữa hai bên. Phương Minh Viễn năm nay mới hơn mười tuổi vậy mà cậu ta đã vẽ được một tác phẩm tuyệt vời như vậy, có thể nói cuộc đời sáng tác của cậu bé này còn rất lâu nữa, nếu như tạo được mối quan hệ tốt với cậu ta chắc chắn sẽ rất có lợi với việc hợp tác giữa hai bên.
Lúc này Tôn Lam tức giận giống như một con thú đang bị thương vậy, y không ngờ Tô Ái Quân lại từ chối kí hợp đồng, hơn thế anh ta lại còn chủ động dập máy trước, thái độ ấy khiến cho y thấy như mình đang bị coi thường vậy.
Nhưng cùng với đó, trong lòng Tôn Lam cũng đang rất lo sợ, phải biết rằng Koizumi đưa ra bản hợp đồng với những điều khoản hà khắc như vậy, hơn thế lại còn không cho hai bên cơ hội để thương lượng với nhau, phần nhiều là do y xúi dục, nếu như đến cuối cùng, việc kí hợp đồng này đổ vỡ, tất cả đều tan thành bong bóng, Koizumi nhất định sẽ trút giận lên đầu y, đến lúc đó thì mong muốn được đến Nhật sinh sống của y tất cả sẽ thành con số không.
“Vậy phải làm thế nào đây?” Tôn Lam lo lắng như ngồi trên đống lửa, cứ đi đi lại lại trong sảnh khách sạn.
“Đi tìm Tô Ái Quân, phải, bất luận như thế nào cũng phải kí được hợp đồng này!” Tôn Lam hạ quyết tâm.